“Ôi chúa ơi, mình đã làm gì thế này?” Lời thì thầm của Lucien lọt vào tai Heath, và tội lỗi dâng lên trong anh. Với anh đó là một cảm giác khá mới lạ. Heath chưa từng cảm thấy tội lỗi về bất cứ thứ gì trong đời, nhưng việc ăn nằm với Lucien khiến anh hoàn toàn rối ren. Nhưng có lẽ họ đã lo lắng quá mức. Cơ hội Lucien mang thai ngay lần đầu tiên họ ăn nằm với nhau là bao nhiêu chứ? Heath chưa từng nghe về chuyện này trước đó, đặc biệt là không phải khi dùng bao cao su rồi bị rách. Vậy nên có lẽ họ đang lo lắng vô cớ. Đúng, là vậy. Họ đang lo lắng một chuyện không hề xảy ra.
Ngay khi Heath dẫn Lucien về chỗ của mình và kéo ghế ra cho cậu, anh thừa nhận lời bảo đảm của bản thân là vô nghĩa. Anh ko thể phớt lờ nút thắt trong lòng đang nói với anh rằng cơn buồn nôn và chóng mặt của Lucien là bằng chứng Lucien thực sự đang mang thai. Đứa con của anh. Họ phải tìm cách giải quyết tình huống. Anh nghĩ đến dấm bọt biển mà một trong số những người tình của anh thường mang theo và tự hỏi Lucien có dùng được không. Khi anh ngồi xuống ghế cạnh Lucien, Heath biết rằng Lucien sẽ không bao giờ làm vậy. Cậu ấy là một người đầy tự trọng, và làm vậy sẽ còn rơi vào tình huống tệ hại hơn.
Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong tâm trí Heath, và mặc dù có thể sẽ thất bại, anh biết mình phải thử. Cũng vẫn là rút ngắn thời gian, nhưng nếu họ kết hôn trong ba tháng thì sẽ có tác dụng, miễn là Lucien không thể hiện ra. Họ có thể xin nghỉ phép tới thành phố, khi thời gian này qua, thì đứa trẻ cũng chào đời rồi. Họ sẽ đợi chín tháng và rồi báo với gia đình về việc đứa trẻ thừa kế. Anh là người nhà Eddington nên chắc chắn con đầu của anh là con trai, và là một đứa bé mạnh mẽ. Đúng vậy. Đó là một kế hoạch hoàn hảo. Giờ thì anh chỉ phải hi vọng bá tước và bố anh đồng ý. Anh đợi đến khi người hầu đem lên món đầu tiên, anh liền nghiêng người sang chỗ bố.
“Con muốn tuyên bố một chuyện, có được không ạ?” Anh hỏi nhỏ. Bố anh tròn mắt, và Heath đợi ông xem xét một chút rồi gật đầu.
Douglas đưa tay về phía Yorkshire. “Thưa ngài? Có vẻ như con trai tôi muốn tuyên bố một chuyện mà tôi đảm bảo là rất tốt đẹp.”
Yorkshire nhìn Heath một lúc rồi đưa tay đáp ứng. “Rất sẵn lòng, thưa ngài,” Bà nói. Khi mọi người đã chú ý, Heath đứng dậy và tiến về phía họ. Lucien nhìn anh sợ hãi, Heath mỉm cười trấn an cậu, nhìn vào Lord Yorkshire và rồi nhìn bố mình.
“Trước tiên, con xin cảm ơn bố và Lord Yorkshire vì đã sắp đặt việc kết hôn tuyệt vời này giữa con và Lucien. Con cảm thấy Lucien là một người xinh đẹp, thông minh, đức hạnh, đứng đắn, tài năng, uy thế, được nuôi dạy và giáo dục tốt. Thực sự, con rất hài lòng về cuộc hôn nhân này. Và nếu hai bên gia đình vui lòng, đồng thời nếu vị hôn thê của con đồng ý, con đề nghị thay vì đợi sáu tháng, con muốn kết hôn trong vòng ba tháng tới,” Anh nói.
Bố Heath kinh ngạc nhìn anh và rồi nhìn Lucien với vẻ nghi ngờ. Lord Yorkshire giơ tay để thu hút sự chú ý, mọi người trong phòng lập tức nhìn bà. “Tôi không có ý kiến gì, tôi sẽ để Lucien quyết định,” Bà nói.
Mọi người đều giật mình. Yêu cầu dời ngày cưới đối với một thiếu nữ trẻ khi hôn lễ đã được sắp đặt chưa từng xảy ra trước đây, đặc biệt là trong những thành viên cực kì có tầm ảnh hưởng của tầng lớp thượng lưu mà người phụ nữ dưới tuổi hai mươi mốt. Mà Lord Yorkshire vừa mới làm vậy. Trong cuộc hôn nhân này, Lucien thực sự không có quyền lên tiếng, hay thậm chí, ngay cả việc sẽ tổ chức đám cưới ở đâu, Heath không muốn phải đau khổ vì việc thay đổi sự kiện này, vì chắc chắn Lucien sẽ thấy nhạy cảm trong việc đẩy đám cưới lên sớm hơn so với dự định thông thường. Douglas mở miệng, rõ ràng là định phản đối, nhưng lập tức ngậm lại trước cái nhìn của Lord Yorkshire. Vì bà là người có địa vị cao hơn, chính vì thế có ảnh hưởng cao hơn tới Đức vua, mọi người đều biết rằng Lord Yorkshire nắm giữ nhiều quyền lực hơn trong xã hội.
Lucien lo lắng nuốt nước bọt và nhìn từ Heath tới mẹ mình và cuối cùng là maldy của mình. Heath có thể thấy được Lucien khá quen thuộc với việc bị làm lơ. Heath ước gì có thể chạm vào tay Lucien để an ủi và trấn an, nhưng, không thể làm vậy, anh chỉ đơn giản cầu nguyện với Chúa rằng Lucien sẽ đồng ý.
“Con cảm thấy ngài đây là một người đàn ông toàn vẹn, trí tuệ, được giáo dục với tính cách hoàn hảo. Anh ấy cũng rất thuận mắt, và con nghĩ anh ấy sẽ trở thành một người chồng tuyệt vời của con, cũng là một người cha tuyệt vời cho bất kỳ đứa trẻ nào của chúng con trong tương lai,” Lucien nói, giọng nói dịu dàng nhưng du dương. Heath lại một lần nữa muốn ngồi xuống lắng nghe người thanh niên này nói chuyện hàng tiếng đồng hồ, nhưng thay vì vậy anh vẫn đứng đó, hồi hộp chờ đợi quyết định của Lucien. “Con nghĩ nếu anh ấy thấy con đủ hoàn hảo và muốn rút ngắn thời gian kết hôn, vậy con rất sẵn lòng tiếp nhận đề nghị ấy.”
“Vậy quyết định vậy đi,” Yorkshire nói, vẻ hài lòng, dù là quay sang nhìn Heath đầy nghi ngờ và giận dữ khiến đôi mắt xanh sáng của bà lạnh như băng. “Lady Lucien và Công tước xứ Pompinshire sẽ kết hôn trong ba tháng tới. Chúng ta sẽ bắt đầu lên kế hoạch cho đám cưới và tuyên bố kết hôn tại nhà thờ với sự có mặt của cả bên hai gia đình vào đầu tuần này.”
Douglas lập tức im lặng. “Bọn trẻ muốn kết hôn sớm. Có vẻ như chúng ta đã tạo ra một cuộc hôn nhân có tình yêu. Chúng ta là ai mà bắt bọn trẻ đợi lâu hơn nữa chứ? Bọn trẻ sẽ kết hôn trong ba tháng tới.”
Douglas hắng giọng và gật đầu. “Chính xác.” Ông nói.
Sau đó căn phòng vỡ òa. Các chị của Lucien, mẹ cậu, và mẹ Heath đều nói về khả năng có một lễ cưới thật trịnh trọng giữa hai gia đình môn đăng hậu đối trong thời gian ngắn như vậy.
Yorkshire híp mắt nhìn Heath và rồi nhìn về phía Lucien. “Giờ thì,” Bà nói, một lần nữa quay lại bàn ăn. “Chúng ta hãy cùng thưởng thức bữa ăn mà đầu bếp đã chuẩn bị, sau đó, Công tước xứ Cumbria, Pompinshire, và chính tôi sẽ hoãn công việc để soạn thảo hợp đồng hôn nhân và sắp đặt của hồi môn.”
“Cám ơn ngài,” Heath nói, Lord Yorkshire gật đầu, có vẻ đề nghị hơn là chấp nhận lời cảm ơn, rồi bà ngồi xuống.
Heath có cảm giác Yorkshire và bố mình đều biết nguyên nhân chính xác anh và Lucien muốn kết hôn sớm. Giờ thì Heath đã có cả thời gian của một bữa ăn để lo lắng điều gì đang chờ đợi anh trong buổi gặp mặt sắp tới.
Bữa ăn cũng khá dễ chịu. Lucien thảo luận kế hoạch đám cưới với những người phụ nữ ở bàn trong khi đàn ông thì thảo luạn về tiệc đi săn sắp tới do nhà Cavendishes chủ trì. Trong suốt bữa ăn, Heath nhận thấy Lord Yorkshire tiếp tục liếc sang anh và đánh một cái nhìn đầy thất vọng và buồn bã khi quay về phía Lucien. Còn về Lucien, cậu chẳng để ý gì cái nhìn từ maldy mình, mà tiếp tục mỉm cười bẽn lẽn với Heath. Mỗi một nụ cười đều khiến Heath ngập tràn hạnh phúc và can đảm cho buổi gặp mặt sắp tới. Chưa đến lúc đó, mà anh đã đầy sợ hãi khi cáo từ bàn tiệc rồi theo bố và Lord Yorkshire ra khỏi phòng. Tiếng giày họ trên sàn gỗ vang lên cho tới khi tới thư phòng của Yorkshire, ngay lúc họ bước vào, Heath lập tức thấy mình bị bố và Lord Yorkshire săm soi.
“Cậu gặp con trai ta lần đầu khi nào vậy?”
Yorkshire hỏi mà không hề do dự. Heath mở miệng định chối rằng đã gặp cậu vào một ngày bất kì nào đó trước đây, nhưng bị Lord Yorkshire lắc đầu ngăn lại. “Xin đừng xúc phạm trí thông minh của ta bằng cách chối rằng cậu đã gặp đứa con út của ta, trước ngày hôm nay, và không chỉ gặp mà còn quyến rũ nó, ngủ với nó, làm nó có bầu từ trước.”
Heath nhận thấy Douglas nhìn mình đầy thất vọng. Heath thở dài và lắc đầu rồi ngồi xuống ghế trước mặt bá tước. Yorkshire ngồi ở ghế bành đằng sau bàn trong khi Douglas ngồi cạnh Heath.
“Thưa ngài, bọn con không chắc rằng Lucien có thực sự mang thai không,” Anh nói, cố gắng xoa dịu người đàn ông. Lord Yorkshire giễu cợt và lắc đầu, Heath giơ tay lên, thành công ngắt lời bà. “Chỉ mới tối đa một ngày từ ngày cháu ngủ với một người tên là Timmy, mà đến hôm nay cháu mới phát hiện ra là con trai bác, vị hôn thê của cháu, Lucien.”
Lord Yorkshire thở dài và sờ mũi. “Timmy là nickname Arlington, bạn của con gái ta, Lord Hawthorn, gọi Lucien khi nó còn nhỏ,” Bà mệt mỏi nói. Bà nhìn vào mắt Heath. “Vậy là Lucien đã không nói với cháu tên thật.”
“Là để mồi chài thằng bé!” Douglas kết tội.
Yorkshire chưa kịp cãi lại và phản đối lời Douglas vừa kết tội Lucien thì, Heath đã nói. “Con cũng không dùng tên thật hay họ đâu bố. Mà Lady Lucien ngây thơ trong mấy chuyện thân mật đến mức con biết em ấy không có ý định mồi chài con đâu.”
“Đấy là con nghĩ thế thôi. Đàn ông mang bản chất phụ nữ rất dễ dàng làm ra vẻ như chưa từng quan hệ,” Douglas hăng hái nói.
“Tôi cam đoan, thưa ngài”—Lord Yorkshire nói với vẻ kính trọng xen lẫn phiền phức—“con trai tôi chưa từng quan hệ. Nó chưa bao giờ có người yêu, và nếu có ai là người có lỗi ở đây thì chính là con trai ngài.”
Douglas trông có vẻ bị xúc phạm. “Ngài lấy đâu ra cơ sở nói vậy?”
Yorkshire cười cay nghiệt. “Làm ơn đi, thưa ngài, đừng có giả mù sa mưa hay õng ẹo ở đây. Công tước xứ Pompinshire có tiếng là ăn chơi trác táng trước khi tiếp xúc với Lucien. Tôi đảm bảo nếu chúng ta tiếp tục hỏi, chúng ta sẽ biết được rằng Công tước xứ Pompinshire đã quyến rũ Lucien, lấy đi trinh tiết của thằng bé, và làm thằng bé mang thai,” Bà khẳng định.
Heathcliff nện nắm đấm xuống bàn, cả hai người đàn ông dừng lại nhìn anh với vẻ kinh ngạc, “Cả hai người đang quên rằng Lady Lucien và con đã được hứa hôn. Hai người sắp đặt cuộc hôn nhân này trước cả khi bọn con biết nhau. Lucien đang chìm trong sầu khổ ở Remmington vì bị tước đoạt quyền quyết định, thì con bước vào rõ ràng với mục đích tương tự,” anh nói, lườm họ. “Ai quyến rũ hay ai sai có gì quan trọng ở đây hả? Bọn con đã bị sắp đặt kết hôn vì hai người muốn có được lợi ích mà cuộc liên hôn này mang lại.” Anh chỉ vào Lord Yorkshire. “Bác muốn liên kết với hoàng gia để gia đình bác có được quan hệ với công tước, cũng như đảm bảo con út của bác có một cuộc hôn nhân tốt đẹp với tầng lớp quý tộc trong giới thượng lưu.” Anh chỉ vào Douglas. “Còn bố thì muốn tiền và quan hệ xã hội mà sẽ kiếm được bằng cách để con kết hôn với con út nhà Hawthorn.” Anh lắc đầu và đứng dậy. “Hai người muốn cuộc hôn nhân này, và giờ sắp có được rồi. Sớm hơn cả mong đợi, con xin nhấn mạnh như vậy. Xin đừng chơi trò người bị hại ở đây khi mà Lucien và con đã phải chịu đựng quá đủ sự khinh miệt và xì xầm khi em ấy thực sự đang mang thai và sẽ bị phát hiện. Lucien còn hơn cả bản thân con. Hai người đã đánh cược lớn. Đời hai người đã diễn nhiều rồi, trong mắt con, hai người đều đã thắng. Không chỉ sát nhập hai gia đình, mà còn có thêm cháu chắt,” Anh nói, chỉ vào Lord Yorkshire, đang ngạc nhiên nhìn anh với sự tôn trọng. “Còn bố,” Anh nói, lại chỉ vào bố mình, “sẽ có đứa cháu đầu tiên.”
Heath thở dài và ngồi lại xuống ghế. “Nào, chúng ta có thể làm ơn triển khai cái việc đã định không? Con muốn hoàn thành hợp đồng hôn nhân này, ký, và mọi thứ sẽ được ổn thỏa để con còn rủ vị hôn thê đi xem nhạc kịch.”
Cả hai người đàn ông gật đầu, rồi Yorkshire triệu tập quản gia bằng chuông. Khi cửa mở ra và quản gia, một người đàn ông già nua với làn da ngăm đen với gương mặt vô cảm, bước vào, Lord Yorkshire bảo ông triệu tập luật sư mà gia đình ông đã đặc biệt mời nhân dịp này.
“Ta có thể mời cháu một ly rượu vang không?” Yorkshire đề nghị.
Heath thở dài và lắc đầu. Anh có thể nói là cần can đảm và tỉnh táo để đối mặt với bố và Lord Yorkshire. Vài phút sau có tiếng gõ cửa vang lên, cửa bật mở, một người phụ nữ cao, bờ vai rộng, và cực kỳ đẫy đà bước vào. Bà có mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt màu xanh lá cây, mỉm cười rạng rỡ khi bước vào phòng. Lucien, Lady Yorkshire, và Jane theo sau.
Các bà mẹ thường không được can thiệp vào việc thiết lập hay ký kết hợp đồng hôn nhân, nhưng Heath biết tình huống này rất khác và anh không nói gì. Anh lập tức đứng dậy rảo bước về phía Lucien.
Anh không chạm vào người cậu, vì bố anh và Lord Yorkshire biết Lucien mang thai, nhưng mẹ họ thì không, và anh không muốn làm tình hình tệ hơn bằng cách chạm vào cậu khi chưa đến lúc. Thay vào đó, anh dừng lại ngay trước mặt Lucien và kiểm tra cậu.
“Em ổn chứ?” Anh dịu dàng hỏi.
Lucien khẽ cười khúc khích. “Chỉ là chút lo lắng về kế hoạch đám cưới thôi, Ro—Heathcliff. Em ổn,” Cậu trấn an anh.
“Đây là lần đầu tiên cháu gọi tên đệm của con trai cô,” Jane ngẫm nghĩ, nhìn hai người. “Hai đứa đã từng gặp nhau à?”
Heath thầm rủa. Mẹ cậu thật là quá mẫn cảm. Anh mở miệng định thú nhận tất cả nhưng bị ngăn lại khi bố anh hắng giọng. Anh thấy bố và ngài Yorkshire cùng lắc đầu và nhìn sang luật sư.
“Bọn anh có chuyện quan trọng hơn phải bàn đấy, em yêu,” Douglas nói.
“Tất nhiên rồi, thưa phu quân,” Mẹ anh nhẹ nhàng trả lời, và Heath biết bố mẹ sẽ có khá nhiều chuyện để nói khi quay về dinh thự.
Lord Yorkshire hắng giọng, tất cả mọi con mắt đổ dồn vào bà. “Đúng vậy. Trước tiên để ta giới thiệu, đây là Mr. Elizabeth Burrows. Bà ấy là một viên chức dân sự có khả năng thực thi pháp luật với những vấn đề như thế này.”
“Bà có kinh nghiệm về việc này chứ, Mr. Burrows?” Bố Heath hỏi, híp mắt.
“Vâng, thưa ngài. Tôi là một luật sư và đã soạn thảo nhiều hợp đồng hôn nhân trong hơn mười lăm năm qua rồi.” Bà gật đầu khi thấy ánh mắt dò hỏi của Douglas. “Giờ thì, thưa các ngài, chúng ta sẽ thảo luận hợp đồng chứ?” Bà mỉm cười hỏi. Giọng bà trầm hơn bất cứ giọng người đàn ông nào trong căn phòng này. Heath hơi nhướn mày, nhưng không nói gì, chỉ đơn giản gật đầu và quay lại chỗ ngồi cạnh bố trong khi Lucien ngồi với lớp phụ nữ ở ghế trống.
Mr. Burrows nhìn họ. Lord Yorkshire đứng dậy và chỉ vào một chiếc ghế trống. Mr. Burrows ngồi ở chiếc ghế được yêu cầu.
“Giờ thì,” Mr. Burrows nói, rút ra một tập giấy da từ cái phong bì khá lớn mà bà đem theo. “Chúng ta bắt dầu thôi.” Bà mở trang đầu tiên. “Tên của cô dâu và chú rể là gì?”
“Công tước xứ Pompinshire và Lady Lucien Timothy Hawthorn,” Lord Yorkshire trả lời.
“Tước vị đầy đủ của ngài Công tước là gì?” Burrows hỏi.
“Công tước xứ Pompinshire, Hầu tước xứ Manchester, Bá tước xứ Southerby, Tử tước xứ Berkinstock, Nam tước xứ Hempstead, người thừa kế địa vị Công tước xứ Cumbria,” Douglas trả lời.
Burrows gật đầu và viết thật thành thạo trên giấy. Bà lật trang và mỉm cười với Lucien. “Lady Lucien, tôi muốn gửi lời chúc mừng tới cậu về lễ cưới sắp tới,” Bà nói.
“Cám ơn cô, Mr. Burrows,” Lucien trả lời, mỉm cười xấu hổ, Heath nhìn hai người họ, híp mắt. Có chuyện gì giữa Lucien và Mr. Burrows? Giữa họ có quan hệ gì? Heath lắc đầu lấy lại tinh thần, dù là giữa họ có tình cảm, Lucien cũng chưa từng quan hệ, vả lại cậu ấy sắp kết hôn với Heath, vậy nên chẳng sao cả.
“Và giờ thì hai người sẽ sống ở đâu,” Burrows nói.
“Theo di nguyện của ông nội tôi, sau khi kết hôn tôi sẽ thừa kế Trang viên Southerby, đã được luật sư của tôi đảm bảo và giám sát từ sau khi ông qua đời,” Heath nói. “Chúng tôi sẽ sống ở đó.”
“Trang viên Southerby?” Lady Yorkshire lên tiếng.
“Nhưng nó nằm ở đầu kia Angland, trong thành phố.”
“Đúng vậy,” Heath trả lời. Lady Yorkshire lên tiếng định phản đối nhưng bị Lord Yorkshire đưa mắt cản lại.
“Mẹ, chúng ta vẫn luôn biết rằng một ngày nào đó con sẽ kết hôn, và có khả năng con sẽ phải sống xa bố mẹ. Chị Charlotte và chị Mary cũng không sống gần đây mà,” Lucien giải thích.
“Ừ, mẹ biết, nhưng mà…,” Bà phản đối và rồi dừng lại, lắc đầu. “Tất nhiên là con nói đúng. Mẹ cũng chẳng biết nói gì được nữa cả.” Bà nhìn Heath với vẻ mạnh mẽ. “Tôi có thể đến thăm đứa con trai út duy nhất của mình chứ, thưa ngài Công tước?”
Burrows bật cười. “Đáng sợ đúng không?” Bà thì thầm với Heath.
“Đáng sợ,” Anh đồng tình.
“Được rồi,” Mr. Burrows nói lớn. “Tiếp tục thôi.”
Họ ở trong thư phòng của Lord Yorkshire ba tiếng trong khi các bậc phụ huynh tranh cãi về một việc rất rõ ràng, bắt đầu bằng việc Lucien có quyền không bị coi là một phần của tài sản sở hữu của Heath, “Vậy thì mọi việc mới ổn được,” Douglas phản đối.
“Không đứa con nào của tôi là tài sản sở hữu của ai hết. Con gái tôi là không, và con trai tôi cũng không,” Yorkshire tranh cãi. Điểm đặc biệt đó kéo dài một tiếng, bố Heath tranh luận chống lại không chỉ Lord Yorkshire mà còn cả Heath. Cuối cùng Douglas cũng chấp nhận. Bố anh có niềm tin khá mạnh mẽ về quan điểm cổ hủ đối với phụ nữ và hôn nhân.
Có một vấn đề là Lucien phải hứa sẽ sinh cho Heath người thừa kế và một đứa con dự phòng trước khi được phép tham dự bất cứ loại hoạt động ngoài trời nào, xung quanh thị trấn, hay Angland khi có chồng đi theo. Trong lúc các bậc phụ huynh bắt đầu tranh cãi về việc đó, chính lời nói của Lucien đã chấm dứt việc tranh cãi này. “Con thật sự không muốn đi du lịch nhiều đâu, Maldy và mẹ biết mà. Con gần như ở lỳ trong nhà và chỉ vào thị trấn khi đến Mùa thôi.” Heath mỉm cười hòa nhã với vị hôn thê của mình.
Lady Yorkshire yêu cầu tiền tiêu vặt hàng tháng của Lucien phải dư giả để được tự do theo đuổi những sở thích riêng.
Lần này Heath nhanh chóng đồng ý trước khi bố anh kịp phản đối. Anh biết bố mình không cần một công tước phu nhân có nhiều tiền như vậy mà phải phụ thuộc hoàn toàn vào chồng trong mọi việc. Nhưng Heath muốn khuyến khích ước mơ tương lai của vợ, dù có là gì. Jane kiên quyết yêu cầu Lucien chủ trì ít nhất ba buổi vũ hội mỗi năm cũng như ít nhất một bữa tiệc tại nhà ở dinh thự trong thành phố. Lucien sẵn sàng chấp thuận điều kiện đó, và Heath mỉm cười với cậu. Rồi thì đến chuyện của hồi môn….
“Tôi đã đặt đúc tiền cho tất cả các con,” Yorkshire tự hào nói với Burrows. “Của hồi môn của Lucien là một trong số những hồi môn lớn nhất mà tôi từng biết.”
“Chồng à, anh cứ phải khoe khoang vậy sao?” Lady Yorkshire vui vẻ cười hỏi.
“Đúng, phải vậy chứ,” Lord Yorkshire khăng khăng. “Tài sản của gia đình đã tăng lên tương đối kể từ khi Charlotte kết hôn, và nhờ vậy, hồi môn của Lucien cũng tăng lên. Hồi môn của thằng bé là hai trăm nghìn bảng.” (Raph: Theo tỷ giá hiện tại của bảng Anh ngày 22/3/17 thì nó tương đương hơn 5 tỷ rưỡi tiền Việt)
Heath há hốc đến rớt cả cằm, anh chú ý thấy Lucien cũng vậy. Lady Yorkshire đơn giản cười khúc khích và đặt tay dưới cằm Lucien để đóng nó lại. Heath nhìn bố mẹ và rồi nhìn bố mẹ vợ tương lai. Lucien có số hồi môn vượt xa con số lớn nhất trong lịch sử. Với số tiền ấy, Lord Yorkshire có thể lựa chọn bất cứ ai kết hôn với con mình, mà lại chọn Heath. Anh vừa tự hào vừa có chút khiêm tốn. Vị hôn thê của anh còn giàu hơn cả anh nữa. Anh không bỏ thời gian suy nghĩ nhiều hơn nữa, biết rằng sau này sẽ có cơ hội mà nghĩ, Heath nhìn bố mình. Mặt Douglas tái nhợt khi nhìn Yorkshire và rồi nhìn Lucien.
“Tại sao chứ, đó là một con số đáng kể,” Cuối cùng ông nói. Heath chỉ có thể gật đầu đồng tình. Anh nhìn mẹ mình và nhận thấy bà vẫn không biết nói gì mà trông có vẻ hoàn toàn bại trận. Burrows vẫn đang bận rộn với hợp đồng khi Jane lên tiếng.
“Với số hồi môn như vậy, ngài có thể chọn bất kỳ người đàn ông nào trong thành phố, trên thế giới, cho Lady Lucien. Tại sao lại là Heathcliff?” Jane hỏi.
Lord Yorkshire bật cười. “Đấy là bà nói thôi. Nếu của hồi môn của Lucien được công khai, vậy chúng ta sẽ có quyền kiểm soát những tên ăn chơi trác táng và vô lại ngay từ khi bước ra cửa. Đàn ông hứa hẹn tình yêu với đứa con ngây thơ của tôi nhẹ tựa lông hồng và cố lấy cho bằng được nó chỉ để chạm được vào của hồi môn. Tôi biết gia đình bà giàu có, và vì vậy, tôi biết gia đình bà nghĩ rằng đang ở trên cơ trong hợp đồng này. Đây là vì lợi ích của tôi vì ông bà sẽ không chọn cho Công tước xứ Pompinshire kết hôn với Lady Lucien vì tiền mà vì nguyên nhân khác.”
Heath ngạc nhiên và sợ hãi vì sự khôn ngoan và xảo quyệt của bá tước. Anh biết rằng nếu đến lúc thật cần một ai đó, Yorkshire sẽ là người đó. Anh thấy Lucien sợ hãi nhìn maldy rồi nhìn sang Heath. Heath đơn giản mỉm cười với Lucien. Và khi Lucien mỉm cười đáp lại, anh vui vẻ thở ra và quay lại nhìn Mr. Burrows.
“Đã hoàn tất hợp đồng. Giờ thì, tôi cần có chữ ký của hai bên gia đình và sau đó là ngài Công tước và Lady Lucien, là xong. Sau đó tôi sẽ quay lại văn phòng và làm bản sao cho hai gia đình rồi gửi đến sau,” Bà nói.
Heath đứng dậy và bước lại chỗ Lucien đang đứng.
Họ đứng cạnh nhau, tay hơi chạm vào nhau trong khi đợi đến lượt ký hợp đồng. Heath ra hiệu cho Lucien đi trước, thở phào nhẹ nhõm khi hoàn thành hợp đồng để rồi ba tháng nữa anh sẽ được kết hôn với viên kim cương tinh khiết nhất. Tuy nhiên, anh biết, do bố anh và ngài Bá tước biết Lucien có thể đang mang thai, anh sẽ không có nhiều cơ hội ở một mình với vị hôn thê, mặc dù biết là phải đợi đến khi kết hôn thì rất đau khổ, nhưng Heath tin rằng điều này là đáng giá.
Hết chương 8
[Góc kiến thức]
Hí hí. Cái này các bạn có thể bỏ qua. Klq tới truyện đâu.
Giả mù sa mưa
“Not play coy”: “coy” là một điều bí mật hoặc một điều không được nói ra. Khi người kia muốn tránh đưa ra câu trả lời trực tiếp nên họ giả như là không biết nhưng người nghe lại biết thừa điều đó, người nghe sẽ khuyên người nói là “thôi mày đừng có play coy nữa đi”. Chắc là “giả mù sa mưa” nhỉ?
Viên kim cương tinh khiết nhất
“A diamond of the first water” nghĩa mặt chữ là “viên kim cương nước đầu”. “Of the first water” là 1 idiom = “highest quality” = “chất lượng thượng đẳng”. Cả câu này có nguồn gốc từ ngành công nghiệp đá quý, khi mà sự tinh khiết của kim cương được quyết định bởi màu sắc trong hay đục của viên kim cương đó. Kim cương càng trông giống như nước thì chất lượng càng tốt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT