Diệp Thiên hứng thú bừng bừng không ngừng đi quanh căn phòng.

Một khi tìm thấy vật gì có ích hắn lập tức thu vào trữ giới vật.

“Aiz… lâu rồi mới tìm được nhiều thứ hay ho như vậy, chuyến đi lần này xem như là đã không uổng”.

Diệp Thiên cười híp mắt cảm khái.

“Được rồi, mọi người nhanh chóng thu thập mọi thứ đừng để sót thứ gì”.

Hắn vui vẻ hướng những người còn lại cười nói.

“Hahaha… lần này đúng là may mắn, đạt được cả một mật khố của đại tông môn mà không tốn quá nhiều sức lực”.

Kim Sơn sung sướng cười đến cơ thể không ngừng run rẩy.

“Thật ra cũng không hẳn như thế, nếu như là mấy trăm mấy ngàn năm trước lúc những cái bẫy kia chưa bị hư hỏng, sói mòn hiệu lực thì cho dù có là Đan Linh cảnh cũng không dám bước vào”.

Liễu Mộc vuốt râu nói.

“Đúng vậy, mặc dù hơi đáng tiếc vì nơi này không thể khiến các ngươi rơi vào khó khăn nguy hiểm nhưng ít nhất cũng cho các ngươi thêm chút kinh nghiệm để lần sau gặp tình huống tương tự sẽ không chạy loạn rồi đặt mình vào nguy hiểm”.

Diệp Thiên gật đầu đồng ý.

3 người Vân Phong cúi đầu xấu hổ.

“Sao ngươi không thử thăm dò mật khố chứ?”.

Bạch Linh bị Diệp Thiên nói ra khuyết điểm thì tức giận.

“Thôi đi nếu ta gia nhập thì đây sẽ chỉ là một buổi đi dạo mà thôi”.

Diệp Thiên bĩu môi.

“Hơn nữa xúc động bẫy rồi đưa mình vào nguy hiểm là bản thân các ngươi, sau khi bước qua đại môn lúc ban đầu thì ở gần đó có một cơ quan có thể mở đường an toàn dẫn thẳng xuống đây, tại các ngươi bất cẩn không chịu quan sát cẩn thận sao có thể trách người khác”.

Diệp Thiên cười cười nói.

“Hứ…”.

Bạch Linh nhìn thấy dáng cười của hắn thì càng tức giận nhưng không thể làm gì vì những thứ hắn nói đều đúng cả.

“Thiếu gia, gần đại môn thật sự có cơ quan sao?”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Kim Sơn tò mò hỏi.

“Tất nhiên, nhưng nếu dùng nó thì còn gì là thú vị nữa”.

Diệp Thiên ranh ma nói.

“Được rồi các ngươi tranh thủ thu thập bảo vật đi, còn ngươi thì theo ta”.

Diệp Thiên phất phất tay nói rồi nắm lấy gáy của tiểu miêu nhấc lên đi ra khỏi phòng.

“Có chuyện gì a ngươi?”.

Lôi Linh hổ trong hình dáng tiểu miêu mở miệng hỏi.

Cả tháng trời phải đóng giả làm con mèo, nói chuyện chẳng được mấy câu làm nó bực mình muốn chết.

Nếu không phải Diệp Thiên vẫn để Dương Phượng Vũ đều đặn cho hắn ăn đan dược hắn sẽ nghĩ rằng Diệp Thiên đã quên luôn nó thật ra không phải mèo mà là hổ.

“Ngưng ngay cái bản mặt đấy lại cho ta”.

Diệp Thiên trừng mắt với nó.

“Rồi rồi, tiểu tử ngươi có gì cứ nói”.

Lôi Linh hổ lười biếng vuốt vuốt râu.

“Hừm… vừa nãy tìm thấy vài viên thú đan của huyền thú Đan Linh cảnh thích hợp với ngươi, còn dự định cho ngươi hấp thụ nhưng xem ra là không cần nữa”.

Diệp Thiên lấy ra một viên thú đan nắm trên tay không ngừng lắc lắc trước mặt Lôi Linh hổ như đang khiêu khích.

“Hây…”.

Lôi Linh hổ bị viên thú đan mê hoặc nhảy người lên định chộp lấy viên thú đan nhưng ngay lập tức bị Diệp Thiên thu tay cất đi.

“Ây da… thiếu gia, thiếu gia à ta chỉ là lỡ miệng thất lễ mà thôi ngài đừng xem là thật chứ”.

Lôi Linh hổ lập tức quýnh lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play