Hoàng Hiểu Đông đang nghĩ lung tung, nên không nhìn thấy Phan Thùy Lưu, đôi đũa hắn cầm vẫn gấp thức ăn như cũ. Phan Thùy Lưu miệng đang nhai thức ăn phải trợn mắt khi trông thấy hắn như vậy, đôi đũa liền dừng giữa bàn ăn:
- Đông, không sao chứ, cậu đang mộng du lúc này nữa!
Hoàng Hiểu Đông chỉ hở mới gật đầu, liền cười nói mà lảng sang chuyện khác khi trong thấy miệng Phan Thùy Lưu vẫn còn ngồn ngộn thức ăn chưa nhai:
- Lưu, miệng cậu sao lại to ra như vậy!
Hoàng Hiểu Đông lại giả làm mặt nghiêm túc, liền nhắc Phan Thùy Lưu:
- Cậu nên ăn khép miệng lại, không sẽ bị rớt ra ngoài đó!
Mặt đỏ bừng bừng có chút ngượng với Hoàng Hiểu Đông, đã nuốt hết thức ăn trong miệng, lại cầm một cốc nước mà uống ừng ực rồi thở ra một hơi, vẻ mặt liền bừng tỉnh lại nói với Hoàng Hiểu Đông:
- Lúc nãy cậu sao vậy, tự dưng mặt đờ đẫn vậy!
- Ăn nhanh đi, mình còn quay lại khách sạn!
Hai người lại im lặng mà ăn nhanh chóng, liền gọi tính tiền, Hoàng Hiểu Đông lại trả thay Phan Thùy Lưu. Rời khỏi chỗ tính tiền đi tới cạnh Phan Thùy Lưu, ngó lơ quanh quán Hoàng Hiểu Đông lại chú ý một cậu trai đang ngồi một mình, vẻ mặt cậu trai tươi tắn nhìn ở ngoài đường.
Phan Thùy Lưu cũng đã chú ý tới cậu ta, khi nhìn theo ánh mắt Hoàng Hiểu Đông, hắn đã đi tới cạnh mình mà nắm lấy tay, lại kéo đi “nhanh, về khách sạn”.
Giọng Hoàng Hiểu Đông khá to nên cũng bị người trong quán nghe thấy, vẻ mặt cậu trai kia liền hơi nhíu lại.
Ba mươi phút cho một bữa ăn, Hoàng Hiểu Đông, Phan Thùy Lưu ở quán nói chuyện. Đi bộ qua bên kia đường mà vào khách sạn.
Hai người lại đi kiểm tra các phòng của khách sạn, mặc dù đã có camera đang theo dõi mọi nghóc ngách của khách sạn. Nhưng có vẻ như là những cô cậu nào đó chưa thể ngủ được ở trong một vài phòng khách sạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT