Vào ngày thứ 7 tuần thứ 2 của tháng 11 chính là ngày diễn ra trận thi đấu đầu tiên của giải đấu Quidditch giữa các nhà.
Vào khoảng cuối tháng 9 hắn tham dự cuộc thi tuyển cầu thủ của nhà Gryffindor và đã dễ dàng chiếm được vị trí Seeker khi mà nhà Gryffindor khá là tuyệt vọng vì suốt 7 năm liền không dành được cúp Quidditch.
Hắn chỉ đơn giản bước vào sân đấu Quidditch với cây chổi Firebolt trên tay thôi là đã nổi bật hơn hẳn những thí sinh thi tuyển còn lại rồi.
Với nhưng tuyển thủ của nhà Gryffindor chuyên cưỡi những chiếc chổi khá là tầm thường thì tốc độ và sự ổn định của cây chổi Firebolt là điều mà họ chưa từng chứng kiến bao giờ.
Chỉ sau 1 vài vòng bay thử đội trưởng đội Quidditch của Gryffindor lập tức quyết định rằng hắn là người trúng tuyển vào vị trí Seeker của đội.
Hắn nghĩ chỉ đơn giản là Oliver quá ấn tượng với cây chổi Firebolt mà thôi, nhưng cũng không phải là học sinh nào cũng có thể thích ứng với tốc độ cao như vậy của cây chổi.
Trong vòng 1 tháng này hắn cũng chỉ đọc qua 1 vài quy tắc của Quidditch sau đó thì việc luyện tập khá là nhàn hạ bởi vì vị trí Seeker không liên quan mấy đến những vị trí khác.
Hắn chỉ cần chú ý tránh những trái Bludger cùng những cầu thủ khác và tìm kiếm trái Golden Snitch là được rồi.
Với đôi mắt cú vọ của hắn thì cho dù những trái Golden Snitch có trốn dưới lòng đất đi chăng nữa thì cũng bị hắn nhìn ra. Vì vậy nên hầu hết thời gian hắn đều chỉ dạo chơi trên cán chổi để mặc những tuyển thủ khác luyện tập và thỉnh thoảng lao xuống bắt lấy trái Golden Snitch là được.
Những ngày trước đó thì vẫn diễn ra bình thường như mọi khi và có vẻ như Daphne vẫn không hề thông báo cho Snape biết về chuyện hắn là 1 Animagus.
Nhưng điều đó không hề làm giảm bớt thù hận của Snape đối với hắn chút nào.
Nếu như hành động biến tên Marcus Flint hồi năm 2 chỉ khiến cho Snape không vừa mắt hắn thì việc Sirius được minh oan và thả ra khỏi nhà ngục Azkaban càng khiến cho ông ta trở nên điên tiết hơn.
Và đến khi mà tin giáo sư Lupin, 1 trong 2 người bạn thân của James Potter xuất hiện tại Hogwarts với tư cách giáo viên bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám thì sự bất mãn của Snape đã lên tới tột độ.
Giờ đây Snape không còn trả lời những câu hỏi liên quan đến ma dược của hắn nữa, sự tức giận đã khiến cho Snape đánh mất đi chút phẩm giá cuối cùng của 1 người thầy và lập tức bị hắn ném ra khỏi mắt.
Nếu lúc trước hắn còn kính trọng Snape đôi chút vì tài năng của ông ta thì bây giờ Snape trong mắt hắn chẳng khác nào 1 tên bất tài vô dụng chỉ biết cáu bẳn và trút giận lên đầu đám học sinh vô tội không thể phản kháng.
Không phải là lỗi của ai khi mà người mà ông ta yêu chạy đi theo kẻ khác và cũng chẳng phải lỗi của ai khi mà cuộc sống của ông ta luôn chìm trong đau khổ và tuyệt vọng.
Snape càng trút giận lên đám học sinh bao nhiêu thì phẩm giá của ông ta lại càng bị mất đi bấy nhiêu.
Điều này có thể nhìn thấy rõ được khi Snape xuất hiện trong lớp học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám để dạy thay giáo sư Lupin khi ông đang phải chịu đựng nỗi khổ khi hóa sói (Lycanthropy).
Buổi sáng ngày thứ 7, khi mà trận đấu Quidditch giữa Gryffindor và Slytherin sắp được diễn ra thì giáo sư Lupin cuối cùng cũng đã xuất hiện ở Đại Sảnh Đường với vẻ mệt mỏi.
- Giáo sư Lupin, thầy không sao chứ? - trên đường ra sân thi đấu thì hắn nhìn thấy giáo sư Lupin.
- Thầy không sao, chỉ là còn hơi mệt chút thôi - giáo sư Lupin nở nụ cười mệt mỏi.
Hắn liền tiến tới và đặt tay lên lồng ngực của giáo sư Lupin và sử dụng Chưởng Tiên Thuật.
Ngay lập tức giáo sư Lupin liền cảm thấy 1 luồng khí ấm áp lan tỏa khắp cơ thể mình và xua tan đi sự mệt mỏi và đau đớn sau khi hóa sói vào đêm hôm qua.
- Đây là… - giáo sư Lupin ngạc nhiên khi thấy mình cảm thấy thấy cực kỳ khỏe khoắn.
- Chú Sirius đã kể cho em về tình trạng của thầy rồi - hắn nói - đây chỉ là 1 phép thuật nhỏ dùng để khôi phục sinh lực thôi chứ không thể trị tận gốc được.
- Ra là Sirius đã nói cho em biết sao - giáo sư Lupin lộ ra vẻ hoài niệm - cậu ấy sao rồi, khi tôi nhận được lời mời của giáo sư Dumbledore và trở về nước Anh thì cũng đã đến ngày nhập học nên tôi không thể đến thăm cậu ấy được.
- Chú ấy tốt lắm, giờ chú ấy đang sống ở London với em, khi nào rảnh thầy có thể ghé qua thăm - hắn nói tiếp - khi nghe về tình trạng của thầy em cũng đã tiến hành tìm hiểu về tình trạng của thầy và tìm ra được 1 loại thuốc.
Hắn đang nói thì dần nhỏ tiếng lại.
- Loại thuốc này có tác dụng chữa trị cho 1 người bị biến thành Werewolf.
Nghe được hắn nói đến câu này thì hai mắt của giáo sư Lupin mở to ra, hai đồng tử co rút lại, ông vội vàng nắm lấy vai hắn mà lắc.
- Em nói có thật không!?! - giáo sư Lupin tỏ ra hết sức xúc động.
- Thầy hãy bình tĩnh nghe em nói hết đã - hắn trấn an Lupin - loại thuốc mà em nói tới chỉ có thể chữa trị được cho người sói ở giai đoạn đầu khi mới bị cắn mà thôi.
Giáo sư Lupin đang trong cơn kích động nghe được hắn nói vậy thì liền ỉu xìu xuống.
- Ra là vậy à, dù sao thì giáo sư Dumbledore uyên bác như vậy mà cũng phải bó tay thì…
- Nhưng đó là 1 khởi đầu tốt có phải không - hắn động viên Lupin - từ loại thuốc đó em có thể tìm cách để chế tạo phương thuốc chữa trị hoàn thiện cho Werewolf, chỉ cần có thời gian thôi.
Mặc dù hắn nói vậy nhưng giáo sư Lupin vẫn không đặt nhiều hi vọng vào hắn cho lắm vì suốt bao nhiêu năm qua ông ấy đã đi tìm kiếm khắp nơi mà không thể tìm ra được phương thức chữa trị cho bản thân thì làm sao 1 thằng nhóc 13 tuổi như hắn làm được chứ.
- Thầy cảm ơn em nhiều lắm Harry nhưng em không cần phải quá mức quan trọng hóa vấn đề lên như vậy đâu - giáo sư Lupin cười khổ - dù sao thầy bị như vậy hơn 20 năm cũng đã quen rồi.
Hắn biết Lupin không đặt nhiều niềm tin vào việc hắn có thể chế ra phương thuốc chữa trị người sói nhưng hắn lại hoàn toàn tự tin. Phương thuốc mà hắn nói tới là phương thuốc chữa trị người sói trong bộ phim Van Helsing.
Hắn đã mua 1 vài liều thuốc này để tiến hành nghiên cứu và cải tiến. Hắn tin rằng không bao lâu nữa hắn sẽ có thể tạo ra được thứ thuốc hoàn thiện để hóa giải căn bệnh người sói.
Chào tạm biệt Lupin hắn bắt đầu bước ra khỏi tòa lâu đài Hogwarts và tiến tới sân thi đấu Quidditch.
Mặc dù hôm nay trời mưa tầm tã nhưng các khán đài lúc này đã đầy ắp khán giả chờ để xem trận đấu Quidditch đầu tiên của năm học giữa 2 đối thủ truyền kiếp là Gryffindor và Slytherin.
Các khán đài đều đã được phù phép để cho những hạt nước mưa không thể rơi vào trong nhưng những cơn gió lạnh tạt qua vẫn khiến cho đám học sinh cảm thấy rùng mình. Có điều chuyện này làm giảm bớt sự nhiệt tình của đám học sinh 1 chút nào.
Trước khi bắt đầu trận đấu thì mấy người Hermione đi tới chỗ hắn để chúc hắn thi đấu thành công trong trận đấu đầu tiên của mình rồi cùng kéo nhau lên khán đài để chuẩn bị theo dõi trận đấu.
Hắn cùng các tuyển thủ khác của đội Gryffindor tập trung lại 1 chỗ để nghe đội trưởng Oliver Wood nói vài lời nhưng do mưa và gió bão quá lớn nên chẳng ai nghe thấy gì cả.
Hai đội trưởng tiến ra giữa sân để bắt tay rồi sau đó thì theo dấu tay phất lên của giáo sư Hooch cả 2 đội cùng bay lên không trung trên cây chổi của mình.
-------☆☆☆☆-------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT