Heath cau mày và xoay sở nhìn theo những cặp đôi khác rời khỏi dải tiếp đón và bước về bàn ngồi. Anh và Lucien dường như đã đứng ở cửa dẫn vào Yorkshire Gardens hàng tiếng đồng hồ, chào đón các vị khách đến dự bữa tiệc cưới. Heath chưa từng thấy nhiều người tập trung cùng một chỗ đến vậy. Anh cũng chưa từng giận dữ như vậy trước đó. Anh miễn cưỡng cười với các thành viên khác của tầng lớp quý tộc bậc thấp và vỗ lên tay Lucien khi cậu bám chặt tay vào tay mình.
“Cái vụ này thật là gây bực mình mà,” Lucien thì thầm. Heath cau mày đồng tình.
“Ngài công tước, rất cám ơn ngài vì đã mời tôi đến dự tiệc,” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên trái Heath. Anh quay sang nhìn người vừa nói, cố nhớ tên. Người phụ nữ trước mặt có mái tóc đỏ sậm đáng yêu chải thành búi, những lọn nhỏ rủ xuống bao lấy khuôn mặt. Những nếp nhăn quanh mắt giúp anh biết được bà đã rất hay cười, và dù cho bà trông không hề lớn tuổi, thế nhưng gương mặt lại rám nắng vì tiếp xúc với trời nắng một thời gian dài. Bà mặc chiếc đầm bằng vải muslin trắng thêu màu xanh đen, và cầm chiếc mũ bêrê tua rua cùng với cái dù trong tay, mỉm cười trìu mến với anh.
Heath mỉm cười với bà, dù vẫn không nhớ được tên bà, và rồi bà bật cười.
Âm nhạc nổi lên, len lỏi qua những hàng cây và cuốn Lucien theo những giai điệu tinh tế.
“Lady Adelaide Pormonteau,” Heath thở ra, cúi người nâng tay bà lên hôn lên đó.
“Tôi cứ thắc mắc là liệu trò sẽ mất bao lâu mới nhớ ra cô giáo cũ của mình đấy,” Bà lại cười.
Heath đứng đó lắc đầu. “Xin cô thứ lỗi. Đã lâu quá rồi,” Anh xin lỗi rồi quay sang Lucien. “Lady Adelaide, để tôi giới thiệu vợ tôi. Đây là Công tước phu nhân xứ Pompinshire.”
Heath mỉm cười nhìn hai người cúi chào nhau rồi trìu mến bắt tay nhau.
“Thưa bà, đây là niềm vinh dự lớn lao và đặc ân đối với tôi khi được gặp gỡ người đã góp phần nuôi nấng và dạy dỗ một người đàn ông tuyệt vời như công tước xứ Pompinshire chồng tôi,” Lucien nói, mỉm cười với Heath.
Heath hơi đỏ mặt vì lời khen của Lucien và lại càng đỏ mặt hơn nữa khi Adelaide bật cười.
“Khi đó trò ấy khá tinh quái hoạt bát đấy, thưa ngài công tước, nếu ngài cho phép,” đáy mắt bà ẩn ý cười. “Nhưng trò ấy luôn biết khi nào thì nên nghiêm túc. Về điểm này trò ấy rất có tiếng về ý thức. Tôi luôn biết rằng trò ấy rồi sẽ trở thành một vị công tước tốt. Và một ngày nào đó sẽ là người chồng người cha tuyệt vời.”
“Tôi hoàn toàn đồng ý, thưa bà,” Lucien dịu dàng mỉm cười.
Heath cúi chào khi Adelaide cúi chào anh rồi tạm biệt để đi ra hòa nhập với những vị khách khác.
“Anh có vẻ như khá được yêu thích đấy, ông xã,” Lucien nói khi họ chỉ còn lại hai người.
“Toàn trò hề cả,” Heath bật cười. “Họ khen anh chỉ vì họ không hiểu về anh, hay họ sợ anh, hoặc là vì tước vị công tước của anh. Những người hiểu anh sẽ nói với em rằng anh là một gã đểu cáng khi bị chọc và không hề do dự giết kẻ dám cướp đi thứ thuộc về mình.”
Rồi họ im lặng, rõ ràng họ đang nghĩ đến ngụ ý trong lời nói của Heath. Rồi tiếng va chạm của thủy tinh vang lên, họ lại quay về bàn.
“Hãy tránh đường cho đôi vợ chồng trẻ mới cưới về chỗ để cùng chung vui với cuộc hôn nhân của họ và dữ bự tiệc nào,” Yorkshire vui vẻ nói.
“Đây, ở đây!” Douglas nói, nâng cốc sâm-panh lên.
Heath đảo mắt. Bố anh cũng đã rót đầy cốc, và tiệc cưới mới chỉ bắt đầu. Anh có thể tưởng tượng kết quả của ngày hôm nay.
Anh dẫn Lucien đến chỗ ghế dành cho họ và nhận lấy cốc sâm-panh Yorkshire đưa. Anh giúp Lucien ngồi vào ghế và hơi mỉm cười với bố khi ông cười với anh.
“Con trai tôi là con út trong gia đình. Thằng bé cũng là đứa con cuối cùng của tôi kết hôn,” Yorkshire bắt đầu nói. Bà nhìn sang Lucien và cười rạng rỡ. “Thằng bé là đứa con mà tôi và vợ tôi, Rosemary dành nhiều thời gian nâng niu và đắn đo mãi liệu có thật sự muốn thằng bé kết hôn hay không. Mọi người thấy đấy, Lucien có tâm hồn ngọt ngào nhất mà tôi từng biết. Thằng bé thông minh và dịu dàng, và chúng ta đều biết rằng phải là một người phải được nuôi nấng rất đặc biệt mới được như vậy.”
Heath mỉm cười khi Yorkshire đặt bàn tay rắn chắc lên vai anh. “Ngài Công tước xứ Pompinshire, chính là người đàn ông này, đã khiến tôi còn trên cả hạnh phúc khi hai đứa trẻ đến với nhau và tuyên bố kết hôn. Vậy nên xin mời các vị nâng ly cùng tôi chúc mừng cho cuộc hôn nhân của chúng. Để chúng có được một cuộc hôn nhân viên mãn với những đứa trẻ, tràn ngập tiếng cười, yêu thương và sung túc, một cuộc hôn nhân đem lại lợi ích cho cả hai bên, và cuộc hôn nhân này đã đem đến niềm vinh dự cho vùng đất của chúng ta và cả hai gia đình.”
Heath cùng nâng cốc với mọi người và nhấp một ngụm, vẫn luôn để mắt đến Lucien, cậu tao nhã nhấp một ngụm rồi đặt ly lên bàn. Heath ra hiệu cho quản gia, đang dạo quanh để trông chừng bữa tiệc, và gật đầu để bà bày món lên. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng và hiệu quả. Heath muốn thấy bữa tiệc này kết thúc càng sớm càng tốt. Dù anh hiểu rất rõ tầm quan trọng của bữa tiệc, đặc biệt là khi Charlotte đã bảo với anh là buổi sáng Lucien không được ăn nhiều lắm, anh thấy toàn bộ chuyện này thật là một cuộc tra khảo khó chịu và muốn muốn lập tức đưa cô dâu mới của anh về căn nhà mới.
Ngay sau khi đồ ăn dọn lên, một bữa ăn xa hoa gồm bột yến mạch và kem ngọt, cá trích và cá hồi hun khói, cá mòi rưới sốt mù tạc, cá hồi nướng rưới sốt bơ trắng, bánh nướng bê đông lạnh, bầu dục nướng, xúc xích ăn kèm khoai tây nghiền, lưỡi bò rưới sốt củ cải ngựa và bánh mì nướng. Ba loại bánh mì tươi được bày lên bàn, và bốn loại cuốn, cùng với các loại nước sốt (bơ mứt) bao gồm bơ, mật ong, mứt cam và mứt. Người phụ trách những người hầu đi loanh quanh bàn đề giới thiệu với các vị khách từ các món có tiếng ở Tfrench và Tspantish, cho đến món rượu táo tươi, trà và cafe.
Heath vui vẻ hơn khi bắt đầu ăn, đặc biệt là khi anh thấy khẩu vị của Lucien khá tốt. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng thư giãm, quyết định tận hưởng bữa ăn trước khi kéo vợ mới cưới đi hưởng trăng mật, thì sự náo động ở cửa điền trang thu hút sự chú ý của anh.
Lord Cavendish đứng đó, nhìn thẳng vào Heath và ra hiệu cho quản gia. Chắc là thi thể Kipling đã được tìm thấy. Địa ngục đẫm máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT