Giao báo xong trở về trường vừa kịp tiết thứ nhất, Cận Phi và Nguỵ Nhất Thần đều tự trở về lớp của mình, đi học tan học đi vệ sinh, vẫn giống như những ngày trước, nhưng trong lòng của hai người, ngày hôm nay lại cùng tất cả ngày khác đều không giống nhau, một hạt giống nhỏ rốt cuộc cứ như vậy từ dưới đất chui lên, nảy mầm.
Một tháng huấn luyện đội bóng rổ, với Nguỵ Nhất Thần mà nói, chỉ có hai chuyện ngoài dự liệu của cậu, một là được học bổng bài phát biểu cổ vũ mỗi lớp, hai là Trịnh Tư Kỳ đề cập tới World Carnival.
Bài phát biểu cổ vũ kích thích ở chỗ, năm nhất năm ngoái đoạt học bổng hạng nhất lại chính là Cận Phi, khiến Nguỵ Nhất Thần phải nhìn Cận Phi bằng cặp mắt khác, càng làm cho cậu kinh ngạc là người tới trễ 20 phút mới xuất hiện, năm hai đoạt học bổng – Trịnh Tư Kỳ. Nguỵ Nhất Thần nhìn hai người đang đĩnh đạc nói phía trên, một hồi nói về học tập, một hồi nói về hoạt động ngoại khoá, nói không ngừng, làm các sinh viên khác cũng phải khâm phục, đột nhiên có một loại xa cách cùng xúc động mãnh liệt, chưa từng thấy hai người kia học tập, ngay cả trên lớp cũng không thấy, học bổng rốt cuộc là làm sao tới!
Về phần World Carnival, Nguỵ Nhất Thần càng trợn mắt há mồm, bởi vì đi cùng ngày hôm đó, ngoại trừ Cận Phi và Trịnh Tư Kỳ, còn có mười một em bé kiếm thị!
Nguỵ Nhất Thần và Trịnh Tư Kỳ đều là dân bản xứ thành phố S, nhưng còn có một điều Nguỵ Nhất Thần chưa bao giờ biết, là thành phố S vẫn còn có một trường khuyết tật. Buổi sáng hẹn đi World Carnival hôm đó, Trịnh Tư Kỳ không kém chút nào xuất hiện ở cửa chính, sau khi nhìn thấy bọn Cận Phi đến, không nói hai lời, trước đem một đống bao lớn ném cho Cận Phi và Nguỵ Nhất Thần. Cận Phi quen thuộc chọn hai cái nhẹ nhất, còn dư lại tất cả đều treo trên người Nguỵ Nhất Thần.
Nguỵ Nhất Thần suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra chỉ có ba người bọn họ, mang nhiềuđồ ăn như vậy để làm gì, nhưng nhìn Cận Phi và Trịnh Tư Kỳ trò chuyện đang high, Nguỵ Nhất Thần cũng không có hỏi, chỉ là yên lặng đi theo, cho đến khi bọn họ lên một chiếc xe buýt không phải đi Carnival, Nguỵ Nhất Thần mới nhịn không được hỏi “Hôm nay đi ra ngoài chơi lái xe cũng rất thuận tiện mà, sao hai người lại không cho em lái, còn mang nhiều đồ như vậy, huống chi, chúng ta không phải là còn ngồi sai xe buýt sao?”
“Không có, yên tâm đi, trước tiên chúng ta phải đến một chỗ đón người, rồi cùng đi.” Trịnh Tư Kỳ, không quan tâm khoát tay, ý bảo Nguỵ Nhất Thần ngoan ngoãn đi theo là được, Nguỵ Nhất Thần cũng liền không hỏi nhiều, dù sao chỉ cần ở bên Cận Phi, đi đâu với ai cũng không hề gì.
Ba người bọn họ đổi hai trạm xe buýt, mãi cho đến khi Nguỵ Nhất Thần cảm thấy đã muốn ra khỏi thành phố S, Trịnh Tư Kỳ mới ra hiệu xuống xe, trạm xe đi về phía trước không xa, có một cửa chính không quá nổi bật, Cận Phi quen cửa quen nẻo theo Trịnh Tư Kỳ quẹo vào trong, Nguỵ Nhất Thần thì ở cổng sửng sốt một chút, bởi vì trên biển cửa chính viết trường Bồi Trí, bên cạnh là một hàng chữ nhỏ, trường khiếm thị thành phố.
Song Nguỵ Nhất Thần không dám ngây người quá lâu, mau chóng đuổi theo bọn Cận Phi, đi qua cửa, thì có một cô gái trẻ ra đón, trông thấy Trịnh Tư Kỳ, hết sức nhiệt tình ôm một cái, sau đó ngượng ngùng nói “Lại làm phiền cậu!”
“Phiền phức gì chứ, cũng không phải lần đầu tiên, mấy bạn nhỏ đều chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi, đang đợi cậu, vẫn là các bé lớp một của cậu.” Cô bé kia rất nhanh dẫn bọn họ đi qua lầu dạy học, phía sau lầu, mười một đứa bé đang ngóng về phía bên này, khi trông thấy Trịnh Tư Kỳ, dường như ngay tức khắc tản ra vui mừng chạy tới, vây Trịnh Tư Kỳ ở giữa, khoa tay múa chân một trận. Nhìn Trịnh Tư Kỳ luống cuống chân tay, vội vã ra dấu bằng tay, ý bảo bọn nhóc từng người từng người đến.
Cô gái ở bên cạnh thì giúp đỡ Cận Phi và Nguỵ Nhất Thần phiên dịch bọn nhóc đang nói gì. Ban đầu Nguỵ Nhất Thần muốn hỏi Cận Phi chuyện này là sao, nhưng mà không đợi Nguỵ Nhất Thần mở miệng, mấy bạn nhỏ liền vây Nguỵ Nhất Thần lại, ba chân bốn cẳng lấy mấy cái túi trên người của cậu xuống, sau đó cất đồ ăn vặt bên trong vào túi sách nhỏ của mình.
Từ trên đường từ trường khuyết tật đến Carnival, Cận Phi mới hảo tâm giúp Nguỵ Nhất Thần giải thích tình hình phát sinh vừa rồi. Ba năm trước bằng hữu tốt nhất của Trịnh Tư Kỳ tốt nghiệp chuyên ngành, tới trường khuyết tật này làm giáo viên, vừa lúc Trịnh Tư Kỳ cũng lên đại học, liền thường xuyên sang đây hỗ trợ.
Từ từ, Trịnh Tư Kỳ và con nít nơi này quan hệ càng ngày càng tốt, liền đáp ứng hàng năm phải dẫn bọn nhỏ ra ngoài chơi một lần, năm thứ nhất là vườn bách thảo, năm thứ hai là vườn bách thú, năm thứ ba đang lo lắng đi đâu, thì gặp World Carnival.
Có điều là trong Carnival quá nhiều trò chơi, con nít còn nhiều hơn, chỗ ấy cũng không lớn, Trịnh Tư Kỳ sợ một mình không canh hết được, nên liền kéo anh và cậu cùng nhau lại đây hỗ trợ. Năm ngoái anh đã từng đi theo một lần, cho nên biết Trịnh Tư Kỳ muốn tới làm gì, cũng liền quên giải thích cho Nguỵ Nhất Thần.
Lần này còn làm cho Nguỵ Nhất Thần kinh ngạc hơn, cậu cảm thấy trừ bỏ miệng lưỡi độc ác, Trịnh Tư Kỳ quả thực chính là từ mà trạch nam bây giờ hay nói – Nữ thần, vóc người đẹp, lớn lên xinh xắn, học giỏi, cầm học bổng, ra khỏi trường có thể kiếm tiền, hơn nữa tấm lòng còn thiện lương như vậy, cậu vẫn không nghĩ ra, tại sao phải cùng Cận Phi giả làm người yêu, mà không phải thật tâm đi tìm một nam sinh. Nguỵ Nhất Thần tin tưởng, chỉ cần Trịnh Tư Kỳ tuyên bố độc thân, nhất định sẽ có rất nhiều con trai theo đuổi cô.
“Tại sao chị hai không tìm một bạn trai thật tốt chứ?” Nguỵ Nhất Thần nhịn không được, nhỏ giọng hỏi Cận Phi.
“Bởi vì bị thương quá sâu, con gái còn có thể bởi vì cái gì chứ!” Cận Phi quay đầu lại xem thường nói.
“Gì? Ai không có mắt như vậy chứ, lẽ nào chúng ta trước đây còn có một anh rể sao?”
“Ừ, hai người bọn họ yêu đương bảy năm, sau cùng cũng không kịp chia tay, bởi vì cái từ chia tay này còn chưa từng nói, bạn trai cũ của cô ấy hình như kết hôn với người khác rồi, không chết tử tế được mà, ngày đó còn là sinh nhật của chị hai.”
“Mẹ nó! Không thể nào! Tại sao chứ!”
“Nếu như tôi nói bởi vì chị hai quá mập, cậu tin không?”
“Chết cũng không tin! Thắt lưng của chị hai nhiều lắm cũng 2 thước 1, nếu như vậy mà vẫn còn mập, bạn trai chị ấy chỉ có thể tìm Bạch nương nương hoặc tiểu Thanh.”
“Vậy là cậu chưa thấy khoảng thời gian chị hai vẫn còn mập. Có cơ hội cậu xem ảnh chụp trên thẻ của cô ấy một chút, cậu sẽ biết.”
“Ồ!” Nguỵ Nhất Thần len lén nhìn Trịnh Tư Kỳ, thấy cô đang trò chuyện vui vẽ với giáo viên khiếm thính, cũng không hỏi lại, nghĩ có cơ hội nhất định phải lén nhìn ảnh chụp một chút.
Mười lăm người tới quầy vé Carnival, nữ giáo viên, cũng chính là Yến Tử bạn của Trịnh Tư Kỳ lấy thư của nhà trường ra, tất cả trẻ con bao gồm ba người bọn họ đều được hưởng đãi ngộ nửa giá, tiền của học sinh và giáo viên là Trịnh Tư Kỳ trả, còn tiền ba bọn họ là Trịnh Tư Kỳ hãm hại Nguỵ Nhất Thần trả.
Vào sân chơi, mười lăm người chia ra ba đường, Yến Tử và Trịnh Tư Kỳ đều dẫn theo mấy đứa trẻ đi, chỉ để lại cho Nguỵ Nhất Thần và Cận Phi hai đứa, hai đứa bé này thông qua phẫu thuật tai nên có khả năng nghe, có thể giao tiếp đơn giản, bằng không Trịnh Tư Kỳ cũng không dám giao hai đứa bé cho bọn Cận Phi không biết ngôn ngữ khiếm thị.
Hai đứa bé một nam một nữ, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, Nguỵ Nhất Thần và Cận Phi một tay nắm một đứa đi dạo sân chơi, hai người song song nghĩ tới một từ, một nhà bốn miệng, nghĩ xong hai người liền nhìn nhau cười, nhất thời cảm thấy xung quanh đều là những bong bóng nhỏ màu hồng ấm áp.
“Chờ sau này chúng ta tốt nghiệp, có năng lực, nhận nuôi một hai đứa bé đi, dù sao hai ta cũng không sinh được, người một nhà cùng nhau sống qua ngày, nhiều hạnh phúc.” Nguỵ Nhất Thần thừa dịp hai đứa bé đi loanh quanh, len lén kéo Cận Phi lại gần, nhỏ giọng nói.
“Cút đi, ai muốn sống với cậu qua ngày.” Cận Phi ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn không tự chủ được bắt đầu ảo tưởng về cuộc sống ở nhà cùng dáng vẻ Nguỵ Nhất Thần, trong lòng bỗng nhiên liền tràn đầy ấm cúng.
Ngay từ đầu Cận Phi vẫn là cùng một chỗ với Nguỵ Nhất Thần cầm đồ cho bọn nhỏ, để cho hai đứa bé đi chơi, nhưng khi đến lượt mình liền ngồi không yên.
Bởi vì quê Cận Phi không có khu trò chơi, đến thành phố S, mặc dù có sân chơi, thế nhưng Cận Phi cho rằng quá đắt, trước sau chưa từng đi. Dù saio lần này cũng mua vé trọn gói, không chơi cũng phí, Cận Phi rốt cuộc cũng không giả bộ làm sói già vẫy đuôi nữa, đi theo bọn nhỏ xông lên đủ loại trò chơi, nào là xe thần mặt trời, phi thuyền vũ trụ, thuyền hải tặc, ngựa gỗ xoay tròn. Nhất là lúc chơi phi thuyền vũ trụ, thuyền đang bay trong nháy mắt xẹt xuống mặt đất, Nguỵ Nhất Thần rõ ràng nghe được Cận Phi hét một tiếng hết sức thảm thiết “Cứu mạng ~~~!”
Nguỵ Nhất Thần”…”
Chơi xong một vòng, bọn nhỏ thì không có việc gì, nhưng Cận Phi thì ôm thùng rác bắt đầu nôn như điên.
“Anh có đi được không, đừng cậy mạnh!” Nguỵ Nhất Thần lôi Cận Phi ói đến muốn nôn cả dạ dày ra, để anh ngồi xuống một băng ghế đá.
“Cậu đừng lắc nữa, cậu để tôi ngồi lên cái quái gì vậy, tôi không ngồi, tôi muốn đi xuống, rất khó chịu!”
“… Anh đang ngồi trên ghế đá, xuống chút nữa chỉ có thể ngồi trên mặt đất.”
“Không thể nào, băng ghế đá sao lắc lư kịch liệt như vậy!”
“Bởi vì anh bị choáng rồi!” Nguỵ Nhất Thần vẻ mặt bất đắc dĩ giúp Cận Phi xoa huyệt thái dương, hai đứa bé thì quan tâm ngồi chồm hổm ở bên cạnh.
Qua một hồi lâu, Cận Phi mới bớt đau, phát hiện mình thực sự ngồi trên băng ghế đá bình thường, nhìn hai đứa bé bên cạnh không bị gì, trong nháy mắt cảm giác muốn bùng nổ, còn không bằng hai đứa bé, vì vậy Cận Phi vung tay lên, kéo Nguỵ Nhất Thần và hai đứa bé, chạy thẳng tới tàu lượn.
“Anh đừng nghịch, chơi nữa anh có thể trở về hay không cũng không biết!” Nguỵ Nhất Thần lôi Cận Phi lại không cho anh đi xếp hàng,Cận Phi thì liều mạng vùng vẫy “Không được, cậu không nhìn thấy tôi bị cười nhạo sao! Tôi ngay cả hai đứa nít cũng không bằng! Cậu chắc chắn cũng cười, bớt giả bộ với tôi! Cậu chơi không bằng tôi, cho nên mới cố tình không chơi, đừng TM [con mẹ nó] lắm lời, nhanh!” Cận Phi rốt cuộc tránh thoát ràng buộc của Nguỵ Nhất Thần, như một làn khói kéo hai đứa trẻ đi xếp hàng, Nguỵ Nhất Thần không có biện pháp, cũng chỉ có thể đi theo.
Toàn bộ quá trình tàu lượng thiệt là thê thảm, lúc đầu Cận Phi muốn la to, nhưng khi tàu lượn leo đến đỉnh bắt đầu rơi tự do xuống phía dưới, Cận Phi phát hiện mình căn bản không kêu được, há miệng toàn là gió, cho nên anh chỉ có thể nắm chặt Nguỵ Nhất Thần ngồi bên cạnh, biểu tình đủ loại dữ tợn, vẻ mặt đủ loại khủng bố.
Mãi cho đến khi xe đã ngừng, Cận Phi vẫn chưa lấy lại sức, ôm đai an toàn ở đó thở gấp, thật vất vả mới không còn thở hổn hển, vừa định đứng dậy, phát hiện chân mình hoàn toàn mềm nhũng không đứng lên nổi, cuối cùng Nguỵ Nhất Thần phải ôm ra ngoài, Cận Phi vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận, ở trong lòng Nguỵ Nhất Thần liền quyền đấm cước đá đối phương, hên là sức lực không lớn, Nguỵ Nhất Thần vẫn là vững vàng ôm anh đến băng ghế đá ban nãy đang ngồi.
Không bao lâu, điện thoại di động của Cận Phi vang lên, Cận Phi nhìn, là Trịnh Tư Kỳ.
“Các cậu ở chỗ nào, chúng tớ đã chơi gần hết rồi, nên trở về trường học.”
“Chúng tớ cũng chơi đủ rồi, đi thôi” Cận Phi lên tinh thần, hẹn gặp Trịnh Tư Kỳ ở lối ra, tiếp đó kéo hai đứa bé, và Nguỵ Nhất Thần cùng nhau từ từ đi tìm Trịnh Tư Kỳ hội hợp.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người đọc truyện cũng không để lại vài lời sao, la lối khóc lóc lăn lộn cầu nhắn lại ~~~~~ nhắn lại thỏ giấy nằm xuống mặc cho trêu chọc nha ~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT