Phòng số mười năm, Phan Thùy Lưu chỉ vừa mới đi tới đã thấy cửa phòng mở ra, đi ra chính là Ngô Kính Dương, thanh niên này đã chắn đường Phan Thùy Lưu, choàng vai lấy cô, hỏi:
Ngô Kính Dương có chút bực bội khi bị hất tay ra, nhưng liền nhanh chóng cười tươi, giọng nói như là đùa với Phan Thùy Lưu:
- Em dọn giúp anh cái phòng, nhân viên bọn em không dọn phòng để nó dơ quá!
Phan Thùy Lưu nhìn vào trong phòng, cửa không mở hết, lại nhìn Ngô Kính Dương, nửa cười nửa không làm cho Phan Thùy Lưu không chút yên lòng, liền lấy điện thoại ra bấm số, lại nói với Ngô Kính Dương:
- Để em gọi nhân viên lên dọn phòng giúp anh!
- Em làm quản lý ở khách sạn! Tên em là gì!
Ngô Kính Dương lần này gật đầu, lại hỏi tên Phan Thùy Lưu, nên không nhìn thấy ý định của Ngô Kính Dương, bị khách hỏi, Phan Thùy Lưu đang xem danh bạ cũng liền trả lời:
- Lưu! Thùy Lưu ạ!
- Em dọn phòng giúp anh, anh có việc bận, phải đi!
Ngô Kính Dương đã đi qua Phan Thùy Lưu khi đã dặn xong, nhưng vẻ mặt Ngô Kính Dương lại không hề tốt, lại đang mắng nhỏ trong lòng, cô gái Lu Nhiên “Nhiên, em lại từ chối anh”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT