*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

  1. Ngụy Nhất Thần lấy ảnh chụp bỏ vào máy tính xách tay của mình, liền chuẩn bị trở về nhà ăn tối. Mặc dù Ngụy Nhất Thần muốn ở cùng Cận Phi thêm một lúc nữa, nhưng mà lần về nhà này không thể chậm trễ, bản thân cũng không nói gì. Lão Đại và lão Tam càng không cảm thấy gì, cho nên buổi trưa lôi kéo Cận Phi bàn bạc đi đâu đó ăn một chầu thật ngon. Cận Phi mất tập trung nghe, người khác nói cái gì cũng gật đầu, làm cho hai người kia buồn bực không thôi.Bên này Ngụy Nhất Thần còn chưa ra khỏi ký túc xá, điện thoại di động liền vang lên, Ngụy Nhất Thần không thèm liếc mắt nhìn, trực tiếp bắt máy lên nói “Chị Phi, em về liền đây, đừng gọi điện nữa! … Dạ… Dạ… Tốt… Bye bye!” Ngụy Nhất Thần nhìn ba người còn lại trong phòng nói “Đi thôi các anh em, mẹ em gọi chúng ta về nhà em ăn!”

    “Bà mẹ nó, thiệt hay giả vậy! Tay nghề mẹ tớ rất tốt, lần trước ăn xong tớ chưa kịp làm gì đã bị vả vào miệng!” Lão Tam là người lên tiếng hưởng ứng đầu tiên.

    “Không tốt đâu.” Lão Đại hơi do dự.

    “Tôi không đi!” Cận Phi mang bộ mặt thấy chết không sờn nói!

    “Tại sao?” Ba người kia đồng thanh nói.

    “Nếu vậy chẳng phải tương đương với việc đến gặp gia trưởng sao!” Cận Phi mang vẻ mặt đương nhiên nói.

    Ba người còn lại “…”

    Lão Đại “Lão Nhị, tớ thật lòng cảm thấy cậu càng ngày càng không biết xấu hổ…”

    “Bớt nói nhảm, mẹ của em nói rồi, lần đầu tiên em ở ký túc xá, nhất định được các anh quan tâm rất nhiều, hơn nữa các anh đều là đàn anh, chắc cũng đã giúp nhiều chuyện khác nữa. Nhất là Cận Phi, lần trước em bị thương đã mang em đi bệnh viện, năm ngoái đoạt hạng nhất nên nhận được học bổng, mẹ em cực kỳ muốn gặp anh.” Ngụy Nhất Thần giải thích thêm. “Mẹ em nói, nếu các anh không đến thì em cũng không cần về nữa. Cho nên mọi người phải đến cho em chút mặt mũi chứ?”

    Ba người còn lại suy nghĩ, chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, nên cũng gật đầu, chỉ có Cận Phi vẫn có hơi thấp thỏm không yên, dù sao mình cuỗm mất con trai của người ta, nói thế nào vẫn có chút chột dạ. Có điều, nếu như tươnglai hai người thật sự vẫn muốn tiến tới, gặp gia trưởng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Trước tiên vào doanh trại của địch thăm dò tình hình cũng tốt.

    Ngụy Nhất Thần là người vui vẻ nhất, cậu hy vọng mẹ mình có thể thương Cận Phi nhiều một chút, dù sao cha mẹ Cận Phi đã mất, nếu có cha mẹ thương yêu, chắc chắn sẽ mở lòng hơn, hơn nữa nếu như mẹ thích Cận Phi, tương lai lúc ngả bài với người nhà chắc sẽ dễ nói hơn một chút.

    Trong lòng lão Đại và lão Tam thì hoàn toàn ôm tư tưởng đi theo ăn chực.

    Xe Ngụy Nhất Thần để ở trong gara nhà của mình, không để ở trường, hơn nữa xe buýt đến nhà cha mẹ Ngụy Nhất Thần vẫn chưa có làm, cho nên Ngụy Nhất Thần phải kêu xe taxi, hên mà vừa đủ bốn người. Ngụy Nhất Thần báo địa chỉ, tài xế liền khởi động xe, đầu tiên là đi ngang qua thành phố S, sau đó lại đi thêm một hồi, làm cho bọn Cận Phi còn tưởng là phải về vùng nông thôn, cho đến khi nhìn thấy một khu biệt thự.

    Bên ngoài khu biệt thự có bảo an trực ban, không cho xe taxi vào, xe riêng thì phải xuất ra giấy chứng nhận. Bốn người xuống xe, nhìn biệt thự vẫn còn xa phía trước, ba người kia nghĩ ăn một bữa cơm này cũng phí sức quá, còn phải đi bộ xa như vậy. Chỉ trong chớp mắt, Ngụy Nhất Thần từ đằng sau phòng an ninh lái một chiếc xe điện ra thay vì phải đi bộ, sau đó ra hiệu ba người lên.

    “Mấy người này cũng tiên tiến quá nha, còn có cái đồ chơi này, giống kiểu đi dạo công viên. Nhưng em cũng keo kiệt quá nha, có khu biệt thự xinh đẹp như vậy, còn có đồ chơi này nữa, người không biết còn tưởng chúng ta là bảo an đang tuần tra đó.”

    “Kỳ thực cái này chính là để bảo an đi tuần tra, bởi vì tới đây thì không cho xe taxi qua nữa nên em mới lấy cái này.” Ngụy Nhất Thần hơi do dự mà giải thích.

    “Mẹ kiếp!” Lão Tam không biết phải làm sao để phát tiết, vừa nghiêng đầu qua, nhìn thấy ánh mắt của lão Đại thật rõ ràng hiện ra một chữ — Nên!

    Cận Phi ngược lại rất bình tĩnh, ngay từ đầu anh đã nghĩ nhà Ngụy Nhất Thần rất có tiền, cho nên cũng cảm thấy chắc sẽ có chênh lệch giai cấp, tối đa thì cũng giống như mấy thằng anh em tốt thời cấp ba, trong nhà có mấy trăm vạn. Nhưng bây giờ nhìn lại, hai người chênh lệch thật không phải chỉ là một chút, dũng khí của Cận Phi vừa mới dâng lên chỉ kéo dài một ngày, lại dao động.

    Ngụy Nhất Thần đã sớm phát hiện tâm tình của Cận Phi có vấn đề, vì vậy một tay cầm tay lái, nhích lại gần Cận Phi, nhỏ giọng nói “Anh đừng có mà nghĩ đến chuyện hối hận, cũng không cho dao động, về sau của em chính là của anh, của anh vẫn là của anh, nếu anh dám đổi ý em sẽ tiền dâm hậu sát anh, tái gian tái sát, giết xong lại gian, gian xong lại giết.” Cận Phi nghe xong cũng cảm thấy vui vẻ hơn, liền kéo cổ áo Ngụy Nhất Thần lại, trả lời một câu “Em có thể sao?”

    “…” Dạo này Ngụy Nhất Thần cứ cảm thấy mình đã quên một chuyện quan trọng gì đó, sớm biết như vậy đã gọi cho Trịnh Tư Kỳ! Nam nhân có thể bị xem thường ở bất kỳ phương diện nào, nhưng chỉ có phương diện này thì không được! Hôm nay nói cái gì cũng phải trao đổi với Trịnh Tư Kỳ!

    “Ngốc, em hãy ngoan ngoãn làm bạn gái của anh đi!” Cận Phi còn phách lối vỗ vỗ mặt của Ngụy Nhất Thần, một cỗ hơi thở lưu manh lập tức dâng trào, khiến cho ba người còn lại trên xe đồng thời buồn nôn cả buổi.

    Có điều cứ lăn qua lăn lại như thế, trong lòng Cận Phi cũng bình thản trở lại, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, chuyện sau này sau này hãy nói đi, ở trong forum gay lăn lộn lâu như vậy, mấy vụ lộn xộn trong hội bản thân cũng thấy không ít, một giây trước còn gần gũi thân thiết, một giây sau đã cùng người khác đi mướn phòng, những chuyện đó có rất nhiều. Ít nhất bây giờ Ngụy Nhất Thần đối với mình là thật lòng, coi như là tình yêu giữa nam nữ, sau này cũng chưa biết chắc sẽ ra sao, bản thân tội gì phải mang mình đi lòng vòng vào đây. Cận Phi chỉnh sửa lại tâm tình, cũng gia nhập vào đội ngũ của lão Đại cùng trêu chọc lão Tam.

    Xe điện chậm rãi đi hơn 20 phút mới dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự, đầu tiên Ngụy Nhất Thần dùng bộ đàm trên xe điện báo số thứ tự biệt thự để đối phương tới lấy xe, rồi đi đến cửa lớn bên phải, cào thẻ từ, sau đó âm thanh két nhẹ nhàng phát ra, cửa lớn màu trắng bằng sắt liền mở ra.

    Ngụy Nhất Thần ở phía trước dẫn đường, tâm tình ba người kia lúc này tựa như Lưu Mỗ Mỗ* vào vườn của đại quan, nhìn cái gì cũng mới lạ, cảm thấy mấy cái đồ chơi này giống như mấy bộ phim thần tượng rập khuôn trên tivi, hóa ra thực sự có người ở chỗ bựa như vậy. Kỳ thật trong sân không có gì, đi vào cổng chính là một con đường rải đầy đá nhỏ, hai bên đường là bãi cỏ, chính giữa bãi cỏ có hai con đường nhỏ uốn lượn, hai bên đường nhỏ có trồng một ít thực vật, chỉ có điều bây giờ là mùa đông, không nhìn ra là thứ gì.

    Đến khi đứng trước cửa, Ngụy Nhất Thần không cần đưa tay mở, cửa đã tự động mở ra, làm cho lão Tam kinh ngạc mà thốt lên, ‘chẳng lẽ là dựa vào ý niệm sao?’ Sau đó đã bị Cận Phi và lão Đại mỗi người một bên đè đầu xuống. Ngụy Nhất Thần cũng hơi sửng sốt, sau đó thoáng cái đã bị một bóng đen nhào vào trong ngực, sức lực rất lớn, khiến cho Ngụy Nhất Thần phải lui về sau mấy bước, suýt chút nữa va vào bọn Cận Phi mới dừng lại. Đợi đến lúc Ngụy Nhất Thần đứng vững, bọn Cận Phi mới nhìn thấy rõ, trong lòng Ngụy Nhất Thần là một con chó trắng rất lớn!

    “Được rồi honey, mau xuống đi, ngoan!” Ngụy Nhất Thần vỗ vỗ con chó đang nằm sấp ở trước ngực, con chó lập tức ngoan ngoãn leo xuống, có điều sau khi leo xuống đất lập tức đi vòng ra sau Ngụy Nhất Thần, quay về phía ba người còn lại xù lông lên.

    “Má ơi… Con…” Từ đáy lòng lão Tam xúc động hô, giọng nói cũng run rẩy.

    “Thì ra các người là loại quan hệ này.” Lão Đại nói nhỏ với lão Tam.

    Lão Tam “…”

    Ngụy Nhất Thần “…Chó nhà em là đực đấy, anh không được nhận quan hệ lung tung như vậy.”

    Lão Tam “…”

    Cận Phi “…” Hóa ra Ngụy Nhất Thần ngoại trừ nói những lời buồn nôn ra, còn có thể nói giỡn nữa chứ…
———————–

* 刘姥姥  – Lưu Mỗ Mỗ: Một nhân vật rất được yêu thích trong Hồng Lâu Mộng, biểu tượng cho phẩm chất truyền thống tốt đẹp của người Trung Hoa. Bà là một người nông dân nghèo khổ nhưng lương thiện chính trực, thông minh nặng tình nghĩa và giàu nghị lực. Trong Hồng Lâu Mộng, Tào Tuyết Cần đã miêu tả già Lưu ba lần vào phủ Vinh Quốc, và là người chứng kiến sự hưng vong của nơi này, một nơi giàu sang phú quý trái ngược với cuộc sống của bà. Khi bà đến chơi, Giả mẫu thương xót người đàn bà nghèo khổ quê mùa như bà nên đã mở tiệc khoản đãi để bà có cơ hội được nếm mùi đời. Ngày nay người ta gọi những người chưa gặp qua đủ mọi việc đời là Lưu Mỗ Mỗ.) [Chôm chú thích bên nhà bạn Lenivy, https://lenivy.wordpress.com/%5D

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play