Yến Hằng xông vào thẳng vào trong, tiện tay đẩy luôn kẻ đang tức giận chỉ thẳng mặt Tề mắng ra, kéo Tề vào ngực. Yến Hằng mặt tối tăm nói: “Ngươi là ai, tại sao dám nói Tề như vậy!?”

Tề nhìn Yến Hằng trước mắt, không còn hoảng loạn như vừa rồi nữa, nhịn không được năm chặt tay hắn.

Người nọ bị Yến Hằng chặn ngang, nổi điên mắng: “Ta là tộc trưởng bộ lạc Bác Hồ đấy. Ngươi là cái thá gì hả, dám ở chỗ này làm càn.” Lại nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt nhau, nhất thời đỏ mắt, quát lớn: “Ngươi với tiện nhân này có quan hệ gì?!”

Tề nghe đến từ này chợt siết chặt tay Yến Hằng, còn Yến Hằng nghe đến câu này thì lửa giận xung thiên, giơ tay tán một phát thẳng vô mặt tên khốn loi nhoi trước mắt. “Giữ tốt cái miệng thúi của ngươi đi.”

Một tiếng chát chúa vang lên, mặt tên khốn đó lập tức xuất hiện bàn tay năm ngón đỏ chót. Mấy thú nhân bên cạnh gã cũng không đoán được Yến Hằng dám ra tay dứt khoát như thế. Nguyên sờ sờ mặt mình, hai mắt giống như sắp phun lửa tới nơi ấy, hung tợn lăng nhục người bên cạnh: “Tụi bây còn đứng đó nhìn gì hả, còn không nhanh phế hai tiện nhân này cho ta.”

Một giống cái bên cạnh thấy vậy, lập tức chặn động tác của mọi người, người trước mắt này không hề biết kiêng nể là gì, bộ dáng như thế ngược lại càng khiến gã có chút kiêng kị. “Không biết vị giống đực này cùng Tề có quan hệ gì?”

“Ngươi dong dài với thằng đó làm gì, không thấy nó đánh ta sao?” Nhìn tên đó cư nhiên còn có hơi mà hỏi chuyện, Nguyên nổi giận mắng.

“Tốt xấu gì cũng là người quen, đừng không nể mặt như thế.” Huống hồ, gã trước mắt còn không biết người này có cái gì cậy vào mà dám trực tiếp động tay động chân thế kia.

Yến Hằng lúc này mới để ý thấy tên này, so với tên khốn kia có vẻ trầm ổn hơn. Nhưng cũng không phải dạng thiện nam tín nữ gì. “Tề là giống cái của ta, ngược lại không phải ngươi nên nói giữa ngươi với chúng ta có quan hệ gì à?”

Nghe thế gã ta chợt lóe tinh quang, nói: “Thì ra là vậy, ta vốn là bạn thân của Tề tại bộ lạc Bác Hồ đó.” Nhìn nhìn mặt hai người kia vẫn chả thay đổi, bèn nói tiếp: “Không biết hiện Tề đang ở bộ lạc nào thế?” Vậy mà có bộ lạc dám lưu hắn?

“Bộ lạc Kỳ Đông, bất quá… ta hình như chưa từng có người bạn nào hạ lưu như ngươi đâu.” Tề ngoài cười nhưng trong không cười nói. Không nghĩ tới bộ lạc Bác Hồ lại xuất hiện ở đây, trước giờ bộ lạc Bác Hồ chưa từng tham gia qua Hỗ thị này, do vậy Tề mới quyết định cùng Yến Hằng đến đây. Hiện tại giáp mặt hai tên khốn này, chẳng phải mặt xấu của y sẽ bại lộ toàn bộ trước mắt Yến Hằng.

“Phải không?” Tiền nói, phảng phất chẳng chút để ý đến giọng điệu châm chọc của Tề. Bộ lạc Kỳ Đông, chưa từng nghe qua, chắc cũng là một bộ lạc cỡ nhỏ mà thôi. Xoay người nói với Yến Hằng: “Vậy các ngươi có biết, Tề là khu trục giả hay không?”

“Tất nhiên là biết, ta cũng là một khu trục giả mà. Chúng ta không phải vừa xứng sao!” Yến Hằng nhìn ra Tề đang khẩn trương, an ủi nói.

“Vậy ngươi có muốn biết hắn vì sao bị đuổi đi không?” Hoá ra cũng là hạng bị trục xuất, xem ra bộ lạc Kỳ Đông này cũng không phải thứ tốt lành gì.

“Đủ rồi đó, ngươi còn có liêm sỉ hay không hả?” Nghe gã nói thế, Tề nhất thời hoảng hốt, vội vàng nói.

“Ngươi chẳng lẽ còn chưa nói chuyện mà ngươi □□ với giống đực khác sao?” Tiền cười nói, Tề bị đuổi đi, vậy mà còn có thể gả ra ngoài, nhìn giống đực này so tên Nguyên phế vật suốt ngày chỉ biết ồn ào tốt hơn gấp mấy lần. Thật đáng tiếc là khu trục giả, haiz.

Nghe gã nói, Yến Hằng theo bản năng nhíu mày, nhìn Tề kích động như thế, Yến Hằng đáy mắt không khỏi trầm xuống. “Chuyện gì?”

“Hừ hừ.” Nguyên cười âm hiểm, lớn tiếng nói với Yến Hằng: “E rằng ngươi còn không biết ha! Ta trước kia chính là giống đực chưa lập của Tề đấy.”

Tề nghe được gã ta nói, hận không thể vặn gãy cổ gã. Chợt thấy Yến Hằng mặt không biểu tình hỏi: “Nói tiếp đi, ta cũng muốn nghe thử xem tiếp theo ra sao?” Tề theo bản năng buông lỏng tay Yến Hằng.

Nhìn bàn tay tách ra của cả hai, Tiền không khỏi cười cười. Kẻ thù càng thê thảm, gã mới càng vui vẻ chớ!

“Lúc trước, ngươi không biết ta đối hắn tốt bao nhiêu đâu, thế mà tên tiện nhân này dám lén ta tư thông với kẻ khác, còn bị ta bắt gian tận giường.” Nguyên ngoan độc cười nói lớn tiếng, mặt nộ dữ tợn.

Thú nhân xung quanh nghe thấy lời này, bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Tề tràn đầy rẻ khinh. Tề không khỏi cười thảm, sắc mặt trắng bệch, y quay đâu nhìn sang Yến Hằng bên cạnh, quả nhiên hắn vẫn như cũ không chút biểu tình, cảm giác bất lực tràn ngập toàn thân, y cũng không biết nói gì cho phải nữa. Khóe môi run rẩy, cuối cùng vẫn không thốt ra lời giải thích nào.

Mặt Yến Hằng giật giật, sắc mặt cũng đen lại một cách quỷ dị, đạp thẳng một cú, đá văng tên khốn kiếp đang vênh vênh váo váo kia bò lăn dưới đất. Mắt thấy Yến Hằng lại dám ra tay lần nữa, Tiền bên cạnh trầm mặt xuống, nếu chỉ là người của bộ lạc nhỏ, gã cần gì lo lắng. Vung tay lên, thú nhân bên cạnh gắt gao bao vây hai người Yến Hằng.

Tề vốn còn đang thất vọng, chợt thấy Yến Hằng động thủ, mắt nhất thời sáng lên, quay đầu thì thấy người bộ lạc Bác Hồ xông tới, theo bản năng kéo Yến Hằng ra phía sau.

Tiền đỡ Nguyên đứng lên, một cú này của Yến Hằng rất độc, chỉ thấy Nguyên che bụng đau đến vặn vẹo, vừa nâng lên đã hộc ra một ngụm máu, thế mà còn sức hét: “Đánh chết bọn khốn đó cho ta.” Trong ánh mắt Nguyên lộ ra tơ máu, cả mặt vặn vẹo một cách hung tợn.

“Làm sao, muốn lấy nhiều hiếp ít à.” Yến Hằng cười cười càng rỡ. Nói xong móc ra sáo nhỏ trong túi, “Tít tít toe toe”, hai hồi mật mã báo nguy vang lên.

Sắc mặt Nguyên nhất thời thay đổi, Yến Hằng khẳng định đang thông báo cho đồng bọn, vì thế càng quyết định nhanh chóng giải quyết hai người: “Ra tay đi.” Cho dù có đồng bọn tới giúp thì sao nào, có thể được bao nhiêu người chứ, nơi này chính là sân nhà gã đấy.

Lời vừa dứt, Tiền đã xông về phía Tề. Người xung quanh vừa thấy sắp có đánh nhau, rối rít dạt ra, lập tức xuất hiện một khu đất rộng ở giữa.

Ánh mắt Yến Hằng co rụt lại, thật không nghĩ đám đó dám ra tay chỗ này, không phải nói nếu có Thú Nhân dám nhiễu loạn trật tự tại Hỗ thị, trực tiếp đuổi khỏi bộ lạc Khải Khai hay sao?

Tiền vừa xông lên, trực tiếp biến về thú hình, hai con báo săn nháy mắt triền đấu thành một khối. Còn các thú nhân khác lập tức bao vây Yến Hằng, bọn họ quả thật hơi do dự, cho nên cũng không thể trực tiếp ra tay với Yến Hằng, chung quy có nhiều người bên cạnh nhìn như vậy, cả đám giống cái lại đi đánh một giống đực, nhất định là vũ nhục thú nhân bọn họ đấy.

Yến Hằng lại cứ như một du khách, nhìn hai người triền đấu trước mắt, đáy mắt âm u sâu thẳm. Tề vẫn còn lo lắng cho Yến Hằng, nhìn thấy đám người đó còn chưa dám động đến Yến Hằng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà các thú nhân này còn biết thế nào là lễ nghĩa liêm sĩ.

Nguyên vừa thấy đám người bên gã không dám động tới Yến Hằng, nhất thời nổi giận đùng đùng, không để ý đau đớn trên người hét lớn: “Các ngươi sao còn không ra tay, chẳng lẽ chờ đồng bọn hắn tới à?”

Mấy người do do dự dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định trước chế phục Yến Hằng lại rồi nói.

Lúc này lại Yến Hằng cười cười nói: “Chậm rồi nha.”

Chỉ thấy từng dực sư trên trời giáng xuống, trong đám người cũng nhanh chóng xuất hiện Thú Nhân thần sắc kích động, bọn họ chính là đội hộ vệ của Yến Hằng. Bọn họ chia nhau tập kích về phía thú nhân đang bao vây Yến Hằng lại, chỉ trong chớp mắt, tình thế trên sân đột biến. Cả đám thú nhân kia nhanh chóng bị đội hộ vệ chế ngự.

Tề mắt thấy hộ vệ đội đến, nhất thời yên lòng, Tiền trước mặt bắt lấy cơ hội Tề phân tâm, lập tức nhào lên, Tề đang lúc nguy cấp muốn tránh né, chợt nghe một tiếng xé gió bén nhọn vọt qua, chi trái trước của gã ta lập tức bị ghim xuyên qua, Tiền hiểm hiểm dừng bước, quay đầu nhìn về phía Yến Hằng, chỉ thấy trên tay hắn cầm một thanh cong kỳ lạ, mặt cười lạnh nhạt, phảng phất như người mới đanh lén không phải là hắn vậy.

Đội hộ vệ lập tức chế trụ Tiền, giải 2 kẻ đó áp trước mặt Yến Hằng.

Mặt người xung quanh nhất thời thay đổi. Yến Hằng đem cung trong tay ném cho Thú Nhân bên cạnh, thong thả đi đến trước mặt hai kẻ đó.

“Ngươi đến cùng là ai, ngươi có biết ta chính là con trai của tộc trưởng bộ lạc Khải Khai hay không hả?” Tiền lãnh tĩnh nói. Gã không tin tưởng đám người này dám ở địa bàn gã ta mà làm gì gã.

“Ha ha, vậy ngươi có biết ta là ai không?” Yến Hằng cười lạnh, nhấc chân đạp thẳng mặt kẻ phía trước, hung hăng nghiền hai phát.

“Ta là tộc trưởng bộ lạc Kỳ Đông, cũng là sứ giả Thú Thần. Ngươi nói ta nên là ai đây?”

Tiền chợt lặng thinh, khóe mắt run rẩy mạnh, không nghĩ tới đối phương có thân phận lớn vậy.

Lúc này trong đám người truyền đến một tràn tiếng cười: “Sứ giả đại nhân, thỉnh ngài hạ cước lưu tình. Con ta mạo phạm ngươi thật sự rất đáng chết, ta ở đây thay hắn bồi tội với ngài.” Thì ra lúc đôi bên đánh nha, đã có người chạy đến thông tri cho tộc trưởng bộ lạc Khải Khai.

Yến Hằng thản nhiên dời chân, nói: “Thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ là hai người này vô duyên vô cớ chạy đến vũ nhục giống cái mà Thú Thần đại nhân an bài cho ta thôi, thậm chí còn ra tay với ta nữa, vì thế ta buộc phải tự vệ.” Nói như vậy, chẳng ai dám có thành kiến mà đối đãi Tề nữa.

Quả nhiên Thú Nhân đứng hóng chuyện vừa nghe thế, mắt nhìn về phía Tề lập tức dẫn theo nét tôn kính, thì ra Thú Thần tán thành giống cái này à? Nếu không làm sao có thể tác hợp cho sứ giả của mình chớ?

“Vậy thật sự là lỗi của con ta rồi, còn không mau giải thích với sứ giả đại nhân đi.” Giọng nói dẫn theo tia ngoan độc.

Nguyên tất nhiên không có khả năng nhìn Yến Hằng mở mắt nói dối được. “Rõ ràng là hắn ra tay trước –”

“Đủ rồi, im đi.” Không phát hiện tộc trưởng đã nói thế sao? Cái tên ngu xuẩn này. Người bên cạnh còn đang nhìn kìa? “Đều do chúng ta không đúng, xin sứ giả đại nhân bỏ qua cho.” Tiền cúi người nói.

Yến Hằng cũng mặc kệ gã xin lỗi có thành ý hay không. Mở miệng nói: “Đã như vậy, ta đây cũng không nói nhiều nữa, hi vọng tộc trưởng ngươi có thể dạy lại con trai và con rễ mình lại ha, miễn cho về sau lại làm sai cái gì, sợ rằng không gặp phải người dễ nói chuyện như ta đâu.”

“Tất nhiên, tất nhiên rồi.” Cả khuôn mặt Pha đều cứng đờ, chưa thấy qua kẻ nào không biết xấu hổ thế này. Nhưng ai biểu người ta có thân phận, có hậu trường lớn đến thế làm chi, gã chỉ có thể cắn chặt răng mà nuốt xuống cục tức này thôi.

“Vậy được rồi, chúng ta cũng nên đi trước đây.”

“Được.”

Đội hộ vệ từ từ buông những kẻ kia ra, Yến Hằng quay đầu nhìn nhìn Tề không biết lúc nào đi đến bên cạnh mình, nói: “Đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play