Trần Lạc nghe được tiếng Phong Dương thì nở nụ cười, hóa ra Phong Dương đã chế tạo xong cơ giáp cho Trần Lạc, nhìn chiếc cơ giáp Atula được phủ mầu bạc của kim loại, kiểu dáng khác biệt, toàn bộ các chi tiết máy móc của cơ giáp đều được ẩn dưới lớp kim loại ảnh bạc, nhìn từ xa Atula giống như một người trưởng thành cao lớn, nhìn gần mới nhận biết rõ được là cơ giáp.

Chiếc cơ giáp ánh bạc đứng chắn giữa Trần Lạc và đám cơ sĩ Nhân Ngư, hai bên cứ im lặng nhìn nhau, Trần Lạc vuốt nhẹ đôi tay lên Atula khẽ nói ngày sinh của mình, khoang lái của Atula mở từ phía sau, hạn chế tối đa nguy hiểm cho người lái.

Bước lên cơ giáp hắn thấy một hệ thống điểu khiển hoàn toàn mới lạ, có cả bàn điều khiển bằng tay lẫn mũ đội điều khiển, hắn có thể cảm nhận được sự cường đại của chiếc cơ giáp này, khác xa các cơ giáp hắn từng điều khiển, nở nụ cười, hắn biết chiếc cơ giáp này có thể phát huy được tối đa sức mạnh của hắn.

Đám cơ sĩ Nhân Ngư thấy Trần Lạc leo lên cơ giáp mới bắt đầu phản ứng lại, cả đám lao về phía Trần Lạc, mọi người trên chiến trường chỉ thấy một vệt ánh sáng mầu bạc lướt lên, đầu hai chiếc cơ giáp đi đầu lăn lông lốc trên nền cát, cả đám trợn tròn mắt, họ chưa kịp phản ứng thì con cơ giáp bạc kia đã tiêu diệt hai người đồng đội của họ, thức sự tốc đọ còn hơn cả ảo ảnh.

Trong cơ giáp Trần Lạc vừa thử tốc độ của Atula, chỉ một câu “ Phê “, hắn không ngờ Atula có thể có tốc độ nhanh đến vậy, chưa kể đao của Atula không phải là đao titan bình thường mà trộn lẫn cả siêu hợp kim có thể chịu đựng được tốc độ ra đòn và sức mạnh của Trần Lạc.

Có chiếc cơ giáp này đừng nói là hơn hai tiểu đoàn cơ giáp Nhân Ngư thêm hai tiểu đoàn nữa đến Trần Lạc cũng tự tin làm thịt.

Khóe miệng Trần Lạc cong lên nở nụ cười tử thần, cái bóng mầu bạc bắt đầu di động trên chiến trường, bóng mầu bạc không còn là cơ giáp nữa mà là một âm hồn, là tử thần đang đi gặt đầu người.

Hoàn toàn không ngờ được khi một người có năng lực siêu việt cơ sĩ cấp chín nắm trong tay một công cụ cũng siêu việt các cơ giáp hiện tại, đám cơ giáp Nhân Ngư nhất thời kinh hãi, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Những chiếc cơ giáp của đối phương đón đỡ những nhát chém của Trần Lạc một cách đầy bị động, chật vật không chịu nội, đòn đánh của bọn hắn còn không thể chạm đến lớp giáp của Atula. Có chiếc cơ giáp đang định bỏ chạy chỉ thấy một lưỡi đao từ sau lưng xuyên ra trước ngực, tiếng cắt kim loại chói tai, cả người cơ giáp bị thủng một cái lỗ lớn hình lười liềm.

Hôm nay có thể là ngày đáng nhớ nhất trong lịch sử chiến đấu của nhân loại, một người một cơ giáp ngang nhiên đồ sắt năm tiểu đoàn cơ giáp Nhân Ngư, chưa bao giờ Trái Đất có một hồi thắng lợi như vậy, đám binh sĩ trong doanh trại nhiệt huyết sôi trào cả đám nhìn về Phong Tử.

“ Phong ca lên thôi “

“ Phong ca chúng ta phải chiến đấu cạnh đội trưởng “

“ Chiến, chiến, chiến “.

m thanh của gần sáu mươi con người vang lên, Phong Tử đang nhắm mắt đột nhiên mở lớn, trừng hai mắt dữ tợn, hắn hét.

“ Giết, giết hết, không cho một tên nào thoát, tất cả xông lên, satttttt … “

Sau tiếng hô tiểu đoàn mười ba tràn ra ngoài doanh trại lao về chiến trường, cả đám ai cũng mặt đầy sát khí, đám cơ sĩ Nhân Ngư đang bị Trần Lạc đồ sát, ốc không mang nổi mình ốc, tự nhiên phía sau một đám điên nữa xông lên, ai cũng hốt hoảng bỏ chạy, có những tên bị chính đồng đội của mình giẫm đạp mà chết, đám Phong Tử chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đã, khi tinh thần của đám cơ sĩ bị Trần Lạc đưa đến tận ranh giới của sự sụp đổ, sự xuất hiện của đám binh sĩ tiểu đoàn mười ba làm cho tinh thần chiến đấu còn sót lọi của đám cơ sĩ bị dập tắt không còn, năm tiểu đoàn cơ giáp, sau trận đồ sát trở về sống sót không đến một thành, đây là sự sỉ nhục của người Nhân Ngư, chưa chiến dịch nào họ thất bại thê thảm đến vậy, người Nhân Ngư nổi tiếng liều mạng trên chiến trường, nhưng hôm nay họ gặp một đội quân còn liều mạng hơn họ.

Đám cơ sĩ bọ chạy về đến quân doanh ai cũng run cầm cập, họ được các sĩ quan đưa đi đến bác sĩ tâm lý,ai cung không nói gì miệng chỉ nói,ác quỷ,ác quỷ, có ác quỷ, cả đám không ai còn dám điều khiển cơ giáp nữa, chiếc Atula bạc trở thành nỗi ám ảnh suốt cuộc đời đi lính của họ.

Đám Phong Tử sau khi thu dọn chiến trường thì đến bên Trần Lạc, ngắm nhìn chiếc Atula ai cũng ngạc nhiên, đủ các kiểu suy nghĩ, không phải đổi trưởng thật sự là con nhà tài phiệt nào chứ, được võ trang cả cơ giáp riêng, hay đội trưởng là con riêng của tổng thống …, đủ các suy nghĩ trong đầu đám binh sĩ, một lúc sau chiếc máy bay vận tải đáp xuống chiến trường, từ của có một người nhìn tương đối đẹp trai, đeo kính bước xuống tiến về phía Trần Lạc.

“ Trần Lạc “

Thấy Phong Dương, hắn từ khoang lái cơ giáp nhảy xuống đến bên thằng bàn chí cốt, hắn nói “ sao nhìn tàn tạ thế người anh em “.

Phong Dương mặt đen lại “ Không phải vì của nợ mày đang lái giờ Phong Dương anh tuấn, tiêu sái, đẹp trai đã không phải mệt mỏi cả năm giời “ vừa nói Phong Dương vừa chỉ chỏ chiếc Atula.

“ Ha, ha, anh em tốt “ Trần Lạc chủ động tiến lên ôm Phong Dương.

Đáp lại cái ôm là Phong Dương giơ hai tay trước ngực che chắn né quá một bên nói “ đàn ông không ôm ấp, tao còn zin, yêu cầu mày tìm nữ binh kìa, sao định lấy hết chỗ nữ binh này làm vợ à “.

Trần Lạc mặt đen lại, trong đám người cũng có một người đang nhìn Phong Dương với ánh mắt hình viên đạn, đám nữ binh thì mặt đỏ rực, đám nam binh thì ngoắc mồm, không ngờ đội trưởng cùng có người bạn cực phẩm đến vậy.

Trần Lạc nhìn đám binh sĩ hét “ Còn đứng đực ra đấy à, thu dọn hồi doanh, tối nay tất cả nhìn cơm vì trái mệnh lệnh “ nói xong hắn lái Atula về doanh trại, hắn phải thử hết công dụng của Atula đã, Phong Dương cười khổ, Trần Lạc vẫn cái tính vậy, mê cơ giáp không bỏ, hắn cũng theo đám binh sĩ về doanh trại, lần này hắn đến không có ý định trở về, hắn phải nghiên cứu xem Trần Lạc có thể sử dụng hết công suất cơ giáp hắn chết tạo không, hắn còn phải nâng cấp thêm cho Atula, hắn muốn thành kĩ sư cơ giáp riêng cho Trần Lạc, hoàn thành hứa hẹn của hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play