Trong đoàn lại có thêm nữ giới, Bạch Linh cũng không tầm thường chỉ một chốc lát đã lấy lòng được Dương Phượng Vũ, cả hai nói cười tự nhiên như bằng hữu đã quen từ lâu.
“Con tiểu miêu này là thế nào vậy?”.
Bạch Linh nhìn cục bông màu trắng trong tay Dương Phượng Vũ thì hỏi.
“Ta cũng không biết, nó là của Diệp Hàn, rất kén người lúc đầu chẳng cho ai gần chỉ có đến giờ ăn là hứng khởi vui vẻ nhưng mà lại cực kỳ kén chọn chỉ ăn đan dược của Diệp Hàn đưa ra còn lại đều không thèm nhìn”.
“Nếu không phải Diệp Hàn đưa cho ta bao đan dược cho nó ăn thì nó cũng chẳng cho ta ôm đâu”.
Dương Phượng Vũ vừa cười vừa nói, trong lời nói có phần ganh tỵ.
“Oh… là đan dược gì vậy?”.
Bạch Linh hiếu kỳ đan dược hơn là tiểu miêu, trong mắt nàng đây chỉ là một con tiểu miêu bình thường mà thôi ngay cả huyền thú cũng không đến.
Cũng khó trách nàng nghĩ như thế nếu huyền thú thì phải toát ra khí tức như tu sĩ bình thường còn trường hợp không cảm nhận được khí tức tức chỉ rõ đây là huyền thú có tu vi cao hơn nàng rất nhiều nhưng nếu là như vậy thì làm sao có khả năng lại nhỏ xíu như vậy kia chứ.
“Đây này”.
Dương Phượng Vũ từ trong trữ giới vật lấy ra một viên đan dược màu đỏ hồng xinh đẹp như một viên ngọc, bên trên còn ẩn hiện hoa văn màu trắng mờ ảo đưa cho Bạch Linh.
“Đây là… đan văn, hoàn mỹ chất lượng, dựa theo mùi thuốc tài liệu luyện ra viên đan này phải thuộc Lục giai hạ đẳng”.
Bạch Linh kinh ngạc há mồm nhìn viên đan trong tay.
Đan văn là một hiệu ứng đặc thù khi luyện thành đan, nếu đan dược đạt đến chất lượng hoàn mỹ không chút tạp chất, dược hiệu của tài liệu không bị tổn thất trong lúc luyện đan, khống chế hỏa hầu không chút sai lầm,… tất cả gom lại mới có thể luyện ra một viên hoàn mỹ đan dược và bằng chứng cho nó là đan văn.
Trúc Ly kế bên cũng ghé đầu qua nhìn, nhìn thấy đan dược thì biểu hiện trên mặt không khác Bạch Linh là mấy.
Trên thiên hạ người luyện ra được Lục giai đan dược rất nhiều nhưng ở Vân Lam chỉ có một mình các chủ Đan các có thực lực đó hơn nữa rất ít ra tay, nhưng các chủ Đan các năm nay đã lớn tuổi mới có thể đủ trình độ luyện ra Lục giai đan dược, Diệp Hàn mới bao lớn? không đến 20 đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Thiên tài luyện đan sư bình thường ở 20 tuổi luyện ra được Tam giai đan dược đã xem như tiền đồ vô lượng, luyện ra đến Tứ giai đan dược thì không một ai không phải hòn ngọc quý bị thế lực lớn trên thiên hạ thồm thèm muốn bắt lấy.
Diệp Hàn thì sao, không đến 20 tuổi luyện ra Lục giai đan dược hơn nữa còn là hoàn mỹ chất lượng đan dược, Diệp Hàn đã không còn nằm trong giới hạn của thiên tài nữa rồi.
Mà càng kinh khủng hơn là cho dù là Bạch Linh hay Trúc Ly đi nữa cũng không nhìn ra khỏa đan dược trong tay là loại đan dược gì, có công hiệu thế nào.
Các nàng từ nhỏ đã tiếp xúc với thiên tài địa bảo, kì trân dị bảo hiếm lạ thế nào đều thấy qua nhưng hiện tại lại không biết đan dược trên tay lại là gì.
Bạch Linh cùng Trúc Ly kinh ngạc ngây người không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Hàn đang đi phía trước không xa.
“Diệp Hàn công tử”.
Bạch Linh không kìm được sự tò mò lập tức bước nhanh đi đến gần Diệp Thiên.
“Chuyện gì?”.
Diệp Thiên quay đầu nhìn nàng hỏi, mặc dù hắn đã nghe hết cuộc trò chuyện nãy giờ, dù sao khoảng cách cũng không xa, thính giác tu sĩ lại nhạy bén như vậy.
“Không biết công tử có thể nói cho ta đây là loại đan dược gì không?”.
Bạch Linh không dài dòng lập tức vào chủ đề chính.
“Luyện Huyết đan, người thường không dùng được chỉ để huyền thú dùng”.
Diệp Thiên cũng không giấu diếm gì, chỉ là một viên đan mà thôi.
“Huyền thú dùng? Vậy con tiểu miêu kia là huyền thú à?”.
Bạch Linh hơi bất ngờ sau đó lại ngạc nhiên chỉ con tiểu miêu nằm lười trong tay Dương Phượng Vũ.
“Ừ…”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT