Thành Bái liên tục cúi người xin lỗi, vất vả lắm mới trấn an được bà cụ. Hắn quay về phòng, đặt gùi sách xuống đất, A Khinh từ trong gùi nhảy vụt ra ngoài.
Thành Bái sờ sờ đầu của y: “Ly huynh, xin lỗi nhé, mới vừa rồi bà ấy nói huynh là cún, vì người già lớn tuổi nên mắt nhìn không được rõ, huynh đừng để trong lòng.”
A Khinh giũ giũ lông, duỗi tứ chi, tỏ vẻ không chấp với phàm nhân vô tri.
Thành Bái lại nhẹ giọng nói: “Nhưng huynh……Chớ hù dọa gà nhà cụ như thế. Bà lão nuôi mấy con gà cũng không dễ dàng gì. Ly huynh huynh cũng đừng……”
A Khinh khẽ hừ một tiếng.
Thành Bái nói giúp bà lão kia cũng không sao, nhưng hắn lại nghi ngờ y sẽ ăn trộm gà làm y có chút khó chịu.
Y chỉ là nhìn mà thôi, nếu trộm thì đã trộm từ sớm, há còn đợi đến bây giờ hay sao?
Y xoay lưng, tay Thành Bái vẫn đặt trên đỉnh đầu của y: “Ly huynh, ta sai rồi, ta biết phẩm hạnh của huynh mà, tất nhiên sẽ không làm việc trộm cắp đâu.”
A Khinh hừ khẽ trong yết hầu, y nâng cằm lên ý bảo Thành Bái gãi gãi ở đấy, chuyện vừa rồi y cũng không để tâm.
Trải qua hơn nửa ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện, lúc Thành Bái buông lỏng tinh thần thì mới phát hiện cái bụng của hắn đã kêu loạn nãy giờ, hắn cho A Khinh uống nước rồi ôm y đến giường, đến khi thấy bụng của y phập phồng có quy luật mới nhẹ nhàng rón rén rời khỏi phòng.
Vừa đến trước cửa bếp, một bóng đen đã xẹt qua bên người hắn nhảy lên bếp lò.
Cơm trên bếp lò đều được bảo vệ bởi cấm chú, chỉ có Thành Bái mới có thể lấy ra.
A Khinh dùng chân trước chạm vào kết giới của cấm chú, vẫy vẫy đuôi với Thành Bái.
Thành Bái nói: “Ly huynh, xin lỗi, hôm nay huynh vẫn không thể ăn cơm.”
A Khinh nheo mắt lại, chân trước vẫn cào ánh sáng trên tường.
Thành Bái ôn thanh nói: “Đại trưởng lão đã nói ba đến năm ngày không thể đụng vào thức ăn, hôm nay vừa mới tròn ba ngày. Hay là chờ thêm hai ngày nữa cho ổn định hơn nhé.”
A Khinh lại dùng móng vuốt tấn công kết giới trên tường.
Thành Bái tới gần, đưa tay ôm lấy y: “Ly huynh, huynh đừng như vậy mà. Thân thể là quan trọng nhất, nhịn hai ngày nữa thì sẽ tốt hơn thôi. Hay là hai ngày này ta cũng không ăn cơm giống như huynh nhé.”
A Khinh nâng mí mắt lên trừng hắn, đẩy cánh tay hắn chạy ra khỏi trù phòng.
Thành Bái vội đuổi theo, hắn tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng A Khinh đâu, hắn không khỏi nhìn về phía tường viện, chẳng lẽ……
Hắn đi tới chân tường, vừa định thử leo lên trên thì nghe được bên cạnh có âm thanh xì xào, hắn vừa quay đầu lại đã thấy một cục lông đen mượt mà xuất hiện dưới cây tùng lùn ở chân tường, hai mắt lạnh lùng nhìn Thành Bái một cái rồi lập tức dời đi, y không nằm trên cây tùng.
Thành Bái đi tới gần, ngồi xổm người xuống, A Khinh không thèm ngẩng đầu, y nằm đưa lưng về phía hắn.
Thành Bái nhẹ giọng nói: “Ly huynh, mặt đất ở đây cứng, còn có cỏ lá khô cấn bụng, về nhà mình ngủ đi.”
A Khinh không nhúc nhích tí nào, y vẫn nhắm chặt hai mắt, sau một hồi Thành Bái nhẹ thở dài, hắn đứng dậy rời đi.
A Khinh vẫn tiếp tục nằm lì, không lâu sau, tiếng bước chân của Thành Bái lại đến gần rồi dừng ngay ở bên người y, hắn ôm y vào lòng.
Thân thể A Khinh rơi vào một tấm đệm mềm mại, tiếp theo còn có một tấm chăn ấm áp nhẹ nhàng đặt lên bộ lông của y.
Lông xù trên đầu y khẽ run lên khi ngón tay của Thành Bái chạm vào rồi thu về.
Thành Bái lại đứng lên, tiếng bước chân xa dần.
Thành Bái trở về phòng ngồi đọc sách một lát, bao tử trống rỗng khiến vật trước mắt hắn như có thêm ảo ảnh, rốt cuộc hắn chịu đựng không nổi phải đến trù phòng xới cơm ăn.”
Trở lại thư phòng, sách trên bàn lại không thấy.
Thành Bái tìm trái tìm phải, lại đến cây tùng lùn tìm, A Khinh vẫn thản nhiên nằm ngủ, dường như chuyện quyển sách chẳng liên quan gì đến y.
Thành Bái liền trở lại trong phòng, lại lấy một quyển sách khác ra đọc, ước chừng một canh giờ sau Thành Bái đứng dậy đi nhà xí, lúc trở về quyển sách kia lại không cánh mà bay.
Thành Bái lại tìm một quyển khác đọc, lúc hoàng hôn dần buông Thành Bái chuẩn bị ra ngoài ôm A Khinh vào trong, cửa vừa mới đã nhìn thấy A Khinh chạy đến.
Thành Bái vui vẻ: “Ly huynh, huynh đã trở về?”
A Khinh nhảy lên thư trác, giơ móng vuốt gạt đổ nghiên mực, nước mực loan đầy trang sách.
Thành Bái đang muốn cướp lại sách vở thì A Khinh lại nhấc móng lên, tất cả giấy sách đều bị ngâm mực đen như vừa mới lấy ra từ trong nước.
A Khinh ưỡn ngực nghiêng đầu nhìn Thành Bái.
Thành Bái thở dài, vươn tay về phía y: “Ly huynh, trên bàn đang ướt, đừng làm dơ bộ lông của huynh, mau xuống đây đi.”
A Khinh như một vị thần để tùy ý Thành Bái ôm vào lòng, Thành Bái lấy nước nóng tắm cho y, lại tỉ mỉ chải chuốt bộ lông rồi lau khô, đút dược cho y ăn rồi ôm y bỏ lên giường đắp kín chăn.
A Khinh vùi ở trong chăn, nghe tiếng Thành Bái dọn dẹp thư trác.
Dọn dẹp xong mọi thứ, Thành Bái tắt đèn nằm xuống giường không động vào sách vở nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT