“Thế bọn họ khảo hạch như nào?”. 

Diệp Thiên nhìn Liễu Mộc hỏi. 

“Đầu tiên phải từ 25 tuổi trở xuống tu vi thấp nhất cũng phải đạt tới Huyền Vân cảnh, tiếp đó sẽ xem xét Huyền Đan tốt xấu”. 

“Huyền Đan cần phải có độ tinh khiết từ 85 phần trăm trở lên, kích thước huyền đan từ 30m trở lên và không có dấu hiệu rạn nứt căn cơ bất ổn thì mới thông qua”. 

Liễu Mộc giải thích cách khảo hạch của Linh Huyền học viện. 

“Hừm… cái này thì không có vấn đề”. 

Diệp Thiên gật đầu thầm nghĩ. 

Không nói hắn, bọn Vân Phong được hắn truyền dạy công pháp mới, lại được hắn thỉnh thoảng chỉ dạy tu luyện căn cơ đã vượt qua lúc đầu rất nhiều. 

Mặc dù không thể sánh với căn cơ của hắn nhưng không thua cho những thiên tài bình thường, theo như hắn đánh gia thì bọn họ cũng thuộc hàng trên nhất dạng thiên tài. 

“Cái này đối với bọn Vân Phong hiện tại đúng là không có gì trở ngại nhưng vấn đề nằm ở những phần khảo hạch phía sau”. 

Liễu Mộc thở dài nói. 

“Thiên tài có tu vi cao là chuyện bình thường nhưng đồng thời cũng phải có tài năng hơn người thì mới gọi là thiên tài”. 

“Vậy mấy phần khảo hạch sau thế nào?”. 

Diệp Thiên hỏi. 

“Cửa thứ hai mỗi lần đều đổi một cách khảo hạch nên không thể đoán trước, cửa thứ 3 cũng là cửa cuối cùng, dùng cách quyết đấu để lọc bỏ phần lớn thiên tài chỉ để lại những thiên tài có tiềm năng cao nhất đưa vào học viện”. 

“Mặc dù chỉ cần Huyền Đan cảnh là có thể tham gia chiêu sinh nhưng khi vào 2 cửa phía sau thì khó mà tỏa sáng được”. 

Liễu Mộc thở dài nói. 

Giữa một nơi thiên tài như rừng như thế mà không thể phát ra một chút hào quang để người khác chú ý thì sau này có vào được học viện cũng khó tranh giành nhiều tài nguyên cho mình sử dụng. 

“Vậy khi nào bắt đầu chiêu sinh?”. 

Diệp Thiên suy nghĩ rồi hỏi. 

“Giữa năm sau, nếu ngồi trên huyền thú phi hành chỉ cần hơn tháng là đến Thiên Linh hoàng quốc nhưng ta muốn để bọn Vân Phong đi bộ đến đó”. 

“Tại sao?”. 

Diệp Thiên khó hiểu. 

“Ta muốn để bọn họ vừa đi vừa tu luyện, trải nghiệm bên ngoài một chút”. 

Liễu Mộc nghiêm túc nói. 

“Hừm… cũng tốt, ta cũng muốn nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài vương thành thế nào”. 

Diệp Thiên gật đầu cười nói. 

Con đường tu luyện của hắn không có bình cảnh nên không cần cực khổ tiềm tu như người khác, trái lại ra ngoài nhìn đây đó một chút có lẽ sẽ giúp tâm cảnh của hắn tăng lên tu luyện cũng dễ dàng hơn. 

“Nếu đi theo cách thông thường thì không có mấy tháng thời gian không tới được Thiên Linh hoàng quốc, ngươi định nào thì xuất phát?”. 

Diệp Thiên quay đầu hỏi. 

“Một tháng đi, dự phòng trên đường có chuyện làm trễ nãi, đến nơi còn phải thu thập thông tin nữa”. 

Liễu Mộc tính toán một chút nói. 

“Một tháng à… cũng đủ rồi”. 

Diệp Thiên nâng cầm ngẫm nghĩ. 

“Thế ai là người dẫn đội?”. 

“Ta!”. 

Liễu Mộc chỉ chính mình cười nói. 

“Ngươi sao?”. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play