Ngô Cảnh An ngồi xe đi tòa nhà Húc Dương, sau khi báo tên của mình một đường đi thẳng tới văn phòng ở tầng chót.

Hứa Chính Dương vững vàng ngồi đối diện, hai tay khép lại, đối với việc anh đến cũng không kinh ngạc chút nào.

Ngô Cảnh An biết mình đã bị đánh bại, tất cả kiêu ngạo, tự tin, lời nói hùng hồn chẳng quả chỉ là mạnh miệng, không thể ngăn cản được bước đi của người nhà họ Hứa.Trước kia anh cho rằng mấy cảnh quỳ xuống cầu xin tha thứ trong phim truyền hình hay diễn chẳng qua chỉ là để kiếm nước mắt của khán giả, vô căn cứ, nghĩ lại cũng đúng, cầu xin thì thế nào, chẳng lẽ cầu xin có thể khiến cho người nhà thiếu gia có thể tiếp thu người hầu kia làm vợ sao. Chuyện không có ý nghĩa, chỉ có kẻ ngốc mới làm. Có sức lực kia không bằng nghĩ xem nên cùng người đối kháng thế nào.

Nhưng hiện tại anh mới biết được, đối với người bị bức đến đường cùng mà nói, đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Anh hỏi Hứa Chính Dương, có biết Hứa Huy mệt ngất xỉu phải nằm viện hay không, có biết Hứa Huy vừa ra viện liền đi công trường xếp gạch hay không. Người nhà, không nên là như vậy. Bức Hứa Huy đến tình trạng này, thật sự là vì tốt cho gã sao?

Trên mặt Hứa Chính Dương không có gì biến hóa, ngữ khí bình thản: “Ngô Cảnh An, cậu không biết cậu là người không có tư cách nói lời này nhất sao? Vì tốt cho nó? Nếu thật sự là vì tốt cho nó, cậu nên buông tay. Nắm chặt nó, chẳng lẽ cậu cho là tôi sẽ lưu lại đường sống nào hay sao?”

Ngô Cảnh An chưa từ bỏ ý định, kích động nói với ông ta, chẳng lẽ ông không thấy Hứa Huy tiến bộ, anh ấy không còn là một sâu gạo, đã không cam nguyện làm một phế vật nhà họ Hứa các người nuôi. Anh ấy dùng năng lực của mình đi từng bước về phía trước, nếu không phải các người ngăn trở, có lẽ anh ấy sẽ rất nhanh sẽ thể hiện được giá trị của mình. Chẳng lẽ, những điều đó đều không quan trọng sao?

Khóe miệng Hứa Chính Dương cong lên, lộ ra một nụ cười trào phúng, “Nhà họ Hứa dù tình nguyện nuôi một con sâu gạo cũng không cho phép nó đi lệch. Nếu nó kiên trì, vậy chỉ có thể bẻ gãy cánh nó, để nó làm một con sâu không thể bay nổi.”

Ngô Cảnh An kinh ngạc trừng mắt, anh không hiểu người cha cao cao tại thượng của Hứa Huy sao có thể nói ra lời nói ác như vậy.

Dù sao vẫn là con ruột, chẳng lẽ còn không quan trọng bằng những thứ như danh dự, lời đồn đãi đó sao?

Anh nhớ tới cha mình, cái con người cơ hồ có “huyết hải thâm cừu” với mình kia.

Ngô Hạo Trung và Hứa Chính Dương, bọn họ cách biệt một trời, rồi lại giống nhau đến thần kỳ.

Hứa Chính Dương căn bản không quan tâm Hứa Huy trưởng thành hay tiển bộ, hoặc là nói, ông ta đã triệt để từ bỏ Hứa Huy.

Chỉ là vì những hư danh đó, mà muốn kéo thể xác của Hứa Huy trở về.

Hiện giờ, anh còn có thể làm thế nào để cầu được lương tâm của nhà họ Hứa?

Hai đầu gối yếu đuối của anh áp lên mặt đất, anh chỉ hi vọng hai chữ “người nhà” ấm áp nhất này có thể lưu lại một đường sống cho Hứa Huy.

Hứa Chính Dương đứng lên đi đến trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ.

“Ngô Cảnh An, tôi cho cậu một cảnh cáo cuối cùng, trình độ tiếp theo sẽ không nhẹ nhàng như dĩ vãng đâu, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng. Sự tình một khi đã phát sinh, sẽ không còn đường vãn hồi.”

Ra khỏi tòa nhà Húc Dường, Ngô Cảnh An thất hồn lạc phách ngồi trên xe bus về nhà.

Phong cảnh thành phố không ngừng chạy lùi qua cửa sổ kính xe, trái tim anh cũng chìm xuống từng chút một.Hứa Huy gọi điện thoại tới nói buổi tối cùng bạn ăn cơm, không về nhà.

Ngô Cảnh An chịu đựng khổ sở nói một tiếng được.

Hứa Huy còn có thể có bạn bè sao?

Anh không dám lại tìm bạn bè Hứa Huy xin giúp đỡ, Hách Thời và Trương Âm đã bị bọn họ liên lụy, hiện giờ Hứa Huy chỉ có thể lẻ loi một mình phấn đấu.

Mà anh, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn, không giúp được gì.

Anh xuống xe, đổi tuyến xe số 36, đi tới công trường Hứa Huy làm việc.

Giờ cơm, đám công nhân ngồi dưới đất, dùng khăn lau qua mặt một cái, bưng bát cơm lên ăn từng miếng to.

Hứa Huy mũ bảo hộ còn chưa kịp cởi, tựa hồ là quá mệt, ngồi dưới đất chỉ lo thở dốc, Ngô Cảnh An đứng cách đó không xa nhìn khuôn ngực phập phồng không ngừng của người đàn ông kia, nỗi đau lòng khó có thể nói rõ lan tràn khắp tứ chi toàn thân.

Nghỉ một lát, Hứa Huy bưng bát lên, bàn tay cầm bát lại không tự chủ được run rẩy, Gã nắm màn thầu cắn một ngụm to, lại và thêm một ngụm đồ ăn.

Ngô Cảnh An đứng phía sau gã, thấy trong bát là cải trắng đậu hũ, cùng với hai miếng thịt mỡ.

Anh nhìn vị thiếu gia được nuông chiều từ bé kia không chút do dự kẹp miếng thịt mỡ kia lên nhét vào miệng.

Không một hồi đã giải quyết xong bữa cơm, Hứa Huy lau lau miệng, bưng bát, vừa xoay người liền thấy Ngô Cảnh An đứng phía sau.

Hứa Huy đầu tiên là sửng sốt, sau đó xả ra một nụ cười không quá dễ nhìn, “Em, sao em lại ở đây?”

Ngô Cảnh An nhăn chặt mày, lại chỉ hỏi gã một câu vì sao không về nhà ăn cơm.

Hứa Huy liếc những người xung quanh, “Lát nữa phải tăng ca, em về trước đi!” Thấy sắc mặt Ngô Cảnh An không quá dễ nhìn, gã bỏ thêm một câu, “Anh không sao, vẫn tốt. Kỳ thật việc này cũng không mệt mấy, chỉ là không quá thể diện nên mới không nói cho em. Đừng có đoán mò, mau trở về đi thôi, em hôm nay làm ca đầu tối phải không, buổi tối nếu có rảnh, anh đi đón em tan tầm.

Ngô Cảnh An nhìn gã một cái thật sâu, quay đầu.

“Hứa Huy, em… Chờ anh trở về.”

Chuối cùng, đối mặt một Hứa Huy đã mỏi mệt bất kham lại vẫn cố gắng mỉm cười với mình, anh chỉ có thể nói ra bốn chữ này.

Kết cục, tựa hồ đang từng bước tới gần.

Thời gian cuối cùng, nên ấm áp tốt đẹp.

Chú Câm trong một lần đi mua thức ăn trở về gặp tai nạn xe cộ, hôn mê một ngày mới tỉnh lại.

Não chấn động nhẹ, chân trái gãy xương, nhất thời chưa ra viện được.

Ngô Cảnh An túm áo tên lái xe gây chuyện kia bắt vào đồn công an.

Thái độ của đối phương lại tốt đẹp, tỏ vẻ tình nguyện trả toàn bộ tiền thuốc men và bồi thường, Ngô Cảnh An tuy hận hơn nữa cũng không biết làm thế nào.Chuyện chú Câm anh không dám nói với chú Trương, chỉ nói dối là trong nhà chú Câm xảy ra chuyện phải về quê vài ngày.

Nhưng không ngờ ngày thứ ba chú Câm nằm viện, chú Trương nhận được một cuộc điện thoại xa lạ sau đó nghiêng ngả lảo đảo xông vào bệnh viện.

Mặt dù đã thấy chú Câm ngoại trừ chân bị thương cũng không có gì khác đáng ngại, nhưng chú Trương kinh hãi quá độ đêm đó vẫn nôn ra máu.

Một ngụm máu nhìn mà ghê người triệt để làm Ngô Cảnh An rung động.

Anh nhớ tới những lời Kim Mỹ Tuyên nói: Cho dù cậu chịu được, không quan tâm, những người bên cạnh cậu cũng có thể chịu được một lần lại một lần đả kích sao?

Chỉ cần sự tình còn chưa kết thúc, chú Câm, chú Trương, mẹ anh, chú Phương những người hoàn toàn không biết gì cả có phải còn phải nhận thương tổn càng lớn?

Tiếp theo, có thể sẽ không còn may mắn như vậy.

Chân tướng giống như Hứa Chính Dương đã nói, sự tình một khi đã phát sinh, sẽ không thể vãn hồi.

Anh còn muốn đánh cuộc vào nhân từ của nhà họ Hứa sao?

Đi đến một bước này, Ngô Cảnh An đã không còn lựa chọn nào khác.

Ngày hôm đó, Hứa Huy về nhà đã là hai giờ sáng, Ngô Cảnh An vẫn ngồi ở sô pha chờ gã.

Hứa Huy vừa vào cửa nhà đã phát hiện anh khác thường, dần dần, dự cảm không tốt nảy lên trong lòng.

Ngô Cảnh An nói, chúng ta nói chuyện.

Hứa Huy tránh ánh mắt anh, “Ngày mai đi, anh sắp mệt chết rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Ngô Cảnh An nói, “Hứa Huy, chúng ta không thể trốn tránh nữa.”

Hứa Huy quay đầu, không nói một lời nhìn anh.

Hai chữ đơn giản lại ngạnh lại trong cổ họng Ngô Cảnh An, anh thử rất nhiều lần vẫn không có cách nào nói ra miệng.

Ánh mắt chăm chú của Hứa Huy giống như mũi nhọn sắc bén, đâm cho anh cả người đau đớn.

Hứa Huy chậm rãi bước lên trước, rõ ràng thân thể giống như bị bánh xe nghiền qua, nhức mỏi không tìm ra một tia sức lực. Nhưng, gã vẫn đi đến trước mặt Ngô Cảnh An, kéo anh vào trong ngực, gắt gao, ôm thật chặt.

Ngô Cảnh An chịu không nổi gã dịu dàng như vậy, sẽ làm dũng khí anh vất vả dành dụm biến mất hầu như không còn.

Anh há miệng thở dốc, gian nan phun ra vài chữ, “Chúng ta, chúng ta, tạm thời, tách ra đi!”

Thân thể Hứa Huy cứng đờ, dần dần buông lỏng tay ra, ánh mắt rũ xuống, “Tạm thời, là bao lâu?”

Ngô Cảnh An không trả lời được. Cái tạm thời này là một tháng, một năm, hay là mười năm, cả đời.

Hứa Huy nâng mắt lên, nhìn kỹ người đàn ông cố nén bi thống trước mặt, “Cảnh An, chẳng lẽ, không thể nhẫn nhịn thêm chút nữa sao?”

Ngô Cảnh An lắc đầu, “Xin lỗi, em làm không được.”

Hứa Huy: “Cảnh An…”

Ngô Cảnh An: “Tạm thời tách ra đi, đối với anh, đối với tất cả mọi người đều tốt. Em…” Bi thương kéo căng thần kinh của anh, lời thoại đã nghĩ sẵn cũng không cách nào nói ra. Thanh âm của anh nghẹn ngào, thống khổ mắc lại trong cổ họng, không thể phun ra cũng không thể nuốt xuống.Hứa Huy chậm rãi nắm chặt nắm tay, thân thể giống như bị xé rách, đau đến mức trái tim không ngừng run rẩy.

“Như vậy, đối với anh là tốt? Em thật sự nghĩ như vậy?”

Bi thương mang theo phẫn nộ đánh úp về phía gã, thanh âm gã phát run, người đàn ông trước mắt cũng dần mơ hồ không rõ. “Tạm thời là cái gì? Em muốn nói, căn bản không phải tạm thời. Ngô Cảnh An, em đang trách anh có phải không. Tất cả những điều này đều là anh đưa tới, em thậm chí sẽ nghĩ, nếu lúc trước không gặp được anh, tất cả những điều này sẽ không phát sinh, nói không chừng em đã cùng một người khác trải qua cuộc sống bình thản của mình, có phải hay không?”

Ngô Cảnh An nhắm hai mắt lại, đối mặt với chỉ trích của gã, lựa chọn im lặng.

“Em cho tới bây giờ vẫn luôn là kẻ cầm được bỏ được, Hứa Huy anh thì tính cái gì đâu! Hôm nay chỉa tay, qua một đoạn thời gian, em sẽ quên sạch anh. Em không phải vẫn thường nói sao, thế giới này ai rời ai mà không sống nổi. Chia tay cũng ý nghĩa là bắt đầu mới, Ngô Cảnh An em cũng có thể rất nhanh bắt đầu một đoạn sinh hoạt khác, có phải hay không?”

“Anh phải ngốc bao nhiêu mới yêu phải em, anh chẳng qua cũng chỉ là một đoạn tình cảm bình thường trong sinh mệnh của em. Nhưng em có biết hay không, với anh mà nói, em có ý nghĩa như thế nào? Ngô Cảnh An, em từng yêu người khác, chia tay anh, em còn có thể yêu một người khác nữa. Mà anh, Hứa Huy anh, từ đầu tới cuối, chỉ từng yêu mình em, Ngô Cảnh An em chính là toàn bộ. Chia tay, thật sự chia tay, anh không biết có thể yêu nổi người khác nữa không, còn có thể bắt đầu cuộc sống mới được không, còn cố thể trải qua những ngày không có em không. Ngô Cảnh An, như vậy, em vẫn cảm thấy là tốt với anh sao?”

Những lời Hứa Huy nói gắt gao bóp lấy cổ Ngô Cảnh An, làm anh đau đến không nói nổi một tiếng.

Anh biết quyết định như vậy đối với Hứa Huy là không công bằng, gã không thương tổn bất luận kẻ nào, lại phải gánh nhiều hành trang trầm trọng như vậy, tất cả tội lỗi, đều do một mình gã đến chuộc.

Nếu Hứa Huy là một kẻ bạc tình, anh có thể giảm bớt chút thống khổ. Nếu Hứa Huy có thể sớm quên một kẻ là Ngô Cảnh An này…

Đối với bọn họ mà nói, đều là giải thoát.

Ngô Cảnh An cố giả vờ trấn định ngẩng đầu đối diện gã, “Hứa Huy, anh có thể. Có lẽ phải tốn chút thời gian, nhưng một ngày nào đó anh sẽ bắt đầu cuộc sống mới, sẽ quên đoạn chuyện cũ này. Một ngày nào đó, anh…”

Hứa Huy giận không kiềm được rống lên với anh, “Em cái gì cũng biết! Dùng tiêu chuẩn chết tiệt của em đoán trước cuộc sống của anh. Ngô Cảnh An, anh không phải em, anh không phải em, em có thể làm được, anh không được, anh làm không được. Muốn chia tay phải không, trừ khi anh chết, đến đây, em cũng lấy đao tới chém anh đi, người nhà anh muốn giết chết anh, ngay cả em cũng không tính toán buông tha anh! Ngô Cảnh An, anh thật mẹ nó đủ mệt, một ngày làm việc mười tám tiếng, cả thời gian ăn cơm đi nhà cầu cũng tiết kiệm. Anh vì cái gì mà liều mạng như vậy, vì cái gì tình nguyện trải qua cuộc sống không bằng cả chó này cũng không chịu về nhà làm thiếu gia. Cảnh An, anh sắp mệt chết rồi, anh cũng không biết anh có thể chống đến ngày nào, nhưng anh chỉ có một nguyện vọng, chỉ cầu em một chuyện, đừng có nói hai chữ chết tiệt kia với anh. Chẳng sợ mệt hơn, khổ hơn, anh nghĩ về đến nhà có thể nhìn thấy em, có thể nghe thấy giọng của em, là anh có thể chống, gắt gao mà chống. Cảnh An, em muốn đem một tia hi vọng cuối cùng của anh cũng đoạt đi sao, Cảnh An…”Nước mắt Hứa Huy tràn mi chảy xuống, chảy vào lòng Ngô Cảnh An.

Anh rất muốn tiến lên ôm chặt người kia vào ngực, trấn an gã nói không chia, tất cả gặp quỷ đi thôi, bọn họ không sai, bọn họ không nợ ai, không chia tay, tuyệt đối không chia. Hứa Huy yêu Ngô Cảnh An bao nhiêu, Ngô Cảnh An cũng để ý Hứa Huy bấy nhiêu.

Bọn họ, không nên bị tách ra!

Nhưng anh gần như sắp bước ra, xúc động lại bị lý trí xua tan.

Anh nói: “Em còn có thể thế nào, người nhà anh đã đưa chúng ta đến đường cùng, aem không chia tay anh, chẳng lẽ muốn em mở mắt trừng trừng nhìn chú Trương, chú Trương bọn họ bị hại chết sao? Hứa Huy, những người đó sinh anh nuôi anh, anh để ý bọn họ. Nhưng em cũng có ngừoi em để ý, nếu thân nhân của em xảy ra chuyện, em ngay cả ý tưởng ôm xăng đi cùng người nhà anh cùng chết cũng có. Hứa Huy, thật sự đến lúc đó, anh cảm thấy chúng ta còn có thể ở cùng một chỗ sao? Nhất địch phải đi đến bước kia sao? Nhất định phải có người hi sinh, mới có thể khiến chúng ta hiểu được sao? Đến lúc đó lại tách ra, thương tổn đã tạo thành còn có thể bù lại được sao? Tình cảm là cái gì? Không có tình cảm anh vẫn có thể sống được, có thể ăn có thể ngủ có thể làm bất cứ chuyện gì anh muốn. Nhiều tình cảm hơn nữa cũng không so nổi với mạng người. Hứa Huy, thật đến lúc đó, anh còn có thể quay trở về làm thiếu gia của anh, nhưng em thì sao, chỉ có thể ôm thương tổn cùng đầy lòng oán hận anh sống tiếp. Kết cục như vậy, anh mới thấy là tốt sao?”

Hứa Huy nhíu chặt mày, khó tin nhìn anh.

Gã luôn biết Ngô Cảnh An đủ lãnh tĩnh, đủ nhẫn tâm, đối với Hứa Huy gã, Ngô Cảnh An cho tới bây giờ luôn có thể nói chia tay liền chia tay.

Nếu không phải gã luôn kiên trì, đoạn tình cảm này đã sớm chết non.

Những gì Ngô Cảnh An nói gã đều hiểu, gã cũng không phải kẻ máu lạnh, không nhân tính, chú Câm, chú Trương, mẹ Ngô Cảnh An, chú Phương, những người này sớm đã không chỉ là người có quan hệ với Ngô Cảnh An, ở trong lòng gã cũng chậm rãi tiếp nhận những con người thiện lương đơn thuần đó, cũng cố gắng dung nhập thế giới của bọn họ, trở thành, người một nhà.

Nhưng hiện tại, biết rõ những người này khả năng sẽ phải chịu thương tổn càng lớn, gã lại chậm chạp không chịu buông tay, thỏa hiệp, hay có năng lực làm cái gì.

Hiện giờ lời này từ miệng người gã yêu nhất nói ra, đối với gã, là đả kích lớn nhất.

Gã còn có thể nói cái gì nữa.

Ngô Cảnh An để ý chú Câm, chú Trương, mẹ cậu ấy, chú Phương, mà kẻ gọi là Hứa Huy, chỉ có thể bị đá ra khỏi sinh mệnh cậu ấy.

Hứa Huy cười cười không ra tiếng, bước từng bước trầm trọng về phía cửa.

Gã nắm tay nắm cửa, bình tĩnh nói: “Cảnh An, mặc kệ em nghĩ như thế nào, anh không đồng ý chia tay. Cho dù kết cục là em hận anh tận xương, muốn tự tay giết anh, anh cũng không đồng ý chia tay với em.”

Gã mở cửa, đứng thẳng thắt lưng bị áp cong, không quay đầu lại đi ra khỏi tầm mắt anh.

Ngô Cảnh An nhếch khóe miệng, cười nhìn gã đi xa, cười cười, lệ liền trào ra khỏi hốc mắt.Hứa Huy anh yêu sâu sắc đi rồi, anh cho rằng có thể làm bạn đến già đi rồi.

Rõ ràng lời thề ước hẹn còn vang bên tai, cuối cùng lại không thể thủ vững.

Mãi đến khi cuối thang lầu không còn nhìn thấy thân ảnh người kia, anh đóng cửa lại.

Anh tự nói với mình, như vậy là đúng, Hứa Huy không cần sống thêm ở tầng chót xã hội, không cần làm bản thân trở nên mỏi mệt bất kham, gã có thể trở về làm thiếu gia, chỉ là lúc này, có lẽ sẽ thành một thiếu gia thành thục ổn trọng đi!

Cuộc đời của gã, còn có thể làm lại.

Nghĩ nghĩ, bi thương tột đỉnh nảy lên trong tim, anh dựa vào cửa nước mắt giàn dụa.

Hứa Huy của anh, có phải rồi sẽ có một ngày, cho dù là một ngày ba năm, năm năm, mười năm sau, có thể quay về gặp lại anh một lần.

Cho dù trên mặt nhiều thêm vài nếp nhăn, cho dù thái dương có bị tuyết sương nhiễm bạc, cho dù đã không còn gọi nổi tên anh nữa.

Anh cố chống đứng lên, đi vào phòng ngủ, ngồi trước bàn học, lấy chìa khóa mở ra ngăn kéo tầng dưới cùng, nơi đó chỉ đặt hai cái hộp.

Anh cẩn thận lấy ra, mở ra từng cái, một bức tượng gáo dừa có khắc Hứa Người Bình An, một cái nhẫn khắc hai chữ Hứa Nhĩ.

Anh chưa từng vứt đi.

Cho dù Hứa Huy từng thương tổn anh như vậy, anh thậm chí từng giơ bức tượng lên thật cao, cuối cùng, vẫn không ném xuống.

Anh sao có thể không yêu Hứa Huy, tình yêu của anh sớm đã vượt qua những gì anh có khả năng thừa nhận.

Anh vẫn luôn chờ đợi ngày bọn họ kỷ niệm mười năm, ngày nào đó, anh muốn tự tay đem hai món quà này cho gã.

Kỷ niệm mười năm của bọn họ.

Kỷ niệm Hứa Người Bình An mười năm của bọn họ.

Hiện giờ, không còn cơ hội nữa.

Nước mắt anh rỏ lên nhẫn kim cương lóe sáng, rỏ lên con búp bê khắc chữ Hứa trên người.

Rỏ lên, mối tình cảm đã không thể quay đầu của bọn họ.

Hứa Huy, đi rồi. <ins class="adsbygoogle"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play