-“Nhưng vẫn nhớ em. 1 tiếng như dài trăm năm vậy, tóc tôi bạc cả rồi, em mau tới nhìn xem ಥಥ”
-“… Thôi đi! Giờ nghỉ trưa, nghỉ trưa em lên tìm anh nhé”
[…]
Đặt điện thoại qua một bên, tiểu Điềm cười tủm tỉm. A Ngạo thế mà lại sến như thế nha, dùng cả icon nữa cơ, thiệt là y như con nít…
“Tiểu Điềm ơi có lão Alpha là phải rửa đó!”, Kha Ly hào hứng ôm vai cậu, cô tinh nghịch nháy mắt, đồng nghiệp bàn bên cũng nhao nhao “rửa!”, “rửa!”, “khao!”, “đi Ca nữa!”.
Cầm lịch hẹn lên, tiểu Điềm đánh dấu X vào ngày cuối tuần. “Thế cuối tuần, ngày, hẹn tại quán AXQ nhé?”, cậu giơ bút hỏi mọi người, đáp lại là tiếng đồng thanh “được!”.
Tiếng chuông nghỉ trưa sớm hơn mọi ngày vài phút, tiểu Điềm dở khóc dở cười, biết ý mà cáo lỗi với Kha Ly, bản thân lén lút đi thang máy chuyên biệt lên tầng cao nhất, gặp “lão Alpha” tuổi cún.
“Bảo bối tiểu Điềm nhớ em nhớ em”, cọ mặt vào hõm cổ tiểu Điềm, A Ngạo hờn dỗi mà ôm chặt người vào lòng hơn.
Tiểu Điềm bị cọ nhột, sợ đẩy ra thì chọc người ta “khóc mếu”, bất đắc dĩ mà ôm lại, xoa xoa đầu A Ngạo.
Ai là Alpha chứ cậu thấy ở đây chả có ai là Alpha cả! Đang nghiến răng oán hận, A Ngạo hôn nhẹ lên môi tiểu Điềm, giọng nói trầm thấp vang lên “đi làm mệt lắm không?”.
“Dù mệt sao mệt bằng giám đốc đây? Em không mệt đâu”, liếc mắt nhìn giấy tờ và máy tính chi chít chữ, cậu dứt khoát bấm điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài.
Quán ăn khá ngon, nổi tiếng và ông chủ là bạn cũ của tiểu Điềm, lập nghiệp vừa tròn mười tám, sớm kết hôn sinh con. Khi tiểu Điềm câu được A Ngạo thì nhà người bạn đó sinh ba đứa con rồi.
Thư ký đi ăn căn tin. Tiểu Điềm đành chờ bạn mình giao tận phòng giám đốc. Không phải bạn mà là lão Alpha của bạn giao đến. Tiểu Điềm vừa lấy đồ ăn và thanh toán, vừa khó hiểu, tên giao hàng như đọc hiểu được suy nghĩ của cậu mà cười ha hả nói
“Lão bà nhà tôi đang mang thai lần thứ tư, tôi sợ để em ấy đi giao giữa trời nắng, em ấy sẽ bị mệt, tôi xót xa”.
Tiểu Điềm nhìn cửa thang máy đóng lại mới quay vào phòng, cậu buộc miệng hỏi “ủa, mấy anh là từ một lò luyện Alpha đi ra à, ai cũng nói mấy câu y chang nhau cả!”
A Ngạo co rút khoé miệng, em thử đi đọc truyện đi, đâu đâu cũng sến sẩm như thế đấy.
Ăn trưa, cậu đút anh, anh mớm cậu, chia qua sẻ lại thoáng chốc hết đồ ăn.
Hường bay tá lả đến khi thư ký lên lầu. Mang giấy giờ vào và thấy A Ngạo khuôn mặt phơi phới xuân quang.
Thư ký đảo mắt xem thường “ấu trĩ!”.
“Lo mà tìm người yêu cậu đi, rồi cậu sẽ hiểu tâm trạng tôi”, A Ngạo phất tay đuổi thư ký ra ngoài.
Buồn rầu sầu khổ chống cằm đợi tan tầm, hay là cho tan tầm sớm luôn nhỉ?
“A Ngạo này, cuối tuần em đi ca với đồng nghiệp nha”, thắt lại dây an toàn, tiểu Điềm cười thông báo cho A Ngạo.
“Em bỏ tôi đi chơi với đồng nghiệp vào cuối tuần sao?”.
囧 giọng điệu dấm chua kia làm thế quái nào?! Tiểu Điềm lờ đi câu hỏi của A Ngạo, xem như ngầm đáp lại “ừa đúng dồi nhe”.
Cả đoạn đường về đều trầm mạc. Mãi đến khi vào thang máy, tiểu Điềm liền bị A Ngạo túm vào lòng, làm chuyện không trong sáng!
Hành lang vắng lặng, chỉ có tiếng thở dốc, tiếng tra chìa vào ổ và cuối cùng là tiếng đóng cửa. Trước khi hành lang trở về trạng thái yên ắng của nó thì có tiếng xì xào ở phòng khác vang lên “có phải ông ba bị như mẹ nói không?” “em không biết nữa!” “mau đóng cửa lại hai nhóc thúi kia!”.
“A Ngạo này, anh lần nào tiến công cũng đè mở khoan sinh sản của em, anh thật sự trông ngóng có con vậy sao?”
“Ừ em”, ôm eo người yêu, A Ngạo dùng giọng ngái ngủ đáp lại. Còn chưa đến giờ đi làm đâu.
“Anh thích con mình là A, B hay O?”
“Chỉ cần do em sinh, tôi thích hết”, A Ngạo cáu kỉnh chặn tiểu Điềm lại có ý định hỏi lung tung lại, anh rầu rĩ đáp “em có tinh thần như vậy, chi bằng chúng ta làm thêm vài hiệp nữa nhé em?”.
“Anh cút!”, tiểu Điềm đánh mặt A Ngạo. Vô cùng dùng sức, vô cùng có tinh thần, thành công khiến A Ngạo lật cậu lại mà vận động buổi sáng.
Hai hôm trước đi sinh hoạt công dân. Cảm thấy vui lắm các bác ạ, cho tới khi nghe về môn Triết của trường, tôi chỉ muốn lao khỏi cửa sổ thôi (^)ゞ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT