Cậu cong khóe mắt mỉm cười, nhưng không biết trong lòng có vui hay không: “Cũng không lâu lắm, chỉ nghỉ khoảng một tuần.” Nói xong cậu nhìn tôi, sâu trong ánh mắt là vẻ chờ mong: “Anh đi với em được không?” Giọng nói êm như ru nhưng nghe thật buồn.
Trái tim tôi nhói đau
….
Sau khi cơm nước tôi thừa dịp Mạnh Dịch rửa bát, liền nhắn tin trả lời Hứa Tiêu: “Không được, anh có việc bận rồi.”
Nếu như chiều nay tôi ra ngoài, chắc chắn hy vọng của cùng của Mạnh Dịch cũng bị bóp nghẹn.
Giờ nhìn thẳng vào cậu ấy cũng thật khó khăn với tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT