Bước qua cánh cửa thông đạo là một hành lang rộng.
Hai bên hành lang có một số cánh cửa khá giống cánh cửa vừa bị phá nhưng có một điều khác là bên trên những cánh cửa có khắc chữ.
“Đan, vũ khí, bảo, thư, công pháp, huyền kỹ”.
Trên 6 cánh cửa đều khắc các chữ khác nhau.
“Đây chẳng lẽ là…”.
Trương Hổ kích động.
“Chắc chắn là đúng rồi”.
Bạch Linh hớn hở.
“Hẳn là không sai đâu”.
Dương Phượng Vũ mỉm cười vui vẻ thật tươi.
Lúc cần nghiêm túc nàng sẽ cực kỳ nghiêm túc và ít khi nói, chỉ nói những điều cần thiết nhưng lúc bình thường nàng vẫn rất nhu hòa, trang nhã, tính cách cực kỳ rõ ràng.
“Ta cũng rất kích động nhưng các ngươi đừng quá hy vọng, di tích này đã không biết bao lâu bên trong không biết còn lại gì hay không, ta chỉ sợ kẻ diệt đi Di Nguyệt tông đã lấy đi sạch rồi”.
Vân Phong vừa kích động vừa lo lắng nói ra.
“Không phải chứ?”.
Hắn vừa nói ra 3 người khác lập tức xìu đi hơn nữa.
“Haha… chuyện này thì các ngươi đừng lo”.
Đoàn người Diệp Thiên đến gần bọn hắn.
Hiện tại đã không còn nguy hiểm nên xem như kết thúc huấn luyện.
“Đường đến mật khố này từ đầu đến cuối đều sạch sẽ không có dấu hiệu có kẻ đã từng vào, nên 5 thành mật khố bên trong có đồ, 5 thành còn lại thì là Di Nguyệt tông biết đại địch đến nên chuyển đi chổ khác để lại nơi này xem như bẫy địch”.
Diệp Thiên nói.
“Nếu nói vậy thì lần này phát tài rồi”.
Kim Sơn vui mừng đến nhảy cẩn lên, tiểu miêu bị hắn ôm trong lòng cũng khó chịu.