“Nghĩ đến gương mặt của cậu thôi cũng đủ làm cho tôi chán ghét cực điểm!”
Từ Hi bất ngờ tròn mắt, nước mắt vốn đã đọng sẵn bên khóe mắt bắt được thời cơ rơi xuống lại càng kịch liệt hơn. Từ lúc bắt đầu tới nay y biết vốn dĩ bọn họ không có yêu nhau, nhưng tại sao nghe được một câu này từ miệng hắn tim giống như bị trúng một phát đạn.
Nhưng chẳng hiểu tại sao trong giây phút đó y đã nở nụ cười, mặc kệ cho bao nhiêu thô bạo của hắn mãnh liệt tiến nhập, lúc này Từ Hi chỉ biết rằng, cho dù hắn có thực sự ghét y đi nữa, chỉ cần chưa chán ghét tới nỗi còn có thể cùng y làm những chuyện này cũng đã đủ rồi, thì ra vô tri vô giác thứ khiến y tiếp cận Tạ Giang không còn là danh vọng nữa.
Đêm cuồng nhiệt hoan lạc tới tận khi trời tờ mờ sáng, Tạ Giang không tiếp tục nữa, hắn dừng lại động tác, uể oải đi vào phòng tắm, tiếng nước tí tách bên tai làm cho Từ Hi giật mình thức giấc, y mệt đến sắp hít thở không thông nữa rồi, lười biếng ngẩng đầu quan sát, đèn không có mở, chỉ có ánh sáng nhẹ phát ra từ phòng tắm, có lẽ hắn đang ở bên trong.
Nằm chờ một lát sau, cuối cùng Tạ Giang cũng bước ra ngoài, nhìn thấy y hắn cũng không có nói gì, ánh mắt dường như có gì đó cũng đổi khác so với thường ngày, chưa kịp đẻ y lên tiếng hắn đã mở tủ đầu giường lấy ra một số tiền mặt đưa cho y.
“Tôi không có nhiều tiền mặt, chi phiếu sẽ gửi đến sau!”
Nụ cười đọng lại bên khóe môi biến thành dạng vặn vẹo không biết là đang khóc hay cười, Từ Hi ngồi dậy cụp mắt nhìn số tiền trên tay mình, trong lòng cười đến rơi nước mắt bất quá cái gì cũng không dám nói ra, mặt dày nhận lấy số tiền đó mà một câu “Tôi không phải MB!” cũng không thể nói.
Trước khi rời khỏi, y còn quay lại nhìn hắn một cái, Tạ Giang như vậy mà lại không nhìn y chỉ chăm chú chọn một bộ y phục trong tủ, không sao cả, như vậy cũng tốt mà.
Mấy hôm sau công việc rõ ràng là một chút thuận lợi cũng không có nếu không muốn nói là chuyện ngoài ý muốn cứ liên tục xảy ra, thư ký thân thiết Hứa Minh Tranh bị sếp lớn Vũ Đồng Thu kéo đi công tác, y cũng chẳng biết họ có loại công tác gì lại đi có hai người cho tới tận tuần sau mới về nước.
Các mối quan hệ cũ gần như cắt liên lạc, mà gần đây một số điện thoại mới toanh cứ luôn luôn xuất hiện…
“Alo, xin chào!”
“Ừm, trưa nay em có thời gian không? Chúng ta đi ăn nhé!”
Từ Hi suy nghĩ một chút, đứng trên tòa nhà cao tầng toàn bộ đều làm bằng kính có thể nhìn ra ngoài, vô tình nhìn thấy xe của Tạ Lăng đang đậu bên dưới, người ta có lòng như vậy lẽ nào lại từ chối? Mà y cũng không có ý định từ chối.
Thật sự mà nói, y không có thiếu tiền để ăn uống ở những nhà hàng lớn nhưng mà tiền viện phí sau này dành cho ông nội không tiết kiệm sẽ vĩnh viễn không đủ, ước mơ của y chính là có đủ tiền chạy chữa cho ông, sau đó rời khỏi thành phố chật chội đông đúc này sống một cuộc sống mới, không còn thị phi, không còn ganh đua hãm hại lẫn nhau.
“Em đang nghĩ gì thế?”
Từ Hi mỉm cười ngại cúi đầu nhìn thực đơn trong tay tùy tiện gọi nhanh một món rồi chờ Tạ Lăng cũng chọn xong món của mình mới lên tiếng “Hôm này mời tôi đi ăn là nhân dịp gì sao?”
Anh suy nghĩ gì đó một chút sau cùng cũng cười lắc đầu “Không có dịp gì cả, nhưng anh muốn cùng ăn trưa với em!”
“Cảm ơn, nhưng như thế này tôi cảm thấy thật sự phiền cho anh, ăn xong còn phải chở tôi về công ty, anh…”
“Ở công ty gần đây có Tạ Giang lo rồi, anh ta vừa chuyển công tác sang chỗ tôi!”
Từ Hi ồ một tiếng vừa đúng phía sau có người đem thức ăn đến y không nói nữa mà tiếp tục ăn.
Bất chợt, tiếng điện thoại vang lên từ phía đối diện Tạ Lăng lên tiếng “Anh ra ngoài nghe điện thoại một chút!” trước khi đi còn để lại một nụ cười vô cùng ôn nhu.
Phải chi anh họ của anh – Tạ Giang cũng đối với y như vậy, nghĩ tới thôi cũng khiến cho y rùng mình, có lẽ chỉ là mơ mộng phi thực tế thôi.
“Tạ Giang anh ấy bảo là sẽ tới!”
Từ Hi khựng lại, có chút lo sợ “Anh ta tới đây làm gì?”
Tạ Lăng không có biểu hiện gì, dùng bao ăn tách miếng sườn trên đĩa của mình thành từng mãnh nhỏ thản nhiên nói “Anh họ hỏi tôi ở đâu, rồi nói anh ấy cũng định đi ăn trưa nên tôi mời anh ấy tới đây, em không ngại chứ!”
Ngẫm lại, cũng thật kỳ quái, rõ ràng trước đây Tạ Giang có vẻ như nhìn không hợp mắt Tạ Lăng chút nào, tại sao hiện tại lại tỏ ra thân thiết như vậy.
Y mất tự nhiên cười cười không nói gì nữa, âm thầm ăn, thỉnh thoảng lắng nghe anh chăm chú kể chuyện khóe môi xuất hiện một nụ cười.
Bất chợt bóng dáng người kia xuất hiện, tim của y bắt đầu đập loạn, bất an lớn dần.
Tạ Giang tiến tới tựa như giữ khoảng cách ở trên cao nhìn xuống chỗ y mỉm cười nhưng không hề có ý cười “Cậu cũng ở đây sao!”
“Tạ tiên sinh! Xin chào!” Từ Hi gật đầu lễ phép chào lại hắn, nụ cười trên môi trông thật khó coi.
“Anh họ, anh ngồi đi!” Tạ Lăng đưa tay mời hắn ngồi xuống, nhưng ngoài ý muốn Tạ Giang kéo ra cái ghế bên cạnh anh ngồi xuống, thân mật lau đi vệt dầu còn đọng lại ở khóe miệng anh, vô tình cười một cái.
Từ Hi khẽ chau mày, hai tay nắm dao ăn và nĩa cũng run run, hóa ra là như thế.
Hắn không hề quan tâm đến chung quanh, bất cứ ai cũng có thể thấy trong mắt Tạ Giang hiện tại chỉ có Tạ Lăng.
“Đừng để cậu ấy chạm vào em, tôi không muốn trên cơ thể em có mùi của Tạ Lăng!”
Những lời khi ấy… Là nói thật sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT