*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buổi diễn đầu năm của Nguỵ Nhất Thần còn chưa tới, nhưng một ngày lễ náo nhiệt nhất đối với các sinh viên lại sắp đến – đó là lễ giáng sinh.
Hơn một tháng trước lễ Giáng Sinh, phố lớn ngõ nhỏ đã bắt đầu treo đầy đồ trang trí, càng miễn bàn tới đại học thành phố bên này, bất kể đi tới đâu, cũng có thể nhìn thấy ông già Noen mập mạp với khuôn mặt vui vẻ, hoặc những quả cam và quả táo được gói công phu*. Đêm Giáng sinh hôm đó, trên đường phố tràn đầy các cặp tình nhân, cầm trong tay đủ loại quà tặng, khắp nơi đều tràn ngập bong bóng màu hồng.
Nguỵ Nhất Thần rất muốn mời Cận Phi đi đến trung tâm thành phố đêm Giáng sinh, để tiện việc hẹn hò, xem phim, ăn một bữa, sau đó tốt nhất là có thể làm chút gì đó không thích hợp cho trẻ em. Nhưng vì Cận Phi nói tối nay có hẹn, nên dứt khoát từ chối lời mời của Nguỵ Nhất Thần.
Nhưng sau khi từ chối, Cận Phi khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Nguỵ Nhất Thần, cảm thấy mình có chút tội lỗi, vì vậy nói với Nguỵ Nhất Thần, anh có việc quan trọng tối nay, không thể đi.Nhưng mà có thể đến vũ hội giáng sinh trong trường, cũng vì Cận Phi đã đáp ứng Trịnh Tư Kỳ tối nay theo cô đi vũ hội rồi.
Trịnh Tư Kỳ thích khiêu vũ, vũ hội giáng sinh hàng năm đều chơi cực kỳ high, năm tới Trịnh Tư Kỳ phải đi thực tập, dựa theo sắp xếp của cô, năm tới cô sẽ đi Bắc Kinh, cho nên vũ hội giáng sinh năm nay Trịnh Tư Kỳ sẽ biến thành điên cuồng. Nguỵ Nhất Thần cũng hiểu, với lại sau vũ hội chắc Cận Phi vẫn còn rảnh nửa tiếng, nên Nguỵ Nhất Thần cũng không nói thêm gì, chỉ là muốn chuẩn bị một phần quà giáng sinh thật tốt cho Cận Phi.
Trong trường,mỗi tối cuối tuần bình thường đều có vũ hội, chỉ có điều cố định ở ba sân bóng rổ. Ở dưới lầu ký túc xá bọn Nguỵ Nhất Thầncũng có một cái, nhưng mà Nguỵ Nhất Thần cho tới bây giờ chưa từng tham gia, bởi vì mình ngoại trừ chơi bóng rổ, những thứ phải phối hợp với thân thểkhác thật sự là rất kém. Vũ hội đêm Giáng sinh không phải là ở sân bóng rổ, mà là phòng ăn thứ sáu trong trường.
Phòng ăn diện tích rất lớn, trước khi bắt đầu vũ hội sẽ có người của hội học sinh đặc biệt đem tất cả bàn ghế dọn đi sau đó sắp xếp lại, vé vào cửa cũng sẽ thu phí, một lượt 50.
Hôm nay Nguỵ Nhất Thần mặc một cái áo lông màu đỏ sậm, quần jean, cộng thêm áo khoác nửa người bằng vải nỉ*, trông giống một công tử đẹp trai đang nhẹ nhàng đi đến cửa phòng ăn, nhấc tay Cận Phi lên để lại vé vào cửa của cậu ấy.
Lúc bước vào cửa, vũ hội còn chưa bắt đầu, mọi người tụm hai tụm ba nói chuyện, Nguỵ Nhất Thần dạo một vòng nhưng không thấy có người quen, vốn là cậu cũng gọi những người khác cùng nhau tới, nhưng những người đó cũng không rảnh, Đoàn Nhiên còn khoa trương hơn, vừa nghe là mình, vậy mà lại trực tiếp cúp điện thoại, khiến cậu chẳng hiểu tại sao.
Nguỵ Nhất Thần tìm một góc vắng người tựa vào cây cột, không ngờ lại vừa vặn nhìn thấy Mẫn Thi Văn cũng dựa vào cây cột đối diện.
Mẫn Thi Văn đi cùng với mấy nữ sinh khác, thoạt nhìn có vẻ họ rất thân thiết, Nguỵ Nhất Thần đoán chắc là cùng một ký túc xá. Vốn là Nguỵ Nhất Thần nghĩ cậu nhìn thấy Mẫn Thi Văn trước nên hấp tấp muốn chuồn đi, nhưng thị lực của Mẫn Thi Văn thật rất tốt, với lại Nguỵ Nhất Thần rất cao còn đứng ở đó, muốn không nhìn thấy cũng khó, do đó lúc Nguỵ Nhất Thần nhìn thấy Mẫn Thi Văn, Mẫn Thi Văn đã nhìn thấy Nguỵ Nhất Thần.
Từ sau cuộc hẹn không thành lần trước, Mẫn Thi Văn cũng không còn thấy Nguỵ Nhất Thần với khoảng cách gần như vậy nữa. Bắt đầu từ ngày đó Nguỵ Nhất Thần có ý tránh Mẫn Thi Văn. Trước đây tuy rằng không nhiệt tình, thế nhưng tin nhắn gì đó vẫn hồi âm, gọi điện cũng sẽ nhận.
Nhưng mà sau ngày kia, NguỵNhấtThần cũng không còn trả lời tin nhắn của Mẫn Thi Văn, Mẫn Thi Văn gọi tới, hoặc là không nghe, hoặc là trực tiếp cúp máy. Có đôi khi gặp ở trên đường, Nguỵ Nhất Thần cũng nhanh như chớp trốn xa được chừng nào hay chừng đó. Thỉnh thoảng gặp ở trên giảng đường, giảng đường mấy trăm người, không còn cách tránh né nào khác, nên lúc vừa vào lớp là Nguỵ Nhất Thần vọt vào nhà vệ sinh ngay, lại chỉ quay về lớp vào phút cuối cùng, khiến Mẫn Thi Văn không nhịn được nhớ tới một câu quảng cáo “Đi tiểu liên tục, mắctiểu, nước tiểu không dừng, mời dùng XXX…”
Ngay từ đầu Mẫn Thi Văn còn nghĩ là do Nguỵ Nhất Thần có bạn gái, sợ bạn gái hiểu lầm, mới xa lánh cô, về sau cô phát hiện Nguỵ Nhất Thần bình thường đều là độc lai độc vãng (một mình), hoặc là theo chân bạn cùng phòng Cận Phi đang học năm thứ hai.
Mỗi ngày nếu không phải lên lớp thì là bận sự tình trong hội học sinh, thực sự một chút cũng nhìn không ra dáng vẻ có bạn gái. Mẫn Thi Văn buồn bực, cô ngay cả đối thủ là dạng gì cũng không biết, đã triệt để bị loại. Có một lần Mẫn Thi Văn ở trên đường nhìn thấy Cận Phi, cho rằng hai người bọn họ quan hệ rất tốt, đoán chừng có thể hỏi thăm được chút gì. Vì vậy khẩn trương bước nhanh đuổi theo Cận Phi, lên tiếng chào hỏi, không nghĩ tới đối phương chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một chút, sau đó mắt liền nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước, khiến Mẫn Thi Văn có một đoạn thời gian dài cho rằng mình thực sự không làm người khác ưa thích, liên tục bị người chán ghét.
Lần gặp mặt ở vũ hội này, Mẫn Thi Văn cảm thấy đây chính là ông trời cho mình một cơ hội, cho nên Mẫn Thi Văn lập tức vứt bỏ chị em cùng phòng của mình, nhanh như chớp liền xuất hiện trước mặt Nguỵ Nhất Thần.
“Một mình?” Mẫn Thi Văn xuất ra dáng vẻ tươi cười dịu dàng động lòng người nhìn Nguỵ Nhất Thần.
“Ừ, ấy…, không phải, tôi đi cùng bạn, nhưng không biết vì sao cậu ta vẫn chưa tới, ha ha, ha ha.”
Nguỵ Nhất Thần vốn muốn trực tiếp thừa nhận đi một mình, thế nhưng cậu chợt ý thức được nếu như thừa nhận, vậy thì cậu sẽ không có lý do từ chối khi Mẫn Thi Văn mời cùng khiêu vũ nữa.
Mặc dù Cận Phi một mực không thừa nhận quan hệ yêu đương của hai người, nhưng Nguỵ Nhất Thần vẫn luôn thừa nhận. Trong lúc yêu đương mà còn mờ ám với cô gái khác, nghĩ tới đó thôi Nguỵ Nhất Thần cũng muốn cho mình một bạt tai, cho nên vội vàng ngậm miệng, hy vọng đối phương sau khi nghe thấy mình có bạn, chắc sẽ đi trước.
Vậy mà không như mong muốn, Nguỵ Nhất Thần không đợi được câu “Tớ đi trước”, mà lại là một câu “Vậy tớ cùng cậu đợi!”
Nguỵ Nhất Thần bó tay, trong nội tâm im lặng kêu gào không cần cô, đi nhanh đi! Nếu như bị Cận Phi nhìn thấy thì chẳng phải tất cả cố gắng trước kia toàn bộ đều cuồn cuộn trôi theo sông Trường Giang hay sao! Nhưng Mẫn Thi Văn dù sao cũng là nữ sinh, trực tiếp đuổi người ta đi cũng không thích hợp, vì vậy Nguỵ Nhất Thần miễn cưỡng cười cười, sau đó nói “Ấy, tôi đi hẹn hò, người đó không thích có cô gái khác bên cạnh tôi.”
Mẫn Thi Văn chính là đang chờ câu này, bởi vì cô rất muốn biết bạch mã vương tử của mình chọn cái dạng công chúanào! Nếu mạnh hơn cô, vậy cô sẽ chết tâm, còn nếu không mạnh bằng cô, vậy thì có nghĩa mình còn có cơ hội ra tay! Vì vậy Mẫn Thi Văn đón lấy ánh mắt bất đắc dĩ của Nguỵ Nhất Thần bình tĩnh nói “Không sao, tớ đứng sau lưng cậu cùng đợi cũng được.”
Nguỵ Nhất Thần “…”
Mãi cho đến lúc vũ hội bắt đầu, Nguỵ Nhất Thần cũng không hề nói chuyện với Mẫn Thi Văn, Mẫn Thi Văn cũng vẫn duy trì một khoảng cách đứng sau lưng Nguỵ Nhất Thần. Trong lúc rất nhiều nam sinh tìm Mẫn Thi Văn nói chuyện, đều bị đối phương uyển chuyển từ chói, ánh mắt còn nhìn Nguỵ Nhất Thần, khiến Nguỵ Nhất Thần cũng cảm thấy ánh mắt nhiệt tình của Mẫn Thi Văn.
Người chủ trì là sinh viên năm tư khoa phát thanh, trước kia thường là khách mời trong các hoạt động, cho nên thủ đoạn hâm nóng bầu không khí tương đối tốt, chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người từ các góc khuất khác cũng đều chen đến trước sân khấu, dù là quen biết hay không quen biết đều theo người chủ trì vừa la hét vừa nhảy múa. Nguỵ Nhất Thần vốn không muốn đi, nhưng ngẫm lại bên kia nhiều người, có lẽ chen vào sẽ dễ tách Mẫn Thi Văn ra, vì vậy hí ha hí hửng bắt đầu chen vào trong đám đông.
Chờ chen đến trước sân khấu, lúc Nguỵ Nhất Thần cho rằng to Mẫn Thi Văn không chú ý nên chắc chắn đã bị bỏ lại, vừa quay đầu, thình lình phát hiện khuôn mặt Mẫn Thi Văn gần sát sau lưng của mình. Thì ra vừa rồi Mẫn Thi Văn một mạch dán sát sau lưng của Nguỵ Nhất Thần cứ như vậy chui vào cùng một lúc.
Nguỵ Nhất Thần cũng lười nhìn Mẫn Thi Văn, dù sao cô ấy sau lưng mình, mình không quay đầu lại thì sẽ không nhìn thấy, nhắm mắt làm ngơ, vì vậy chuyên tâm bắt đầu lợi dụng ưu thế về chiều cao của mình, ở trong biển người mênh mông tìm bóng dáng của Cận Phi. Có điều do có quá nhiều người, đỉnh đầu mọi người một mảnh đen nghịt, Nguỵ Nhất Thần nhìn một hồi liền hoa mắt. Đang định gọi điện thoại cho Cận Phi, thoáng cái trên sân khấu ánh đèn đều hạ xuống, màn lớn được kéo ra, sáu đôi vũ công, trước ba đôi sau ba đôi đứng trên sân khấu, đôi hàng thứ nhất đầu tiên bên phải, chính là Cận Phi và Trịnh Tư Kỳ.
Hôm nay Cận Phi mặc toàn màu đen, áo sơ mi bó màu đen, quần tây màu đen bó sát người, lại thêm một đôi giày da màu đen. Cổ áo sơ mi bị mở bung hai cúc áo, lộ ra một chút phần ngực màu mật ong còn có xương quai xanh tinh xảo, Nguỵ Nhất Thần trợn mắt nhìn, phối hợp biểu cảm coi thường tất cả trên mặt Cận Phi, Nguỵ Nhất Thần trong lòng nhịn không được nghĩ, quá TMD
[con mẹ nó] tình cảm!
Trịnh Tư Kỳ Bên cạnh cũng mặc một bộ màu đen, áo T-shirt lộ vai ôm sát người màu đen, quần ống bó sát màu đen, thêm một đôi giày boot màu đen, gót giày cao ít nhất 8cm trở lên, mái tóc buộc cao thành một cái đuôi ngựa, trên lỗ tai là hai cái bông tai kim cương giả sáng bóng, cả người đều lộ ra nét gợi cảm mà quyết đoán.
Âm nhạc vang lên, 12 người đồng thời bắt đầu khiêu vũ, vừa vặn là sáu loại phong cách khác nhau, có GB, có Rumba, có Hip-hop, Cận Phi với Trịnh Tư Kỳ thì nhảy vũ điệu nóng bỏng ba dán* được học nhanh chóng trong quán bar.
Sinh viên hay học sinh thời kỳ trưởng thành, cả nam lẫn nữ thích nhất đương nhiên là phong cách hộp đêm, vì vậy chỉ sau một vài bước nhảy Trịnh Tư Kỳ và Cận Phi đã tới chính giữa sân khấu, hai người hiển nhiên đã tập luyện qua, phối hợp vô cùng ăn ý, mấy động tác khiêu gợi khiến cho sinh viên toàn trường điên cuồng,tiếng sói tru nổi lên bốn phía.
Cận Phi vừa mới phối hợp động tác xoay vòng với Trịnh Tư Kỳ, thì bỗng thấy vẻ mặt si ngốc của Nguỵ Nhất Thần dưới đài, vừa định đưa mắt dời đi, lại đột nhiên thấy Mẫn Thi Văn dán sát sau lưng Nguỵ Nhất Thần.
Ánh mắt của Cận Phi lập tức từ lò lửa thay đổi thành băng đao, tìm kiếm Nguỵ Nhất Thần để đâm một dao lạnh lẽo xuyên tim. Nguỵ Nhất Thần vốn vẫn nhìn chằm chằm Cận Phi nên khi thấy Cận Phi cũng nhìn mình còn đặc biệt hưng phấn. Kết quả không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của Cận Phi liền lạnh xuống, Nguỵ Nhất Thần lúc này mới ý thức được đằng sau mình còn có cái đuôi. May mắn cô ta vẫn đứng đằng sau, một lát nữa ra ngoài sẽ cố gắng giải thích, tin tưởng Cận Phi sẽ hiểu. Nguỵ Nhất Thần an ủi bản thân một hồi, sau đó tiếp tục mê muội nhìn Cận Phi mà chảy nước miếng.
*Ba dán: Dán mặt, dán bụng, dán đùi*Quả cam và quả táo được gói công phu: Người Trung Quốc thường tặng nhau táo vào đêm Giáng sinh. Táo được bọc trong giấy gói sặc sỡ bày bán trong các cửa hàng. Lý do là bởi, trong tiếng Trung Quốc, đêm Giáng sinh gọi là Ping An Ye (đêm bình an), nghe giống cách phát âm Ping Guo (quả táo).*Áo khoác nửa người bằng vải nỉ: