Trần Lạc lập tức dẫn đầu tiểu đội bẩy người chạy về phía trước, có bốn người là lĩnh cũ, có thêm Trần Lạc và hai người nữa mới từ trên xe tải xuống “ người anh em tên gì “, tên thanh niên trẻ tuổi nhất lên tiếng
“Trần Lạc.”
“ Chậc chậc, tiêc thật nhìn người anh em khôi ngô tuấn tú mà phải đi lính ở nơi khỉ kho cò gáy này, người con gái bị cưỡng gian có xinh không, người ae làm nhiều lần chưa.”
Trần Lạc mặt nghệt lần hai, hắn không hiểu sao ai đến đây cũng là tội phạm, chả lẽ không có một ai tự nguyện xin đến đây như hắn.
Bẩy người bắt đầu chạy vòng quanh bãi đất, một vòng... hai vòng..., chạy liên tục không nghỉ giữa cái năng chói chang, người đầu ngã xuống, tiếp đến người thứ hai, ở nơi chỉ có nắng và cát nếu không được huấn luyện chịu đựng rất dễ kiệt sức, mất nước, cuối cùng chỉ có Trần Lạc và người thanh niên luôn miệng kêu hắn bị đi lính vì tội cưỡng gian,
Chạy đến vòng thứ năm mươi, chỉ còn Trần Lạc hơi thở đều, bước chạy ổn định, cậu thanh niên kia tên là Vương Khải, mặt đã đỏ bừng bừng, hắn từng là tinh anh trong tinh anh, chỉ về trêu trọc con gái trưởng quan mà bị đầy đến nơi này, Vương Khai lòng hiếu kì nổi lên, thể lực của hắn được huấn luyện từ nhỏ mới kiên trì được, sao Trần Lạc vẫn bảo trị tốt thể lực khi chạy thế, miệng hắn không nhàn rỗi hỏi Trần Lạc, “Trần Lạc, người anh em, trước kia ở đội đặc chủng nào à, ta từng là người của biệt đội đặc biết SMS, sao chưa nghe danh tính người anh em bao giờ, ngươi so với ta còn mạnh hơn hẳn một đoạn.”
“Người anh em ta có tật xấu nói nhiều, có mệt chết ta cũng phải nói, có lẽ hai ta đến đây là một đi không trở lại, ta muốn kết giao bằng hữu với cậu.”
Vương Khải khi biết tin mình đến đây mặt xám như tro, đến đây lại gặp được Trần Lạc hắn tuyệt đối cảm thấy đáng giá kết giao, lạnh lùng, ít nói, làm nhiều.
Nhìn hai người vẫn bảo trì tốt thể lực trưởng quan nói lớn “ người, còn người nữa đến đây báo tên “.
“Trần Lạc”
“ Vương Khải “
Quân trưởng tên là Phong Tử hắn nói, “ hai người các người thể lực tương đối tốt, sẽ được huấn luyện vũ khí trong một tuần, không cần huấn luyện thể lực nữa rồi sẽ được thuyên chuyển về những tiểu đội đang thiếu người để chiến đấu luôn, nhìn hai người có lẽ đã được huấn luyện từ nhỏ, tuy không biết bị phạm tội gì mà bị đầy ải đến đây, nếu ba tháng sau khi ở đây các ngươi còn sống ta sẽ xin quân bộ lệnh ân xá cho các ngươi trở về “, Phong Tử là người yêu tài, hắn không muốn thấy hai hạt giống tốt bị mai một rồi tử vong ở nơi nay, hắn nói xong đi về lều cho trưởng quan.
“Vâng, trưởng quan!”
Trần Lạc cùng Vương Khải nhìn nhau cười một tiếng, vị trưởng quan này là một người tốt, suốt ngày mở miệng la mắng, chửi rủa, bắt phạt nhưng thâm tâm là một người tốt, không muốn mạng người chết vô nghĩa ở đây.
Đang đi Phong Tử còn nói lại một câu “ Ở đây đừng tin ai cả, bảo toàn mạc sống của bản thân là trên hết, ba tháng sống sót trở về rồi hẵng vui mừng, giờ cười còn sớm!”
Nói xong Phong Tử đi tiếp. Lưu lại Trần Lạc với Vương Khải đứng tại chỗ nhìn nhau.
“ Người anh em ta tên Vương Khải rất vui làm quen người anh em, chúng ta thật có duyên “.
“Mà từ này ngươi chưa trả lời ta rốt cục phạm tội gì mà bị đầy ải đến đây"
Vương Khải làm bộ dạng thân mật, dùng sức vỗ vỗ bả vai Trần Lạc.
Trần Lạc lắc đầu. Không có trả lời, hắn chỉ hy vọng tiểu đội hắn điều đến cho điều khiển cơ giáp, hắn muốn ngồi lên cơ giáp thật để được chiến đấu.
“ Người anh em, cậu điều khiển cơ giáp bao giờ chưa”
“ Có một chút “
“ Đi theo ta, ta đảm bảo chỉ dẫn cậu điều khiển cơ giáp tới nơi tới chốn “, hắn vỗ ngực tự tin, thấy Trần Lạc thể lực tốt, còn trẻ, chắc mới chỉ luyện tập thể lực chưa từng sờ vào cơ giáp, hắn từng là một thành viên của đội vương bài cơ giáp Địa Cầu, hắn không tin đến điều khiển cơ giáp cũng thua người thanh niên trẻ này “.
Hai người được ở chung một lều, sau đó hai người bước vào một tuần huấn luyện vũ khí, từ vũ khí lạnh như dao quân dụng, mã tấu đến vũ khí nóng như súng trường, súng bắn tỉa.
Sau một tuần, trong một buổi sáng trời nắng gắt, hai người được đưa lên xe tải trở đến nơi đóng quân của tiểu đội bọn hắn được điều.
Trên hành tinh chết chóc này có rất nhiều tiểu đội được chia lẻ ra nhằm tăng tỷ lệ sinh tồn cho chiến sĩ, nếu tập trung quá đông rất dễ mì người Nhân Ngư tấn công ồ ạt khiến cho tử thương trầm trọng, do đó mỗi tiểu đội chỉ từ chín đến mười hai người hoặc một vài tiểu đội tập trung lạ thành một tiểu đoàn nhỏ từ ba đến năm tiêu đội, phân bố rải rác để tập kích bất ngờ người Nhân Ngư rồi bỏ chạy,
Bộ đội hai người đến là một tiểu đoàn cỡ nhỏ đang nằm trong vùng chiến, tiểu đội mười ba hay còn được mệnh danh là Tử Vong tiểu đội.
Xe tải đưa Trần Lạc và vương khải đến một thung lũng rộng lớn, xung quanh vách tường có đủ vết đạn bắn, đạn súng cối, đạn pháo, có cả vết xước to như con gì cào, có cả vết nứt như có vật gì nặng nề va phải.
Có một vị hạ sĩ đứng đợi sẵn ở cửa thung lũng đang phì phèo điếu thuốc trên miệng, xe tải dừng bên cạnh hắn, Trần Lạc với Vương Khải xuống xe.
“Đi theo ta.” vị hạ sĩ kia nói.
Hai người lặng lẽ đi theo vị hạ sĩ kia, nhìn xung quanh thấy tám chiếc cơ giáp ĐC đời 03, bốn xe tải chuyên chở vật tư, ba xe bọc thép, thấy cơ giáp hai mắt Trần Lạc phát sáng, thật lâu hắn lại nhìn thấy cơ giáp thật. Vương Khải thấy thế vỗ vai hắn nói “ Sao muốn điều khiển à, anh sẽ dậy chú lái “.
Trần Lạc chỉ cười trừ, vừa đi hai người vừa bị những cặp mắt của binh lính nhìn lên người, ai cũng nhìn bọn hắn như người chết, sau đó hai người đi đến lều trung tâm của căn cứ đang có một người đàn ông quân hàm thiếu tá đang ngồi đó.
“Ha Ha, linh mới đến à, ngồi đi, tự giới thiệu ta là Vương Khuông, chỉ huy ở đây, đã được một năm rồi.”
Vương Khuông vừa nói vừa liếc nhìn hai người ” người vừa đưa các ngươi đến là Lý Khắc hắn là linh bắn tỉa ở đây, ít nói nhưng tốt bụng, hai người tự giới thiệu về mình đi “
“Vương Khải, chiến sĩ cơ giáp cấp bẩy”
“Trần Lạc, mới tốt nghiệp, tự nguyện xin nhập ngũ, xin hỏi có thể cho tôi lái cơ giáp được không?”
"Có, chúng ta không thiếu nhất là cơ giáp,hai người đến là bổ sung hai cơ sĩ vừa mới tử vong của tiểu đội, tiểu đội chúng ta tăng thêm các ngươi tổng cộng là mười một người, Ở đây Lý Khắc phụ trách bắn tỉa, lái xe bọc thép là Đại Hán, lái xe tải có Thanh Ba còn lại tám người vừa vặn tám chiếc cơ giáp, vấn đề là các ngươi điều khiển như nào thôi “.
“Đội trưởng, xin được nhận nhiệm vụ!” Trần Lạc hào hứng nói, hắn có cơ giáp của riêng mình, hắn muốn thủ cám giác lái cơ giá thật như lúc ở nhà kho huấn luyện.
“Trần Lạc người đừng nôn nóng, nhiệm vụ ở đây chỉ có một là tồn tài, chỉ cần ngươi tồn tại là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, cơ giáp có thể điều khiển lúc nào cũng được.”
“Vâng, trưởng quan!”
Vương Khải đứng bên cạnh cười cười không có nói gì, đi về lều của mình Trần Lạc cùng Vương Khải thấy ai cũng có khuân mặt uể oải, chán nản, nơi này là quân đội sao, cả đám đều uể oải giống như chưa tỉnh ngủ, khó trách tại sao không ai muốn đến đây, Vương Khải từng trong bộ đội vương bài khi nhìn đám lính này hắn lắc đầu than thở.
Hai người đi chuyển đồ dùng cá nhân vào lều của mình, “Trần Lạc người xem binh lính ở đây, một chút kỉ luật quân đội cũng không có.”
“Ha ha, không tệ mà, ít ra giờ hai chúng ta đều có cơ giáp để điều khiển không phải làm lính bộ binh.”
“ Trần Lạc, không phải ngươi muốn điều khiển cơ giáp sao, hôm nay nghỉ ngơi ngủ một giấc, mai hai ta so quyền thế nào “
“ Thế nào cũng được “.
Ngoài của lều có một đại hán đi vào “ Ha Ha, hai gà con mới đến, biết uống rượu không, về sau hai chúng ta là chiến hữu, phải tích cực giao lưu mới được “.
“Đại Hán, theo ta thấy ở đây ai cũng mệt mỏi, lười nhác, chả lẽ không có quân địch à.”
Đại Hán cười nói “ Chú nhóc cứ sống sót ra khỏi đây được đi đã, ha ha “. nói xong hắn đi ra khỏi lều.
“ Trần Lạc, sao ở đây ai cũng nói sống sót đi đã, ở đây có quái vật ăn thịt à, sao ai cũng sợ vậy “.
“Cứ theo dõi diễn biến xem thế nào, mệnh do trời định”, Trần Lạc đáp.
“Ha ha, người anh em không nên bị quan, có ta Vương Khuông ở đây ba tháng chứ ba năm cũng có thể sống sót được “.
Lúc này Thanh Ba cầm vật tư cho hai người đi vào, nghe Vương Khuông nói vậy liền nói “ cố lên ở đây đội trường là người sống lâu nhất mới được một năm, người sống được ba năm là sáng tạo kỉ lục đấy “
“Đội trưởng hắn sống sót cũng có một phần là may mắn. hai lần bị Nhân Ngư đột kích hắn đều may mắn trúng đạn bên ngực trái, hắn tim may mắn ở bên ngực phải mới thoát chết ”
Vương Khuông choáng váng “ nơi đây quỷ dị vậy, sao người sống lâu nhất mới một năm vậy!”
“ Thanh Ba lão huynh nếu sống ba tháng ở đây được có được điều đi không “.
“Ha ha, chỉ cần các người sống được một tháng, muốn xin chuyển đi đâu cũng được, nhưng tiền đề là sống được một tháng đã, ha ha “.
Thanh Ba lắc đầu nói tiếp, “Rất nhiều người như hai người đến đây tự tin sống được một tháng, nhưng chưa đến một tuần đã có người tự vẫn, cho nên nếu ở đây được một tháng căn bản là có thể trở về được rồi, còn muốn lập tức được về trừ khi giết được ba cơ sĩ cấp 5 của Nhân Ngư nếu không yên lặng mà sống đi, các người phải biết cơ sĩ Nhân Ngư giỏi ẩn nấp, đánh lén, mai phục, chưa giết được một người hắn đã giết bên ta ba người rồi “.
Trần Lạc và Vương Khải cùng nhìn nhau, trong mắt Vương Khải đã có chút lo lắng, nếu Thanh Ba nói thật vậy ở đây ngày ngày cận kề cái chết, ai còn có tinh thần sống tiếp nữa, nếu không phải cơ sĩ có tinh thần kiên định có lẽ nghe đến đây hắn cũng đã muốn gục rồi.
Trần Lạc bên cạnh thì không như Vương Khải hắn không có chú nào lo lắng, đối thủ càng mạnh càng kích thích, hắn lên chiến trường chính là để chém giết.
Nếu biết được ý nghĩ trong lòng Trần Lạc có lẽ Thanh Ba đã mắng mười tám đời tôt tông của Trần Lạc, quân khát máu à mà muốn lên chiến trường, người ta tồn tại còn không được mình còn muốn chém giết.
Thanh Ba đưa xong vật tư bảo với hai người “ Nghỉ ngơi đi, mai có lẽ là một ngày dài đó, cố mà sống sót “.
Vương Khải mặt lo lắng còn Trần Lạc thì cảm thấy hiển nhiên, hắn vô tư ăn uống, nghỉ ngơi mà không chút suy nghĩ, hắn nói với Vương Khải “ Cứ nghĩ ngơi đi, giữ gìn sức khỏe, bản thân luôn bảo trì bình tĩnh, thể lực mới có thể sống sót được “
Nghe Trần Lạc nói Vương Khải lắc đầu cười khổ “ mình thân là chiến sĩ cơ giáp vương bài lại để một tiểu bối nhắc nhở, nghe đến tỉ lệ tử vong làm hắn có chút hoang mang mà quên mất bản tâm của mình, may Trần Lạc kịp thời nhắc nhở hắn “.” Đúng người anh em, ăn no uống say, đi ngủ nào, chuyện ngày mai thì mai tính “.
Hai người cùng ăn uống rồi chìm vào giấc ngủ, Trần Lạc tuy ngủ nhưng lúc nào cũng bảo trì trạng thái chiến đấu, đó là thói quan hắn bị Đậu Đậu rèn dũa từ khi huấn luyện, suốt từ hồi đó đến giờ hắn chưa liên lạc Đậu Đậu, hắn muốn chứng minh rằng mình cũng có thể mạnh mẽ, còn Vương Khải tuy tâm trạng bình tĩnh lại nhưng vẫn lòng đầy lo lắng cho ngày mai không biết số phận sẽ an bài ra sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT