Trong lúc Diệp Thiên và đám người Vân Sơn nói chuyện thì hệ thống xuất hiện thông báo.
“Chỉ còn một cảnh giới nữa là Vân Ngọc có thể ổn định cân bằng Ngũ hành chi khí, đến lúc đó thiên tài cũng chỉ để nàng dẫm mà thôi”.
Diệp Thiên nhìn thấy thông báo thì cười tủm tỉm, hắn đã là quái vật đồ đệ hắn cũng quái không kém tý nào.
“Chuyện gì thế?”.
Dương Phượng Vũ nhìn thấy Diệp Thiên tự mình cười cười thì hỏi.
“Ehem… không có gì, ta có chuyện ra ngoài trước các ngươi cứ ở lại nói chuyện”.
Diệp Thiên rời đi để lại ba người tiếp tục bàn chuyện chiến thuật lúc vào Vạn Thú sơn mạch.
Lần đại hội này không chỉ là tranh đấu quyền khống chế vương thành mà còn liên quan đến tính mạng của bọn hắn, bọn hắn không thể không cẩn thận cân nhắc.
…
Diệp Thiên một đường dùng chuyển bóng bí mật hướng hoàng cung chạy đi.
Đến sân viện của Vân Ngọc, Diệp Thiên liền thấy Liễu Nghi đang cùng con gái nói chuyện.
“Diệp Thiên”.
Liễu Nghi nghe bước chân nhìn qua thấy hắn thì cười gọi.
“Hoàng hậu, ta qua xem Vân Ngọc”.
Diệp Thiên cũng chào một tiếng rồi nói.
"Hình như ngươi biết khi nào Vân nhi đột phá thì phải luôn đúng lúc nàng vừa đột phá xong liền đến".
Liễu Nghi cười nói.
"Haha… chỉ là tính toán một chút mà thôi".
"Sư phụ".
Đang lúc Diệp Thiên cười nói thì Vân Ngọc đã bước đến nhõng nhẽo gọi hắn.
"Được rồi, ta không có quên quà của ngươi".
Diệp Thiên cười mắng, lấy ra một chiếc loptop đưa nàng rồi dạy nàng cách dùng, bên trong hắn đã cài vào rất nhiều anime/manga từ trong thương thành để nàng xem từ từ.
Vân Ngọc mở anime ra xem liền thích không rời tay.
"Còn một thứ cho ngươi, cầm lấy".
Diệp Thiên lấy ra một sợi dây chuyền hình một chiếc cánh màu xanh đưa nàng.
"Oa… thật là đẹp".
Vân Ngọc cầm lấy quan sát rồi đeo lên cổ.
"Ngươi niệm ‘Fly’ đi".
"Fly… ahh…".
Vân Ngọc theo lời Diệp Thiên nói ra thì bỗng phát hiện cơ thể mất đi cân bằng bắt đầu bay lên.
“Uwahhhh… ta có thể bay”.
Nàng vui mừng hét lớn điều khiển thân thể bay khắp nơi.
“Ừm… mặc dù không nhanh như Đan Linh cảnh tu luyện giả nhưng cũng không chậm”.
Diệp Thiên thầm so sánh.
“Ngươi sỡ hữu nhiều thứ kì lạ thật đấy, không cần đến Đan Linh cảnh vẫn có thể phi hành bình thường không tốn chút sức”.
Liễu Nghi nhìn con gái mình bay lượt trên không hâm mộ nói.
“Nếu ngươi thích thì đây”.
Diệp Thiên xòe tay lấy ra thêm một cái đưa cho Liêu Nghi, dù sao chỉ có một vạn Linh tệ một cái.
Chờ Vân Ngọc chơi đùa mệt mỏi rồi đáp xuống Diệp Thiên dặn dò vài câu rồi đi ra sân viện dùng chuyển bóng trở về học viện.
…
Thời gian cứ trôi, ngày tổ chức Học viện tranh tài cũng ngày càng tiếp cận.
Không biết từ lúc nào, nhà của Diệp Thiên giống như nơi để tụ hợp bàn chuyện, hôm nay cũng như thế Vân Phong 3 người lại đến phòng khách nhà hắn bàn chuyện.
“Có chuyện gì?”.
Diệp Thiên từ ngoài bước vào hỏi.
“Đây là danh sách tham gia học viện tranh tài, bên trong có cả ngươi”.
Vân Phong nói rồi đưa qua một sấp giấy.
“Ừm…”.
Tiếp nhận sấp giấy Diệp Thiên cũng không bất ngờ gì, Liễu Mộc không đưa hắn ra mới là chuyện lạ.
Diệp Thiên lật từng trang xem thông tin.
“Oh… nếu không có ta lần này các ngươi thua chắc”.
Diệp Thiên nhìn hết thì ngẩn đầu bình thản nói một câu khiến cả 3 người kia trở nên lúng túng.
Bên trong sấp giấy là thông tin của những người tham gia học viện tranh tài của cả 4 viện, từ thông tin trên cho thấy trên lệch giữa 2 phe khó mà cân bằng.
Phe đối phương chỉ nói hạch tâm viện thì đã có 2 người Huyền vân cảnh tầng 4, 2 người tầng 6, một người tầng 7 cùng một người tầng 8, hơn cả thông tin lần trước Vân Phong nói cho hắn.
Trong khi đó bên mình trừ bỏ 3 người Vân Phong thì chỉ có hai người tầng 2 và một người tầng 3 trên lệch quá lớn đó là còn chưa nói đến nếu hắn không giúp 3 người Vân Phong dung hợp Dị hỏa thì càng nát hơn.
3 người Vân Phong cũng hiểu điều đó nên nghe Diệp Thiên nói thì lập tức trở nên lúng túng dù là cuồng nữ Dương Phượng Vũ cũng nhìn ra ngoài phòng không dám nhìn thẳng hắn.
Hạch tâm viện còn như thế nội viện thì càng hết nói, tu vi trung bình chỉ ở Huyền đan cảnh tầng 5-7, còn người ta đã gần đột phá Huyền Vân cảnh thì làm ăn được gì, may mà lần này là tự do chiến đấu có thể lấy nhiều đánh ít nếu không thì ngoài Diệp Thiên thì sợ khó mà có người thắng được đối phương.
“Haiz… có mấy thứ này các ngươi cầm lấy, đến lúc có chuyện gì thì cũng có thứ để đảm bảo tính mạng”.
Diệp Thiên lấy ra vài thứ đưa cho 3 người, chỉ dạy họ cách dùng rồi mới bắt đầu lập kế hoạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT