Kế tiếp đi làm, tan tầm, ăn cơm, đi ngủ, thỉnh thoảng đánh bài, uống rượu, sinh hoạt, trăm ngày như một.Muốn nói Ngô Cảnh An cảm thấy có gì thay đổi, thì là thái độ của con nhà giàu với anh, hoặc thái độ của anh với con nhà giàu.

Gần đây Lâm Giai Giai có chút khang khác, không còn xa cách với Hứa Huy như trước, cô ta bây giờ, có đôi khi sẽ chủ động gọi điện qua, tán gẫu vài câu, vì thế, ngày hôm sau, Hứa Huy lại hối hả chạy tới.

Hai người cũng thật sự ăn ý, trong mắt tôi không có cậu, trong mắt cậu không có tôi, coi đối phương là người trong suốt.

Hứa Huy cùng Lâm Giai Giai trò chuyện vui vẻ không kiêng kỵ gì, Ngô Cảnh An bịt tai đọc hết một quyển tiểu thuyết huyền huyễn.

Ngày như vậy, cũng bình an vô sự.

Chỉ là gần đây, phân xưởng lại đổi chủ nhiệm, chủ nhiệm mới đốt ba đống lửa, đốt cho mỗi người đều không tốt!

Mỗi vị lãnh đạo đều có phong cách lãnh đạo riêng, vị này thì đặc biệt coi trọng vệ sinh, từng chỗ chạm qua đều phải sạch bụi, động cơ điện phải dùng bàn chải đánh răng đánh từng cái rãnh, góc tường góc phòng mà có chút mạng nhện chút phân gián, mỗi lần phạt năm đồng, thủy tinh, đây đâu phải thủy tinh, có biết thủy tinh là trong suốt không?

Một phen quét tước dọn dẹp, dù Ngô Cảnh An là một gã đàn ông bảy thước cũng ăn không tiêu.

Hôm nay Hứa Huy lại tới phòng trực ban, Ngô Cảnh An rất phối hợp cầm lấy khăn lau đi lau thủy tinh khu vực của mình.

Cũng là do anh xui xẻo, mỗi ngày đều phải lau thủy tinh, còn có thể bị ngã từ trên cao xuống.

Thật ra cửa sổ cũng không cao, Ngô Cảnh An bám khung cửa duỗi tay lau thủy tinh trên đỉnh đầu.

Lau thủy tinh cũng phải chú ý! Đầu tiên phải dùng khăn lau một lần, đem bụi, phân chim… vết bẩn linh tinh lau đi, lại dùng báo cũ lau đi vết nước.

Công trình to lớn nha. Mặt trời chói chang chiếu xuống ba tấm cửa trên đỉnh đầu, đầu vốn bình thường cũng phải choáng váng.

Cho nên, không biết dây thần kinh nào nối sai, dưới chân dẫm phải khoảng không, anh liền ngã từ trên cửa sổ xuống.

Vốn là cửa sổ không cao nên cũng không có việc gì lớn, nhưng không khéo, một cánh tay của anh chống xuống đất trước.

Ngay sau đó, anh hét thảm một tiếng, ôm cánh tay đau đến nhe răng trợn mắt.

Hứa Huy nghe thấy tiếng kêu, vội vã từ phòng trực ban chạy tới, nhìn thấy Ngô Cảnh An ngã trên mặt đất ôm cánh tay đau đến run rẩy, không nói hai lời, đỡ anh lên đi ra ngoài.

“Cố chịu một chút, tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Nhìn bộ dạng của anh, chắc là cánh tay trật khớp, Hứa Huy cũng nghiêm túc hẳn lên, đỡ người lên xe, khởi động xe, dậm ga một cái, chạy như bay tới bệnh viện gần đây.

Bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, nhìn thoáng qua Ngô Cảnh An đang đỡ cánh tay không dám động đậy chút nào, thờ ơ hỏi một câu, “Làm sao vậy?”

Ngô Cảnh An còn chưa nói gì, Hứa Huy đã phát hỏa, “Ông mù à, cánh tay cậu ta đau thành như vậy, ông nhìn còn đoán không ra?”Bác sĩ vốn định tức giận, nhưng nhìn Hứa Huy vẻ mặt hung hãn, trong lòng sợ gã là côn đồ lưu manh gì đó, cũng không muốn gây chuyện, vì thế nhẫn nhịn, nhìn vết thương của Ngô Cảnh An, nói một câu, trật khớp, không phải chuyện lớn gì, ngay sau đó nắn trở về vị trí cũ.

Khi nắn lại cánh tay không tiêm thuốc tê, Ngô Cảnh An đau đến mức mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cắn chặt môi dưới đến chảy máu, vẫn nhịn không được hừ hừ vài tiếng.

Nắn lại tay, thật cmn đau! Trong nháy mắt đó, anh thật hận không thể chặt cánh tay này đi!

Hứa Huy gấp gáp đến mức mặt đỏ bừng, trong mắt dường như phát ra lửa, rống lên với bác sĩ, “Mẹ nó ông có thể làm nhẹ chút không, không thấy cậu ta đau chết đi à!”

Bởi vì câu này, lông mày Ngô Cảnh An đang nhăn chặt lại vì đau chậm rãi giãn ra, anh ngước mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình.

Khuôn mặt Hứa Huy luôn bình tĩnh nhàn nhạt bây giờ tràn ngập khẩn trương cùng lo lắng.

Lông mày nhíu thành một chữ xuyên, đầu tóc vốn luôn chỉnh tề vì mồ hôi mà bết lại trước trán, ngực phập phồng, người đàn ông như vậy, Ngô Cảnh An không chống đỡ nổi.

(chữ xuyên là như thế này: 川.)

Anh nhắm mắt lại, không dám nhìn.

Đau đớn vẫn như trước, nhưng lại ngọt ngào như kem ly.

Anh nghe thấy, có người ghé vào lỗ tai anh hô hấp, có giọng người ghé vào lỗ tai anh nói chuyện.

Người nọ nói, “Đừng sợ, có tôi.”

Anh không dám mở mắt nhìn khuôn mặt người nọ.

Đầu bị đặt trên vai ai, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu anh, kích động làm da đầu anh run lên.

Qua làn áo sơ mi mỏng manh, anh có thể cảm nhận được độ ấm của người kia.

Giống như con người gã, nóng bỏng như sắp cháy.

Lúc này đây, anh biết, mình, có lẽ, thật sự không rút ra được nữa.

Bởi vì hành động vĩ đại của mình, anh có được hai tuần lễ nghỉ ngơi cùng sự hoan hô của mọi người. Có thể không hoan hô sao, lau thủy tinh lau đến mức bị thương, lãnh đạo nào còn dám lải nhải chuyện vệ sinh không tha.

Cánh tay bị băng bó treo lên ba ngày, Ngô Cảnh An làm ổ trên ghế sô pha nhà mình dùng cánh tay lành lặn một bên gặm táo một bên nhìn người nào đó cầm chìa khóa ra ra vào vào

“Tôi nói này ai kia, cậu không có tự giác mình là người ngoài gì cả.”

Ai kia liếc anh một cái, “Nói với ân nhân cứu mạng mà còn dùng giọng điệu này, không bắt cậu lấy thân báo đáp đã là không tồi rồi.”

Ngô Cảnh An buồn cười hừ một tiếng, “Dù tôi đồng ý, cậu có dám muốn không?”

Ân nhân cứu mạng còn thật sự đánh giá anh từ đầu đến chân một lượt, sau đó cho ra kết luận, “Người như hóa thạch khủng long, tôi thật sự là không dám muốn.”Ngô Cảnh An phun thẳng hạt táo về phía người nọ.

Sau khi cánh tay trở lại vị trí cũ đau đớn giảm bớt rất nhiều, chỉ cần không làm vận động kịch liệt, cũng không ảnh hưởng sinh hoạt.

Khó có được một tuần nhàn rỗi, anh trải qua cũng coi như vui vẻ, chủ yếu là quan hệ giữa anh và Hứa Huy không hiểu sao liền khôi phục lại như lúc trước.

Giống như những ngăn cách kia chưa bao giờ tồn tại, Hứa Huy cùng Ngô Cảnh An vẫn tán gẫu, nhắn tin, phơi nắng, đi dạo siêu thị, gọi Cảnh An tụ tập cùng bạn bè.

Bọn họ sẽ không cố kỵ mà đùa giỡn, sẽ cùng xem bóng cùng ăn cơm, sẽ quay đầu lại lúc đối phương gọi tên mình.

Quay đầu, nhìn thấy đối phương ở ngay trước mặt.

Loại cảm giác này, khiến anh chìm sâu vào ảo giác.

Có lẽ, có lẽ, Hứa Huy, cũng có, có, như vậy, một chút, một chút chút, một chút chút chút…

Anh không dám nghĩ nhiều, rồi lại không kìm được lòng mà nghĩ.

Sau ba ngày ăn đồ ăn ngoài, tính tình tốt của Hứa đại thiếu rốt cuộc bị mài sạch, đá về phía đầu người nằm trên sô pha kia một cước, “Đi, đi nấu cơm, còn để tôi ăn cái loại thức ăn rác rưởi này, tôi tuyệt giao với cậu!”

Ngô Cảnh An còn buồn bực hơn gã, trừng mắt với kẻ đang nằm ở đầu kia sô pha, chỉ thiếu giơ nắm tay, “Cậu một người mạnh khỏe lại bắt một kẻ tứ chi không đầy đủ nấu cơm cho! Cút, muốn ăn về nhà mà ăn, tôi không rảnh hầu hạ, tuyệt giao phải không, đi đi! Để chìa khóa lại, cậu cút đi!”

Hứa Huy từ đầu kia sô pha đánh lại đây, Ngô Cảnh An đáng thương bị treo một bàn tay, không có sức lực đánh trả, đành tùy gã bắt nạt từ đầu đến chân.

“Hừ, còn dám đuổi tôi, được thôi, đem phí phục vụ mấy ngày nay giao ra đây, tôi tính cho cậu nhé, nào ăn nào uống lại thêm máy chơi game, hơn một vạn, tôi lấy tròn cho cậu, đưa một vạn là được, lấy ra, lấy ra đây!”

Ngô Cảnh An hai mắt rưng rưng ngoan ngoãn vào phòng bếp.

Khốn kiếp, những thứ ăn đó uống đó một nửa còn không phải vào bụng cậu, máy chơi game cũng là vì cậu ngại buồn nhất quyết đem đến, vì sao tính hết trên đầu tôi, đồ lưu manh. Cho nên mới nói, càng có tiền càng tính toán, tính ông nội cậu chứ tính!

Hứa Huy đắc ý nằm trên sô pha chơi game phiên bản mới nhất, ngay tại thời điểm mấu chốt, bị một người to con chặn trước mặt.

“Mẹ nó, tránh ra!”

Ngô Cảnh An đạp một cước ngay trên tay vịn sô pha gã đang dựa vào, căm tức nhìn gã, “Nếu cậu không muốn để tôi dùng chân rửa đồ ăn, liền lại đây hỗ trợ cho tôi, khốn kiếp, tôi là người bệnh, cậu có còn lương tâm không hả?”

Kẻ không có lương tâm nhíu mày, mười phần không tình nguyện đi vào phòng bếp, nguyên một giờ sau đó, dưới sự chỉ đạo của vị người bệnh kia, gã rửa sạch ba khóm rau xà lách, hai trái mướp đắng, một trái cà, cắt một miếng thịt bò, bóc hai tép tỏi, cuối cùng, bùng nổ!Ném dao, cởi tạp dề, “Ông đây mặc kệ, gọi cơm ngoài!”

Ngô Cảnh An dùng cái tay lành lấy di động ra, gọi điện thoại cho khách sạn ngoài tiểu khu, “A lô, tôi muốn một phần mì lạnh, một phần…” nói còn chưa dứt lời điện thoại đã bị người đoạt đi, trực tiếp ngắt cuộc gọi.

Kế tiếp người nọ lấy điện thoại của mình ra, gọi cho ai đó, “A lô, dì Lý, dì làm cơm chưa, có món gì vậy, tốt quá, ba món này là được rồi, đều lấy, gói kỹ dùm cháu, còn có, thêm phần cơm cho hai người, dì lại làm thêm là được mà, để cho cha cháu bọn họ chờ một lát, dù sao đói không chết được. Được rồi, cháu biết, giờ cháu đến lấy.”

Ngô Cảnh An há to mồm ngơ ngác mà nghe, ngơ ngác nhìn gã chỉ đầu ngón tay vào mình nói một câu, “Chờ tôi ba mươi phút!”, ngơ ngác nhìn gã cầm chìa khóa xe xuống lầu.

Chờ anh kịp phản ứng, xe dưới lầu không biết đã bay đến chỗ nào trên đường.

Người này, người này có bệnh hả, vì sao không trực tiếp về nhà ăn, vì sao muốn mang cơm từ nhà tới đây, vì sao bảo mình chờ gã.

Rất nhiều vấn đề chiếm cứ đầu óc anh, Ngô Cảnh An hốt hoảng đi đến buồng vệ sinh, vặn vòi nước ra, tạt nước lạnh vào mặt.

Vừa ngẩng đầu, khuôn mặt người trong gương nước giọt tí tách, trong đôi mắt tràn ngập nghi hoặc cùng bất an.

Cứ mặc kệ như vậy, thật sự, sẽ ổn sao?

Hứa Huy dành cho anh rất nhiều dịu dàng, tuy rằng anh hiểu được nhưng không thể kháng cự.

Tham lam mà muốn càng nhiều càng nhiều, lần lượt gặp mặt, lại lần lượt làm cho mình chìm càng sâu.

Có lẽ sẽ có một ngày, anh không thể từ bỏ được nữa, sẽ từ trong mộng tỉnh lại.

Buổi tối tắm xong, Ngô Cảnh An từ buồng vệ sinh đi ra nhìn người nọ còn nằm trên sô pha chơi điện tử, ném khăn mặt bắt đầu đuổi người.

“Gấp cái gì, mới mười giờ, đợi tôi chút.” Trái tim Hứa Huy dồn hết vào game, ánh mắt không dời khỏi màn hình nói với anh.

“Nhiều nhất là nửa giờ nữa!” Nói xong, Ngô Cảnh An xoay người lấy từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai bia, đi đến phía sau Hứa Huy.

Không biết có dây thần kinh nào nối sai, anh ngồi tựa lưng vào lưng Hứa Huy.

Người đàn ông kia còn chưa tắm rửa, trên người còn có mùi mồ hôi, mùi thuốc lá cùng mùi vị của riêng gã.

Mùi vị kia Ngô Cảnh An không miêu tả được, lại có thể làm anh ngay lập tức nhận ra, đây là Hứa Huy.

Mở bia, uống vào một ngụm lạnh lẽo, lại vẫn không dập tắt được lửa nóng sau lưng.

Anh, trốn sau lưng Hứa Huy, trộm cười.

Ai ngờ phần vui sướng trộm được này còn chưa duy trì được mấy giây, đã có người không tình nguyện hét lớn, “Cậu dựa vào tôi làm chi, có biết là nóng không hả?”

Người đàn ông không kiên nhẫn vặn vẹo thân mình, Ngô Cảnh An nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một tay chống xuống đất, dịch tới phía trước một chút.Lại không ngờ vừa mới dịch ra, người kia lại kề sát tới.

Ngô Cảnh An quay đầu lại, không hiểu, “Không phải ngại nóng sao, lại dựa tới đây làm gì?”

Hứa Huy cười hắc hắc hai tiếng, da mặt siêu dày mà nói, “Tuy rằng nóng một chút, nhưng mà, vì dựa vào vẫn thoải mái hơn, bổn đại gia miễn cưỡng cho phép cậu dựa.”

Ngô Cảnh An im lặng cười cười, không so đo mồm mép với gã, uống ngụm bia, tiếp tục cảm nhận chút lạnh lẽo cùng lửa nóng kia, khiến trái tim cũng vui vẻ ấm lên theo.

Đêm đầu hạ, vài cơn gió mát mẻ từ cửa sổ rộng mở thổi vào, xua tan mỏi mệt nóng bức, máy chơi game ồn ào không ngừng, Ngô Cảnh An lại cảm thấy thời điểm bây giờ, đặc biệt thoải mái.

Anh nói, “Hứa Huy, cậu, còn thích Lâm Giai Giai không?”

“Cái gì?”

Lại uống một ngụm bia, anh chậm rãi nói, “Thích tới mức nào? Mỗi ngày đều sẽ nghĩ tới cô ấy sao,” nghĩ xem gã đang làm cái gì, nghĩ xem gã có nhớ tới mình không, “nếu cô ấy không ở bên người, sẽ cảm thấy bất an,” luôn luôn muốn tới gần gã, mặc kệ khuyên bảo bản thân bao nhiêu lần cũng vô dụng, tâm loạn, dẫn dắt thân thể từng chút từng chút tiếp cận gã, “nếu cô ấy cười với cậu, cậu sẽ cho rằng, ngày mai ắt sẽ đẹp trời,” dù gã nói cái gì với mình, đều sẽ nghĩ tốt về gã, giống như kẻ ngốc, “lúc ăn cơm, lúc làm việc, lúc đi tắm, lúc sắp đi ngủ, thậm chí ngay khi mở mắt ra, ngay lập tức sẽ nghĩ tới cô ấy,” có phải gã cũng làm những việc giống như mình bây giờ không, có phải trong nháy mắt ấy, gã cũng nghĩ tới mình, “nếu ngày mai là tận thế, chỉ mong cô ấy có thể ở bên cạnh, chỉ cần thế, sẽ không còn tiếc nuối.” Không được rồi, để tôi chìm sâu như thế, cậu cũng nên có trách nhiệm. Nếu, nếu có chút động lòng, có thể hay không, gợi ý cho tôi.

Để tôi, không còn bàng hoàng, không còn ngờ vực vô căn cứ.

“Những cảm giác đó, cậu đều có sao?”

Hứa Huy không tập trung, game chơi lung tung bát nháo cả, gã đành thả máy chơi game xuống, cầm lấy bia đặt một bên, ngẩng đầu kề sát cái gáy người phía sau, thân mình lảo đảo, “Thì ra, thích, là sẽ như vậy. Vậy còn cậu, cậu có thích một người như vậy không?”

Ngô Cảnh An cười cười, “Đại khái, chắc là có!”

Hứa Huy nhếch môi, ánh mắt chuyên chú nhìn bức tường gỗ, “Ấy, là người như thế nào?”

Một tay nâng chai bia, Ngô Cảnh An nghĩ nghĩ nói, “Một người rất kém cỏi. Không có bản lĩnh gì, tự cho bản thân là siêu phàm. Sở thích lớn nhất, chắc là đùa giỡn tôi.”

Hứa Huy cười rộ lên, “Nếu như vậy, vì sao còn thích cô ấy? Bộ dạng xinh đẹp sao?”

Đầu Ngô Cảnh An bị gã ép vẫn luôn cúi thấp, thân mình cũng lắc la lắc lư theo, “Ừm, thật xinh đẹp.”

“Thích gì ở cô ấy, cũng là bộ dạng xinh đẹp sao?”

“Có lẽ thế, ngoại trừ xinh đẹp, người ấy thật sự chẳng còn ưu điểm khác. Ngay từ đầu đều là như vậy, bởi vì xinh đẹp nên mới chú ý đến người ta, cùng nói chuyện với nhau, ở chung lâu dần, chậm rãi, liền thích. Thích cái gì ở người ấy, có lẽ là một câu nói, có thể là một việc người ấy làm, lại có lẽ, là bởi vì nhìn thấy trong mắt của người ấy có bóng dáng của tôi, thích, có đôi khi là một việc thật đơn giản. Dù sao, cũng không thể kiềm chế được.””Cô ấy, có thích cậu không?”

Ngô Cảnh An thôi cười, những lời này, anh không trả lời được.

Mà người kề sát thân thể anh kia, cũng không thể cho anh đáp án. Bởi vì, anh hỏi không nên lời.

“Cậu, thích tôi không?”

Thích không?

Thích… Thích…

Anh không thể cảm nhận được nhịp tim người nọ dù hai người họ đã gần gũi như thế, chỉ có thể tiếp tục đem phần yêu thương nói không nên lời này chôn giấu.

Giấu ở một nơi, gã vĩnh viễn không tìm thấy… <ins class="adsbygoogle"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play