Nhân sinh Ngô Cảnh An là một con đường không hề trôi chảy.

Lúc anh còn rất nhỏ cũng có một gia đình đầy đủ hạnh phúc, khi đó cha mẹ còn không cãi nhau mỗi ngày. Cha anh chiều nào tan làm cũng đều mang thức ăn ngon về, mẹ anh thì thích nhất là ôm lấy anh mà hôn, không phiền không chán mà gọi anh là “tâm can bảo bối”.

Nhưng hạnh phúc này chỉ duy trì được đến khi anh lên lớp bốn.

Có một ngày cha mang một đứa nhỏ từ bên ngoài về, nói đó là em trai anh. Mẹ anh bị chấn động không thể tiếp thu đứa con riêng này, vì thế từ đó về sau, mỗi ngày bọn họ đều khắc khẩu.

Quan hệ của anh cùng đứa em xa lạ kia cũng không tốt.

Hai người tự nhiên đều bài xích lẫn nhau, cho dù ngủ cùng một phòng, bọn họ hầu như cũng không hề liếc mắt tới đối phương một cái.Ngày ngày cứ như vậy mà qua, mấy năm sau, đến lúc anh lên trung học thì không chịu nổi chuyện mỗi ngày đều phải nghe cha mẹ cãi nhau, lựa chọn trọ ở trường.

Cũng là khi đó, anh biết được tính hướng của mình khác với người bình thường.

Thời gian hẹn hò với Tỉnh Trình kia, phần ngọt ngào và thống khổ chiếm ngang nhau.

Sau khi bị bắt buộc phải come out, anh bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, tốt nghiệp trung học xong, mẹ anh mắt rưng rưng đem anh đến trường dạy nghề, cũng tại ngày anh nhập học, cha mẹ làm thủ tục ly hôn.

Phải một năm sau Ngô Cảnh An mới được mẹ cho biết, là bởi vì mẹ gặp được một người tốt, muốn kết hôn.

Anh tham dự hôn lễ của mẹ, tại một thành phố khác, người đàn ông kia lớn hơn mẹ anh bảy tám tuổi, bộ dạng mặt mũi hiền lành, không có việc gì cũng rất hay cười.

Có lẽ là một người tốt, từ đáy lòng anh chúc phúc cho mẹ.

Từ nhà mới của mẹ về, anh đến thăm cha một lần.

Nói là đến thăm, kỳ thật ngay cả mặt mũi cũng không gặp. Ra mở cửa chính là người em cùng cha khác mẹ Ngô Thường, vừa nhìn thấy là anh liền lạnh mặt hướng vào phòng trong kêu một tiếng, “Là Ngô Cảnh An.”

Trước kia khi còn ở dưới một mái nhà còn biết gọi anh một tiếng “anh trai”, hiện tại trực tiếp gọi thẳng tên.

Cha ở trong phòng không biết đang làm gì, vừa nghe là anh đến, liền quát to, “Bảo nó cút đi, tao còn ở đây một ngày thì đừng nó nghĩ bước vào cửa nhà này, đồ khốn kiếp, đừng làm Ngô gia ta mất mặt, Ngô Hạo tao không có đứa con trai như nó.”

Ngô Thường quay mặt lại đối diện với anh, trên mặt hơi cười, biểu cảm kia giống như đang nói: “Xem đi, tao đã biết là sẽ thế này mà.”

Ngô Cảnh An quay lưng bước đi, tám năm sau đó, anh chưa từng bước chân về đó một lần.

Quen biết chú Câm cũng là ở giai đoạn suy sút kia, khiến anh một lần nữa ôm hi vọng với cuộc đời.

Khi đó anh mỗi ngày cùng một đám hồ bằng cẩu hữu đi tiệm net ở ngoài trường chơi game, đến rạng sáng mới về. Chú Câm buổi sáng mở một quán bán đồ ăn ở trước cổng trường, Một chén mì nóng hầm hập, trên thả cải bẹ cùng hành thái, chỉ vài hớp là anh đã ăn xong, sau đó về ký túc xá ngủ bù, trốn học thường như cơm bữa.

(Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu)

Có một ngày anh từ tiệm net đi ra, đầu vô cùng đau đớn, khó khăn về đến cửa trường học liền té xỉu trên mặt đất.

Tỉnh lại ở bệnh viện, là chú Câm cùng một người đàn ông khác cùng đưa anh tới.

Sốt 40 độ, anh lại hoàn toàn không biết, còn có thể chơi game cả một đêm ở tiệm net.

Chú Câm rất kích động, “hoa chân múa tay” không ngừng, anh thì một chút cũng không hiểu, cuối cùng vẫn là người đàn ông trên mặt có vết đao vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh giải thích.

” Cậu ấy nói, chờ cháu hạ sốt, phải đánh cháu một trận.”

Ngô Cảnh An cả kinh, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ mình có hôm nào ăn cơm chưa trả tiền? Vì thế muốn đánh mình?Chú Câm ở lại bệnh viện chờ anh truyền hai bình nước, sau đó anh cứ mơ hồ như thế mà về nhà bọn họ.

Chú Câm cùng người đàn ông kia thuê một gian trong đại viện, phòng ở không nhỏ hơn nữa tiền thuê nhà cũng không mắc, chỉ là xa trung tâm thành phố chút.

Chú Câm thu thập giường xong ra lệnh cho anh lên giường nghỉ ngơi, Ngô Cảnh An còn nghi hoặc mà xem xét hai người, cuối cùng vẫn nằm lên giường.

Anh xin phép trường học nghỉ ba ngày, hai ngày sau đều là chú Câm cùng anh đi truyền dịch, chỉ còn người đàn ông kia mở quán bán hàng.

Chú Câm người câm tâm không câm, tuy rằng không nói được, vẻ mặt của chú, tay của chú cũng giống như người khác nói không ngừng, làm cho anh một khắc cũng đừng hòng nghỉ ngơi.

Từ từ, anh cũng có thể hiểu được một chút ý tứ của chú.

Chú Câm không điếc, có thể nghe anh nói chuyện, vì thế liền không ngừng kéo tay áo anh ý bảo anh nói.

Ngô Cảnh An có chút phiền, “Có cái gì hay mà nói!”

Chú Câm lại khoa tay múa chân một phen, thấy vẻ mặt anh không kiên nhẫn, liền lấy giấy bút viết ra.

“Nói chuyện cháu vì cái gì không chăm chỉ học, đêm nào cũng quậy phá bên ngoài, đến rạng sáng mới về, làm chính mình sinh bệnh cũng không biết. Người nhà cháu đâu? Không ai quản cháu sao?”

Vừa thấy hai chữ “người nhà”, Ngô Cảnh An liền tức giận, “Chú quản cũng rộng quá đấy.”

Kích động lên, anh liền muốn nhổ dây truyền dịch, chú Câm thấy thế, gấp đến độ đấm cho anh một cái, anh ngã trở về trên ghế, đầu còn có chút choáng.

Chú Câm dường như tức giận, thở dốc không ngừng, ánh mắt nhìn giống như muốn đem anh ăn luôn.

Thời gian sau đó “chú Câm” triệt để thành “chú Câm”

Về đến nhà, Ngô Cảnh An nói muốn đi, chú Câm không nói gì, ngược lại người đàn ông vẫn luôn im lặng kia nói, ăn cơm tối xong rồi đi!

Cơm nước xong, chú Câm rửa chén, người đàn ông kia đưa Ngô Cảnh An về trường học.

Dọc đường đi, người ấy nói rất nhiều chuyện.

Chú Câm từ khi sinh ra đã là người câm, khi còn bé không hiểu, sau này khi nghe bạn bè đùa cợt mới hiểu được mình không giống những người khác.

Chú Câm có một đứa em trai nhỏ hơn sáu tuổi, chú rất thương đứa em này, lần đầu tiên nghe em gọi “mẹ” chú cực kỳ vui, bởi vì em trai không giống mình, em trai có thể nói chuyện.

Bởi vì là một người câm, chú Câm không được đi học, mỗi ngày nếu không cắt rau cho heo thì cũng theo người lớn làm việc, về nhà liền chơi với em trai, đùa cho em trai không ngừng nói chuyện.

Chú Câm thích nhất là nghe người khác nói.

Sau khi em trai đến trường, chú thường xuyên trộm đi đến cửa phòng học nghe giáo viên giảng bài, dụng tâm ghi nhớ, trở về dùng que gỗ vạch lên mặt đất viết viết.

Em trai cầm bài thi đầy vết gạch chéo bằng mực đỏ, chú Câm đem bài thi xóa đi, tự mình làm lại, đem cho anh hàng xóm nhìn.Người nọ nhìn xong sửng sốt nửa ngày, nói thầm giáo viên gì kỳ vậy, rõ ràng toàn làm đúng rồi, sao còn gạch nhiều như vậy.

Thành tích học tập của em trai chú không tốt, sau khi tốt nghiệp trung học liền vào trường dạy nghề, nói là để tìm việc làm.

Chú Câm cũng đi theo hắn, tại gần trường học của em trai thuê phòng mở quán bán đồ ăn sáng.

Ai ngờ em trai chú cũng giống Ngô Cảnh An, cả ngày không học vấn không nghề nghiệp chỉ dầm mình trong tiệm net, đánh nhau với người ta, cuối cùng chết ở trước cổng trường.

Chú Câm giống như phát điên, trực trước cổng trường gặp ai cũng hỏi ai giết em trai chú, làm trường học sợ tới mức báo cảnh sát, đem chú đuổi đi. May mà vụ án giết người của em trai chú điều tra rất nhanh, là mấy tên côn đồ, bởi vì em trai chú tán tỉnh bạn gái tên thủ lĩnh, lại khiêu khích hắn, vì thế bị người chặn đánh ở trước cổng trường, vốn định dạy dỗ một chút, ai biết gậy gộc không có mắt, đánh vào gáy hắn, người cứ như vậy mà chết.

Người trong nhà chú Câm đem di thể em trai chú về, lưu lại chú Câm ở đó.

Chính là có ý giận chó đánh mèo với chú.

Chú Câm không khóc cũng không làm ầm ĩ, an tĩnh mà lưu lại trong thành phố, giãy dụa sinh tồn.

Người đàn ông kia nói đến đây liếc nhìn Ngô Cảnh An một cái, cảm khái: “Cậu ấy chắc là coi cháu như em trai, không hy vọng tương lai cháu cũng đi lên con đường này.”

Ngô Cảnh An yên lặng nghe xong câu chuyện này, chào người đàn ông kia trở về trường học.

Đêm hôm đó, anh nằm trên giường ở ký túc xá suy nghĩ rất nhiều.

Cuối tuần lúc anh trở lại nhà chú Câm, cười cười bảo muốn cọ cơm, chú Câm không hề cho anh sắc mặt hòa nhã, anh không giận cũng không đi, ngồi ngay vào chỗ của mình.

Lại nói nhà chú Câm rất giản dị, hai phòng, một phòng dùng làm phòng ngủ một phòng làm phòng khách, trong phòng khách ngoài cái bàn cùng một vài thứ lung tung thường dùng cũng không có gì trang trí.

Ngô Cảnh An lại chú ý tới phòng ngủ chú Câm chỉ có một cái giường.

Vì thế lúc ăn cơm, anh nhìn ánh mắt hai người liền phát hiện có chút không đúng

Cơm nước xong, anh lôi kéo chú Câm tán gẫu.

Anh nói, chú Câm viết.

“Các chú, là quan hệ kia à!”

Chú Câm nhìn anh một cái, nghĩ nghĩ, viết, “Phải.”

Ngô Cảnh An không nghĩ rằng chú ấy thừa nhận trực tiếp như vậy,những lời khách sáo định nói mắc lại trong cổ họng.

Anh dừng nửa ngày mới lại hỏi, “Các chú, ở cùng nhau bao lâu rồi?”

“Từ nhỏ đã quen biết, lớn lên cùng nhau, dần dần, liền ở cùng một chỗ.”

Từ nhỏ đã quen biết? Ngô Cảnh An nghĩ thầm, khó trách người đàn ông kia hiểu rõ mọi chuyện của chú Câm như vậy, thì ra, bọn họ cũng coi như trúc mã trúc mã.”Hai người, cùng một chỗ, hạnh phúc không?”

Hạnh phúc, cái từ này, rất mơ hồ. Dù là một người nói rằng hắn đang hạnh phúc, cũng có thể chỉ là nhất thời. Không ai có thể hạnh phúc cả đời, thời gian sẽ mang đến đủ loại đau khổ, sẽ đem cái từ này đả kích đến biến hình, cuối cùng vỡ thành bột phấn, theo gió mà bay mất.

Dù là trong tình yêu khác phái, hạnh phúc cũng không duy trì được bao lâu, huống hồ là đồng tính luyến ái.

Nhưng chú Câm thật sự viết hai chữ “hạnh phúc”, nét chữ cứng cáp, kiên định vô cùng.

Chú Câm là thật sự cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc này thể hiện tại mỗi một ngày mỗi một giờ.

Người đàn ông kia họ Trương, ở cùng thôn với chú Câm, khi còn bé vì không để người khác bắt nạt chú Câm, ba ngày hai lượt đánh nhau với những đứa trẻ khác. Bị thương, chú Câm sẽ chạy đến trên núi hái chút thảo dược thông thường đắp cho hắn.

Khi chú Câm đi theo em trai vào thành phố, người ấy cũng đi theo, nói là tìm anh họ ở thành phố tìm việc làm.

Vết sẹo trên mặt người đàn ông kia là vì giúp em trai chú Câm mà bị người ta chém, từ đó về sau chú Câm luôn cảm thấy mình nợ người ấy.

Sau khi chú Câm bị người nhà bỏ lại ở thành phố, người ấy liền dọn lại đây ở cùng chú Câm.

Tình cảm có lẽ chính là từ lúc ấy mà sinh ra. Bây giờ hai người họ giống như vợ chồng lâu năm, đã quen có nhau.

Hai người cùng kinh doanh một quán đồ ăn sáng, người kia giúp chú Câm lau mồ hôi trên mặt, chú Câm lại đem cho người kia một ly trà nóng.

Buổi chiều rảnh rỗi, người kia sẽ đấm lưng cho chú Câm, chú Câm giúp người kia bóp vai.

Chạng vạng, người kia cùng chú Câm đi công viên gần đó tản bộ, người kia thích chạy chậm hai vòng, chú Câm thì vừa tập ở máy thể hình vừa chầm chậm chờ.

Hạnh phúc, chính là trong sinh hoạt từng ngày từng giọt từng giọt tích lại.

Ngô Cảnh An bị chút hạnh phúc nho nhỏ này làm cho kinh ngạc.

Buổi tối nằm ở trên giường trằn trọc, trong đầu toàn là nghĩ đến sinh hoạt của chú Câm cùng người đàn ông kia.

Lúc cùng Tỉnh Trình yêu đương anh vẫn còn nhỏ, nhưng anh cũng đã từng nghĩ đến ý tưởng này.

Về sau bị bắt tách ra, anh cũng từ từ quên đi cảm giác này.

Người yêu đồng tính sao có thể lâu dài, anh ôm ý nghĩ này mà dạo chơi nhân sinh.

Sinh hoạt tùy ý, kết giao với vài người, không được vài ba tháng liền chia tay, sau đó lại tiếp tục tìm người có duyên.

Thời điểm không yêu đương thì ở tiệm net, ngày ngày phóng túng mà qua.

Nếu không gặp chú Câm, anh nghĩ có lẽ mình sẽ tiếp tục sống như vậy, không tin người, không tin tình yêu, tận hưởng lạc thú trước mắt.

Nhưng chuyện của chú Câm và người đàn ông kia khiến anh hiểu ra, vì vậy mà nghĩ nói không chừng thực sự có thể tìm được một người như vậy, một người đồng ý cùng anh sống cả đời. Vậy nên, anh thay đổi.Gọi là chú Câm, kỳ thật chú cũng không già, cũng chỉ hơn ba mươi, lớn hơn anh mười tuổi. Ngô Cảnh An nói hay để con kêu chú là anh đi, chú Câm không chịu, kiên trì muốn anh gọi là chú.

Từ đó về sau Ngô Cảnh An thường hay đến nhà chú Câm, có khi là để cọ cơm, khi đông khách thì giúp bọn họ.

Sau khi anh tốt nghiệp trường nghề bị phân đến quặng mỏ W làm việc ở một nhà máy điện nhỏ, tiền lương không cao, nhưng giá cả ở nơi này cũng rất thấp, cuộc sống cũng không đến nỗi.

Lúc tan làm anh sẽ ngồi xe hai giờ về nhà, thuận tiện đến thăm chú Câm và chú Trương.

Nhoáng một cái đã bảy năm, hiện giờ Ngô Cảnh An vẫn lẻ loi một mình.

Người ở nông thôn tương đối giản dị, truyền thống, có lẽ rất nhiều người cả đời cũng không biết trên đời còn có chuyện đồng tính luyến ái này.

Có khi anh cũng sẽ buồn bực, chú Câm sẽ vỗ vỗ tay anh, ra dấu bảo “Đừng nóng vội, rồi cháu cũng sẽ tìm được một nửa của mình thôi.”

Ngô Cảnh An không biết có nên tin tưởng câu chuyện cổ tích này hay không.

Một năm trước có một nữ sinh rất xinh đẹp được phân tới trong xưởng, rất nhiều đồng nghiệp nam lớp trước lớp sau đều cố gắng ở lại trong xưởng chỉ để nhìn thấy bóng dáng cô ấy.

Đôi lúc người quá nhiều, Ngô Cảnh An chưa về được, sẽ đốt một điếu thuốc, kẹp trên ngón tay chậm rãi hút, nhàm chán mà nhìn bộ dáng buồn cười của bọn họ.

Vốn là anh cùng mỹ nữ kia không có việc gì để xuất hiện cùng nhau, cô ấy là một kỹ thuật viên, còn anh thì chỉ là một công nhân xử lý nước phổ thông.

Sau lại trong xưởng xảy ra chút chuyện, đoạn thời gian này chất nước rất không ổn định, bởi vì cô ấy còn chưa có kinh nghiệm thực tế gì, nhất thời chưa tìm được ra nguyên nhân, vì thế chủ động xin đi giết giặc mà xuống xưởng làm một thời gian.

Cấp trên cho phép cô tự chọn người cùng làm, mà cô thì chọn cùng Ngô Cảnh An hợp tác.

Đồng bào nam trong xưởng một đám trừng đỏ mắt, hận không thể ăn thịt anh để thay thế vào.

Ngô Cảnh An trong những ánh mắt ăn thịt người kia, vỗ vỗ ống tay áo không vương chút bụi mà đi vào phòng trực ban.

Bản thân Ngô Cảnh An cũng hiểu, Lâm Giai Giai sở dĩ chọn mình, là bởi trong một đám người vây quanh cô như xem khỉ trong vườn thú, chưa từng có anh.

Anh không có ý gì với cô, cô cũng không quan tâm đến anh.

Hai tháng làm cùng nhau, bình an vô sự.

Cho đến một ngày, anh vừa nhận ca được một lúc, Lâm Giai Giai vừa đi lấy mẫu mới trong nồi hơi, cánh cửa thủy tinh của phòng trực ban bị người kéo mở, anh ngẩng đầu.

Một người đàn ông anh tuấn đẹp trai như ngôi sao thần tượng đi tới, trên mặt còn treo nụ cười tao nhã mê người.

Ngô Cảnh An cứ ngơ ngác mà nhìn hắn như thế, trái tim đập chệch mất một nhịp.

Trong nháy mắt đó, anh cảm thấy mình đã bị khuôn mặt này mê hoặc. <ins class="adsbygoogle"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play