Trong mơ, tất cả những chuyện tốt, không tốt đã qua xen lẫn với nhau, thanh âm ồn ào làm đầu anh đau đến muốn nứt ra.
Ngay tại lúc anh sắp bùng nổ, có một người đi từ trong sương mù ra, giống như ấn nút tạm dừng, tất cả âm thanh ồn ào bỗng nhiên im bặt.
Người kia cười cười với anh, dùng âm thanh ấm áp nói: “Cảnh An, gặp nhau ở chỗ cũ!”
Người kia đi qua bên cạnh anh, đi về phía xa.
Anh há miệng hét gọi tên người kia, đuổi theo hồi lâu mới tìm được tung ảnh của người đó.
Phía sau trường học cũ kỹ, dưới tàng cây hòe đã trải qua vài thập niên gió sương mưa tuyết, trên thảm cỏ tươi tốt, vài tia nắng loang lổ.
Hình ảnh trung tâm là hai nam sinh ngồi sóng vai cùng một chỗ, nụ cười vô ưu vô lự nở trên khuôn mặt thanh xuân.
Đó là bọn họ mười bảy tuổi, tuổi mười bảy như hoa như mộng, tuổi mười bảy trân quý vô cùng.
Ngô Cảnh An si ngốc nhìn hình ảnh kia hồi lâu, hồi lâu.
Anh nở nụ cười.
Giấc mơ này anh đã mơ rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên lộ ra tươi cười.
Anh nói, “Tạm biệt, Tỉnh Trình!”
Từ bốn phương tám hương tràn ra tầng tầng sương mù, dần dần cách trở tầm mắt của anh.
Trường học trong mộng, nam sinh trong mộng rốt cuộc không còn thấy rõ.
Anh tỉnh lại mới biết được, thì ra là mình nói lời vĩnh biệt với đoạn tình cảm mười năm trước.
Đoạn ký ức tốt đẹp nhất, anh rốt cuộc có thể buông xuống.
Mãi đến lúc nhận được điện thoại của Tưởng Lộ, tâm tình của anh rất tốt, reo lên với đầu kia điện thoại: “Tôi quyết định, yêu cậu!”
Là Tưởng Lộ làm cho anh có thể quyết tâm vĩnh biệt, là Tưởng Lộ dẫn anh ra khỏi màn sương mù kia.
Nếu có khả năng, anh hi vọng có thể sinh sống cùng Tưởng Lộ, vẫn luôn, vẫn luôn, không xa rời nhau.
Giống như chú Câm cùng chú Trương, anh và Tưởng Lộ đều muốn một cuộc sống như thế, hẳn là có thể thực hiện đi!
Anh, kiên định tin tưởng.
Chính thức tiến vào giai đoạn yêu đương, Ngô Cảnh An quyết định cùng Tưởng Lộ ước pháp tam chương.
Một, thanh lý những chuyện đã qua.
Mặc kệ cậu trước kia có n, hoặc n+n, hoặc nxn tình nhân, chú, anh, em, tri kỷ, bạn hữu, tóm lại, thanh lý sạch sẽ cho tôi, nếu phát hiện có cá lọt lưới, đừng trách dưới đao tôi không lưu người.Tưởng Lộ xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, ngồi xổm trong góc tường oan ức mà đếm ngón tay: làm gì có nhiều như vậy, hơn nữa, cả bạn bè cũng phải thanh lý, tôi, tôi cũng không phải cao nhân ẩn cư.
Ngô Cảnh An nhướng mày, liếc mắt: Có thắc mắc gì?
Tưởng Lộ cúi đầu, cúi đầu, lại cúi đầu: Không, cái gì cũng không có, tôi đồng ý, một trăm hai mươi lần đồng ý.
Hai, từ hôm nay trở đi, không được thông đồng, trộm thông đồng, tưởng tượng, trộm tưởng tượng bất luận vị đồng tính nào từ mười lăm đến tám mươi lăm. Nếu không, bắn.
Tưởng Lộ cắn môi dưới, nước mắt rưng rưng: Nhìn có được không?
Ngô Cảnh An cười lạnh một tiếng: Cậu thử xem!
Tưởng Lộ chớp chớp đôi mắt to: Mười lăm cũng được đi, hạn mức cao nhất đến tám mươi lăm, cậu nghĩ tôi khao khát đến thế sao?
Ngô Cảnh An khinh miệt liếc ngang nửa người dưới của hắn một cái, không bình luận.
Tưởng Lộ “Oa” một tiếng khóc lớn: Honey, cậu bắt nạt người ta!
Ba, không cho phép một mình ra vào nhà tắm công cộng, chỗ ăn chơi như quán bar, sàn nhảy, phòng bi-a, rạp chiếu phim, công viên trò chơi…
Đợi chút đợi chút, công viên trò chơi vì sao không thể một mình ra vào, nơi ấy thì có thể có gian tình gì?
Công viên trò chơi? Công viên trò chơi đi một mình làm gì?! Con mẹ nó cậu không có việc gì một mình còn đòi đi công viên trò chơi, còn không đem theo tôi, không có gian tình ai mà tin!
Cậu, cậu…
Không cho phép cùng bất luận vị nam tính nào bên ngoài trừ khách làm ăn tiếp xúc, bao gồm cả nói chuyện phiếm, ăn cơm, nhờ xe, ngồi tàu điện ngầm.
Đợi chút nữa, đợi chút nữa, không phải chứ, ngồi chung tàu điện ngầm thì sao? Vậy cũng có thể sinh gian tình, tôi cũng không tin!
Hừ, trong đầu cậu có âm mưu gian xảo gì tôi còn không hiểu sao! Ngồi tàu điện ngầm? Thời buổi này ngồi tàu điện ngầm có bao nhiêu đáng sợ cậu rõ ràng hơn tôi, có phải định thừa dịp trộm đạo PP, JJ cái gì của anh đẹp trai nào không?
Tôi, tôi…
Hằng năm đi cùng tôi về nhà mẹ một hai ngày, còn có chỗ chú Câm cũng thế đương nhiên, tôi cũng sẽ cùng cậu về nhà. Tiền hai chúng ta để lại một nơi cùng tiêu, mật mã sổ tiết kiệm công khai, quỹ đen chỉ cần không quá nhiều thì mặc kệ. Về sau mua thức ăn nấu cơm tôi bao, quét tước giặt giũ cậu làm. Có ý kiến có phiền não nói ra, đừng mẹ nó giấu trong lòng, nghẹn lâu lại phát thần kinh một lần. Không cho phép đánh bạc, không cho phép chơi tình một đêm, không cho phép lừa gạt, giấu giếm. À, còn có, còn có cái gì?
Tưởng Lộ trợn mắt: Tôi làm sao biết!
Ngô Cảnh An suy nghĩ một lát, thật sự không nghĩ ra cái gì nữa, quyết đoán vung bàn tay to: Được rồi, tạm thế đã, sau này nghĩ ra cái gì lại PS!
Tưởng Lộ bất mãn than thở: Vậy còn chưa hết sao! Sắp thành bách khoa toàn thư!
Ngô Cảnh An vỗ vỗ tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: Tưởng Lộ, tôi nói nhiều như vậy, cậu hẳn là hiểu được ý tôi chứ! Có một nguyên tắc lớn nhất chính là không cho phép ngoại tình, phản bội. Nếu cậu có lúc nào có lỗi với tôi, chúng ta coi như xong, điểm này, nhất định phải nhớ kỹ!Tưởng Lộ cũng nghiêm túc nhìn lại anh, trịnh trọng gật gật đầu.
Ngô Cảnh An làm người hướng tới công bằng, nói xong quy tắc bản thân, sau đó đến lượt Tưởng Lộ.
“Nói đi, cậu có yêu cầu gì với tôi?”
Tưởng Lộ nở nụ cười, phối hợp với khuôn mặt bảo dưỡng đến xinh đẹp tinh xảo kia, càng đẹp hơn.
Hắn tiến lên một bước ôm Ngô Cảnh An vào trong ngực, đầu đặt trên bả vai anh, giọng nói dịu dàng êm tai.
Hắn nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu với cậu, An Tử, mặc kệ phát sinh chuyện gì, vĩnh viễn đừng nói chia tay, được không?”
Trong nháy mắt, mũi Ngô Cảnh An lên men, có một chút cảm động chui sâu vào tâm linh.
Giọng nói Tưởng Lộ rất mềm nhẹ, giống như một hạt giống ấm áp gieo vào cõi lòng đã tổn thương do giá rét của anh.
Như khối băng bị nóng chảy, anh nghe thấy thanh âm như mộng như ảo truyền đến từ phương trời xa, vĩnh viễn, vĩnh viễn không chia tay.
Tưởng Lộ chỉ có yêu cầu này, anh sẽ dồn cả đời, thỏa mãn hắn.
Người này, anh muốn yêu, yêu thật tốt, dùng cả đời làm bạn, để hai người đi mãi đến thiên đường hạnh phúc không đạt được kia.
Bọn họ không phải là rác rưởi bị xã hội vứt bỏ, bọn họ cũng có quyền lợi yêu cùng được yêu, bọn họ có thể gắn bó, nâng đỡ, mỉm cười, đi về thiên đường thuộc về bọn họ.
Ngô Cảnh An trở lại xưởng, bốn ngày trực sáu ca, mệt đến nỗi tan việc chỉ có thể nằm trên giường ký túc, ngay cả mấy người Khổng Tân Đại Cương gọi đi ăn cơm đánh bài cũng không có sức đi.
Mấy ngày nay Tưởng Lộ rất chăm chỉ gọi điện thoại tới, mở miệng ngậm miệng đều là honey, ghê tởm đến nỗi Ngô Cảnh An phải mắng vào điện thoại, cậu lại gọi thêm một tiếng thử xem!
Tưởng Lộ sợ hãi sửa miệng, gọi là bảo bối được không?
Quy định của Ngô Cảnh An lại thêm một cái: không cho phép gọi biệt danh, bao gồm cả thân mến, bảo bối, honey, darling…
Lại nói trước đây Tưởng Lộ cũng thường gọi anh như vậy, không hiểu sao hiện tại lại chịu không nổi.
Đúng, trước đây cũng thường như vậy, nhưng tình huống bây giờ giống lúc trước sao? Trước kia ba bốn ngày mới có một cuộc điện thoại, hiện tại một ngày tám chín cuộc, mỗi câu đều thân mến thân mến, ai chịu nổi?!
Mấy ngày nay Hứa Huy vẫn luôn an tĩnh, nhưng Ngô Cảnh An từ đầu tới cuối vẫn không yên tâm, theo như tính tình của Hứa Huy, nếu ngoan tuyệt lên, tuyệt đối sẽ không từ ý đồ.
Đây là yên lặng trước cơn bão táp, làm người ta phải lo lắng đề phòng.
Thứ bảy cuối tuần về nhà nghỉ ngơi, Tưởng Lộ cũng nghỉ, vì thế đến nhà ga đón anh.
Ngô Cảnh An nói: “Thừa dịp hai ngày nay chúng ta không làm gì, đem đồ đạc của cậu bên kia chỉnh lý lại chút, dọn đến chỗ tôi ở đi!”Chân Tưởng Lộ ngừng một chút, kinh ngạc nhìn anh.
Ngô Cảnh An quay đầu, “Không muốn sao?”
Tưởng Lộ cảm thán, “Thân mến, thói quen tùy ý ném bom của cậu không tốt, nên sửa nên sửa, không sợ nổ bay tình yêu của cậu sao?”
Ngô Cảnh An lặng, “Ấy, thì ra đây là bom à, thôi, coi như tôi chưa nói!”
Tưởng Lộ mau chóng đuổi tới, ôm cổ anh, cười nịnh nọt, “Bảo bối, thân mến, honey, tôi sai, sai rồi không được sao? Đi, chúng ta về nhà, về nhà của chúng ta!”
Nhà Tưởng Lộ, tuy nói come out đã nhiều năm, nhưng cha mẹ vẫn không nói gì, đến ba mươi tuổi vẫn không nói gì đến chuyện giúp hắn mua nhà.
Tưởng Lộ nhìn cũng thoáng, nhiều năm như vậy đã quen thuê phòng, hắn là người hay chú ý, tiền làm ra đều tiêu vào ăn, mặc, ở, đi lại, cộng thêm chiếc xe nhỏ. Đối với chuyện mua nhà, cũng không có khái niệm gì lớn.
Tưởng Lộ làm thiết kế trang phục, hắn nói, về sau tiết kiệm được tiền tính toán mở cửa hiệu nhỏ, làm một mình, cho ra phong cách cá nhân của bản thân.
Ngô Cảnh An tuy rằng không có khát vọng rộng lớn cùng chí hướng như hắn, nhưng cũng coi như đồng ý với ý nghĩ này.
Phòng Tưởng Lộ chỉnh lý lại mất một ngày, xếp xếp, dọn dọn, đến chạng vạng tìm công ty chuyển nhà đem vài đồ vật lớn mang đi, dư lại một vài thứ thượng vàng hạ cám, Tưởng Lộ tính toán chiều nay chuyển qua.
Phòng này Tưởng Lộ thuê đã nhiều năm, vừa lúc hợp đồng thuê cũng sắp hết, nói với chút nhà tháng sau không thuê nữa, còn khiến cho chủ trọ rất mất mát.
“Tiểu Lộ à, sao lại không thuê nữa, có chuyện gì sao?”
Tưởng Lộ cười hề hề, “Đến chỗ vợ ở ạ!”
Vừa lúc Ngô Cảnh An dọn đồ trong phòng ra tới, nghe được lời kia, đá vào mông hắn một cái, đẩy đẩy đồ vật trong tay, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Xin lỗi, nhường đường một chút!”
Buổi tối mua chút thực phẩm chín từ bên ngoài trở về, Tưởng Lộ nhìn mấy thứ đồ trong phòng khách còn chưa kịp chỉnh lý, vạn phần cảm khái, “Thân mến, chúng ta rốt cuộc ở chung rồi!”
Vội vàng cả ngày, Ngô Cảnh An vừa mệt vừa đói, vùi đầu lùa cơm trong bát, lười phản ứng hắn.
Tưởng Lộ dán lại, “Thân mến, cậu nói xem chúng ta tiến triển có phải quá nhanh hay không, vừa mới nói thương yêu đã ở chung… Thân mến, cậu thật nóng vội nha!”
Ngô Cảnh An thật muốn phun một ngụm cơm tẻ vào mặt hắn.
“Nói, nói cái lông ấy! Đã nói chuyện bốn năm năm, trên người cậu có mấy con rận tôi còn không biết sao! Chúng ta chính là hiểu rất rõ về nhau, cảm giác mới mẻ cũng mất, mới có thể ngủ cùng giường nhiều năm như vậy chưa từng củi khô lửa bốc!”
“Nghe ý tứ của cậu, có vẻ rất không cam lòng! Thân mến, cậu xấu quá, được rồi, cái gì cũng không cần nói, buổi tối, chúng ta đốt củi sưởi ấm!” <ins
class="adsbygoogle"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT