“Bên trên cánh cửa bụi bẩn dày đặc lại đồng đều, không hề có dấu hiệu cho thấy có người từng tiến vào ít nhất vài nghìn năm”.

Liễu Mộc ở xa quan sát xung quanh và cả cánh cửa rồi nói.

“Quả thật khả năng rất cao mật khố vẫn còn”.

Trúc Ly gật đầu.

Nói đến đó nàng cũng tỏ ra hài lòng cùng mong chờ.

Liễu Mộc càng là hưng phấn không kiềm được, hai mắt không ngừng tỏa sáng nếu không phải lý trí còn tỉnh biết lần này là để rèn luyện đoàn người Vân Phong thì sợ rằng hắn đã lao lên thay bọn Vân Phong phá nát cánh cửa chết tiệt kia.

“Nếu mọi thứ đều tốt đẹp thì những tài nguyên ta tìm được ở đây sẽ giúp Vân Lam quốc sẽ phát triển nhanh hơn dự kiến rất nhiều, xem ra sau khi đến Thiên Linh hoàng quốc phải đẩy nhanh kế hoạch”.

“Nhưng Vân Long và 4 vị trưởng lão, thậm chí cả Dương Tiêu vẫn còn cần một khoảng thời gian trống để chuẩn bị… Aiz Vân Lam quốc, không phải là Vân gia và Dương gia, rốt cuộc hai gia tộc này có bí mật gì mà lại để hệ thống cho ra nhiệm vụ chính tuyến đây chứ”.

“Vẫn còn quá ít thông tin để có thể suy đoán, hiện tại không những không thể lý giải về hệ thống mà còn có nhiều thêm một câu hỏi, mình hoàn toàn bí đường rồi”.

“Thật khó chịu nhưng cũng phải chấp nhận hiện tại mình qua yếu, cho dù có biết gì đó thì sợ rằng không phải mình hiện tại có thể đối phó mà không có sự chuẩn bị chu đáo”.

Trong lúc đoàn người Vân Phong không ngừng công phá cánh cửa thì Diệp Thiên lâm vào dòng suy nghĩ của bản thân.

Và sau một lúc, hắn phát hiện mình hiện tại chỉ có thể không ngừng tu luyện những thứ khác không phải hắn lúc này có thể quan tâm.

“Hừm… Không tệ, tốc độ và phạm vi của chiêu thức đều tăng lên, hơn nữa nhờ vào lĩnh ngộ với huyền kỹ nên uy lực tăng tiêu hao giảm, biểu hiện rất tốt tiến bộ rất nhanh”.

Diệp Thiên nhìn 3 người Vân Phong hài lòng cười nói phân tích.

Còn về Bạch Linh thì do nàng không chú trọng vào chiến lực mà tập trung đan đạo nên trong tình huống này hắn không thể cho ra nhận xét.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Đúng vậy, nếu biết ngươi làm lão sư tốt như thế bọn ta cũng không cần đưa tất cả đi Linh Huyền học viện làm gì”.

Liễu Mộc vui vẻ nói.

“Cũng không thể nói như thế, Linh Huyền học viện nằm ở hoàng quốc tài nguyên bỏ xa Vân Lam quốc, để bọn hắn đến đó tu luyện là tốt nhất, hơn nữa ở đó bọn hắn sẽ phải giải quyết những tình huống mà bọn hắn chỉ có thể tự thân mình giải quyết, bọn hắn ở đó không còn là con cháu của đại gia tộc, hoàng tử của vương quốc chưa chắc đã được xem trọng, môi trường đầy áp lực như thế sẽ giúp bọn họ đào móc tiềm lực của mình tốt hơn, cũng tốt cho việc nâng cao tâm cảnh của bọn họ”.

Diệp Thiên híp mắt nhìn 3 người Vân Phong nói ra.

“Hừm… người nói rất đúng, là do ta quá mềm lòng”.

Liễu Mộc gật đầu, Vân Phong là cháu hắn tất nhiên là hắn cưng chiều, Phượng Vũ và Trương Hổ là con của thân hữu, hắn sao không thể không quan tâm đây.

Trúc Ly nhìn qua Bạch Linh ra vẻ trầm tư suy nghĩ.

Nàng không thể không thừa nhận năng lực truyền dạy của Diệp Thiên, chỉ dùng mấy ngày liền có thể để chiến lực 3 người Vân Phong tăng lên mấy phần đây là chưa nói đến thực chiến.

Nếu thực chiến sợ là 3 người họ mỗi người đều có thể vượt 5-6 tiểu cảnh giới chiến đấy hơn nữa còn có thể lấy một đánh nhiều.

Nàng có thể nhận thấy Diệp Thiên còn đang cố gắng kiềm nén 3 người để 3 người không đột phá cảnh giới quá nhanh nhằm xây dựng, đánh bóng căn cơ đến hoàn mỹ.

Nếu Diệp Thiên tiếp tục truyền dạy cho 3 người trong một thời gian dài thì tương lai 3 người chắc chắn sẽ trưởng thành thành một cường giả khó có địch thủ, mỗi 1 người ra tay đều có thể khiến thiên hạ rung động.

Vân Lam quốc chỉ cần vẫn còn họ sẽ khó mà suy, chỉ cần 1 người còn cũng đủ làm trụ cột vững chắc cho Vân Lam quốc muốn làm gì thì làm rồi.

“Phải tìm thời gian nói chuyện với tiểu thư mới được, không thể bỏ qua cơ hội như thế này”.

Trúc Ly bí mật nhìn qua Diệp Thiên đang nói chuyện với Liễu Mộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play