Thế nên y đi loanh quanh trên đường hai vòng liền nhớ tới chỗ đất trống đám trẻ con hay qua chơi ở gần khu nhà trọ.
Y tùy tiện tìm một ghế đá, lấy tờ báo đắp lên người mình rồi co ro nằm ngủ.
Qua một lúc không lâu, có một bàn tay ấm áp sờ lên cái trán lạnh ngắt của Hướng Nam.
Hướng Nam mở to mắt nhìn Cao Hạo, ngẩn người.
Hướng Nam vội ngồi dậy nhấc tờ báo trên người lên.
“Sao cậu lại ở đây?”
Cao Hạo vẫn một mực nhìn Hướng Nam, nhưng lại không trả lời câu hỏi của y.
Hướng Nam thấy hắn như vậy, miễn cưỡng cười cười, nói: “Tôi… mệt quá, nên tùy tiện tìm một chỗ nghỉ một lát.”
Hướng Nam nói rồi, Cao Hạo vẫn im lặng. Hướng Nam bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, có chút xấu hổ.
Đầu Hướng Nam cúi thấp.
Y nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy được: “Chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút….”
Sau đó Hướng Nam bị Cao Hạo đưa đến khách sạn.
Ở phòng trên tầng cao nhất trong khách sạn, Hướng Nam ngồi trên giường thừ người ra nhìn tấm mành treo pha lê chạm đất trước mặt dần dần khép lại. Hướng Nam nói với Cao Hạo vừa đặt điều khiển xuống, đưa cốc nước ấm đến trước mặt y: “Tôi không phải không có chỗ để đi. Tôi chỉ là…”
Đây là câu Hướng Nam không ngừng nhấn mạnh cả một quãng đường đến đây, thế nhưng không biết vì sao Cao Hạo vẫn luôn dịu dàng hôm nay lại rất cố chấp, hoàn toàn không nghe lời y nói.
Cao Hạo kéo tay Hướng Nam lại để y nhận lấy cốc nước.
Cao Hạo dịu giọng dỗ Hướng Nam: “Uống chút nước, ngủ một giấc, lát nữa tối ăn cơm với tôi, được không?”
Sự dịu dàng của Cao Hạo giống như có khả năng thôi miên, trực giác đầu tiên của Hướng Nam là nghĩ muốn đồng ý.
Thế nhưng, y đột nhiên nhớ ra Thường Triết.
Hướng Nam lắc đầu, nói: “Tối nay tôi phải về nhà nấu cơm.”
Lời Hướng Nam làm Cao Hạo nhíu mày.
Nấu cơm?
Nấu cơm gì cơ?
“Anh không phải ở một mình sao?”
Hướng Nam gật đầu, giải thích: “Vì…”
“Trước tiên ngủ một giấc, lát dậy nói sau, được không?” Cao Hạo cắt ngang lời Hướng Nam.
Hướng Nam thấy Cao Hạo đang nhìn đồng hồ, hỏi hắn: “Cậu có việc gấp gì phải xử lý sao?”
Cao Hạo điềm đạm cười: “Chút chuyện nhỏ.”
“Vậy cậu vẫn nên đi làm trước đi.”
Hướng Nam quan tâm nói, thấy Cao Hạo vẫn không động đậy, vẫn nhìn chằm chằm y, liền hứa: “Tôi sẽ chờ cậu quay về.”
“Thật chứ?”
Hướng Nam gật đầu: “Thật.”
Cao Hạo cười. Cười thực vui vẻ.
A Đông ở phòng ngoài thúc giục. Cao Hạo muốn hôn lên trán Hướng Nam một cái rồi mới đi, thế nhưng nghĩ lại thấy mình làm như vậy có thể dọa Hướng Nam sợ chạy mất, liền đổi thành vỗ vỗ tay Hướng Nam, rồi rời đi.
Hướng Nam uống chút nước liền nằm ngủ trong phòng.
Y nằm mơ.
Một giấc mơ y cảm thấy vô cùng hoang đường.
Y mơ thấy mình cơ thể trần trụi, nằm dưới người Cao Hạo mà hổn hển rên rỉ.
Y mơ thấy mình bám lấy Cao Hạo, bị hắn mạnh mẽ đâm xuyên.
Hướng Nam sau đó liền bật người ngồi dậy.
Bị dọa tỉnh, Hướng Nam vừa váng vất vừa khiếp đảm.
Hướng Nam căng thẳng quan sát, phát hiện quần áo còn mặc đầy đủ trên người.
Lại nhìn, y phát hiện chăn dưới thân không có lộn xộn như trong mơ.
Là mơ?!
Thật sự là mơ!
Giấc mơ này cũng quá thật đi.
Thật đến mức Hướng Nam dù đang tỉnh lại vẫn có thể cảm nhận được dư âm của cơn khoái cảm kia.
Giấc mơ như này làm Hướng Nam tự thấy chán ghét bản thân.
Y vừa xấu hổ vừa buồn bực. Sau đó, y đột nhiên nghe thấy tiếng người mà ngẩng đầu lên, thấy Cao Hạo, y liền ngẩn người.
Mặt Hướng Nam lập tức đổi sắc.
“Cậu không phải ra ngoài rồi sao?”
“Phải.” Cao Hạo thấy mặt Hướng Nam trắng bệch, có chút khó hiểu, nói: “Nhưng tôi đã về được một lúc rồi.”
Về được một lúc rồi?!
Hướng Nam nghe vậy, mặt lại càng bệch ra.
Cuối cùng, y hỏi: “Vậy cậu… cậu vừa rồi có nghe thấy…”
Nghe thấy tiếng động gì kỳ quái không?
“Nghe thấy? Nghe thấy anh gọi tên tôi?”
Lời Cao Hạo làm Hướng Nam trợn tròn mắt.
Cao Hạo thấy Hướng Nam bị hắn dọa sợ, không khỏi cười ha ha.
“Đùa mà thôi.” Y ngồi xuống chỗ giường bên cạnh Hướng Nam.
Hắn nắm lấy tay Hướng Nam, nhẹ nhàng xoa bóp, dịu dàng hỏi: “Anh thật sự mơ thấy tôi sao?”
Hướng Nam vừa yên lòng vì không có phát ra âm thanh gì kỳ quái lúc mơ ngủ lập tức trong mắt lộ ra tia hoảng loạn.
Y cụp mắt xuống.
Cao Hạo thấy Hướng Nam như vậy, cũng không truy hỏi y nữa.
Cao Hạo đổi chủ đề, hỏi y: “Chúng ta đi đâu ăn tối đây?”
“Hả?” Hướng Nam nghe vậy ngẩng đầu. Lúc này mới để ý đến tấm màn vải không biết được kéo xuống từ lúc nào, sắc trời ngoài khung cửa sổ thủy tinh đã tối mịt.
Hướng Nam hơi giật mình một lúc, nói: “Tôi phải về…”
“Anh định vứt bỏ tôi lại một mình sao?”
Trong lời Cao Hạo không có sự tức giận, nhẹ nhàng, có cảm giác đáng thương bị người vứt bỏ.
Hắn đột nhiên như vậy, lông mày Hướng Nam khẽ nhíu lại.
“Nhưng…”
Nếu y không về, Thường Triết phải làm sao?
“Hướng Nam, chỉ ăn cùng tôi một bữa cơm, không được sao?”
“Được…” Đây là phản ứng đầu tiên của Hướng Nam, sau đó, y phát hiện mình bị Cao Hạo ảnh hưởng mà ra quyết định, lập tức sửa lời: “Ý tôi là…”
“Sao?”
“Tôi…” Hướng Nam chịu thua. Y nhìn vẻ mặt chờ đợi của Cao Hạo, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng, đành bất đắc dĩ nói: “Có thể gọi một cú điện thoại trước không…”
Đây là lần đầu tiên Hướng Nam gọi về số điện thoại phòng trọ của mình.
Hướng Nam nghe tiếng “Tút” kéo dài, suy nghĩ xem lát nữa nên nói gì với Thường Triết. Thế nhưng không ngờ người nghe máy căn bản không phải là Thường Triết, mà là một người con gái.
“Alo? Xin hỏi tìm ai?”
Gọi nhầm sao?
“Xin lỗi, tôi nhầm số.” Hướng Nam xin lỗi, sau khi cúp máy nhớ lại số điện thoại, cẩn thận nhấn nút từng số từng số một, lại gọi đi.
Hướng Nam không ngờ vẫn là người cô gái lúc nãy nghe điện thoại.
“Anh tìm ai vậy?”
Trong lòng Hướng Nam bắt đầu ý thức được điều gì đó.
Thế nhưng y hi vọng không phải.
Y hi vọng rằng mình nhớ nhầm số, gọi nhầm người.
Thế nên, y hỏi thử: “Xin hỏi Thường Triết có đó không?”
Cao Hạo ngồi bên cạnh nhíu mày.
Cô gái kia rất nhanh liền đáp: “A Triết sao, anh chờ chút.”
Chút hy vọng vốn có liền bị lời cô gái kia tiêu diệt sạch.
Cao Hạo thấy sắc mặt y xám xịt, dịu giọng: “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Giây phút Hướng Nam cúp máy ngẩng đầu lên, nét mặt như giận như khóc làm Cao Hạo ngẩn người.
Hướng Nam đè nén cảm xúc bản thân, giọng nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, nói: “Chúng ta đi ăn.”
Nhà trọ bên kia, Thường Triết bảo bối đã ở trong phòng bếp vật lộn hồi lâu miệng cắn đũa, một tay bê bát mì, một tay cầm ly cà phê uống liền từ phòng bếp đi ra.
“Ai gọi vậy?”
“Dập máy rồi.” Cô gái kia đặt điện thoại xuống nhún vai đáp: “Anh ta cũng không nói.”
Cô gái kia kỳ thực là người lần trước ở trong quán bar đưa chìa khóa khách sạn cho Thường Triết.
Hôm đó Thường Triết không đến.
Sau khi thất vọng, cô nàng liền có được địa chỉ của Thường Triết từ miệng nhân viên pha chế, đặc biệt chạy tới định theo đuổi y.
Cô đứng dậy khỏi sofa, đi lại bên cạnh Thường Triết, nhìn “bữa tối” Thường Triết bảo bối mất một thời gian dài làm ra, có chút kinh ngạc hỏi: “Anh ăn cái này sao?”
“Bị người ta vứt bỏ, cô có ý kiến gì?”
Gần đây Hướng Nam đi sớm về muộn, càng ngày càng không nghe lời.
Hôm nay, cư nhiên đến cơm tối cũng không về nấu.
Thường Triết bảo bối lưu lạc thành hoàng tử mì ngâm một bụng lửa giận, tự nhiên không nói năng được lời gì tốt đẹp rồi.
“Sao hung dữ vậy ” Cô nàng nũng nịu đưa tay ôm lấy cổ Thường Triết bảo bối, dỗ hắn: “Cô ta không cần anh, em cần anh. Cùng em đi Trúc Quang ăn tối đi?”
Thường Triết bảo bối đến liếc cũng không thèm liếc cô ả: “Không hứng thú.”
“Vậy chúng ta đi uống rượu?”
Thường Triết bảo bối vẫn không để ý đến cô nàng, nói: “Không muốn đi.”
Sự lạnh nhạt của Thường Triết làm trong mắt cô nàng hiện một tia hờn giận.
Sau đó, cô nàng thay đổi tâm trạng, lấy bát mì trong tay Thường Triết ra ngồi lên đùi y.
“Vậy… ăn em thì sao?”
Rất thỏa mãn thấy Thường Triết có chút kinh ngạc quay đầu lại, cô nàng cười ha ha, đưa môi mình lên.
Thấy cô ta dựa lại càng ngày càng gần, Thường Triết bảo bối vốn đang cau mày liền nở nụ cười xấu xa.
Y đưa tay ra.
Vuốt ve mặt cô nàng, miết theo đường cổ di chuyển đến xương quai xanh của cô.
Ngay giây phút môi cô ả gần chạm vào môi y, Thường Triết bảo bối đột nhiên dùng sức đẩy cô nàng ra. Cô ta nhất thời không chuẩn bị trước, bị đẩy mạnh như vậy, nặng nề ngã xuống đất.
Trong nhà hàng bên này, Hướng Nam ngồi đó hỏi gì cũng không đáp.
Cao Hạo thấy y ngẩn người, khẽ vỗ lên vai y.
Hướng Nam giật mình hoàn hồn, thấy Cao Hạo và nhân viên phục vụ đang chờ gọi món đều nhìn y, lập tức rất xấu hổ.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Hướng Nam miễn cưỡng kéo khóe môi mỉm cười. Cao Hạo đưa cho y thực đơn chọn mọn, Hướng Nam liền vội đẩy lại cho hắn, nói: “Cậu chọn là được rồi.”
Hướng Nam không ngờ chỉ bởi một câu “Không ăn món Tây” của mình liền được Cao Hạo đưa tới đâu.
Bài trí theo phong cách Trung Quốc tiêu chuẩn.
Phong vị cổ xưa.
Nhà hàng này ngoài trừ người qua lại cùng ánh đèn, thì không hề có chút đặc trưng nào của thời hiện đại.
“Anh không thích chỗ này sao?”
Câu hỏi thăm dịu dàng của Cao Hạo làm Hướng Nam lắc đầu lia lịa.
Hướng Nam đang định mở miệng, không ngờ đột nhiên có người đẩy cửa bước vào.
Hướng Nam và Cao Hạo quay đầu lại nhìn, lông mày Cao Hạo lập tức nhướn cao.
“Có hoan nghênh tôi tham gia cùng hay không vậy?”
Người đến tuy có hỏi, nhưng lại không hề khách khí mà trực tiếp ngồi vào chỗ bên cạnh Cao Hạo.
Cao Hạo cười ha hả một cái, hỏi gã: “Sao lại khéo vậy?”
“Không phải khéo, tôi nghe quản lí ở đây nói cậu tới ăn tối, tôi liền đặc biệt qua gặp cậu.”
Người đàn ông kia bật cười ha ha, chuyển chủ đề: “Tôi nghe nói hai nhà Cao, Thường các cậu định hợp tác phát triển khu đất phía Tây?”
“Nghe nói? Anh nghe ai nói vậy?” Cao Hạo giật giật khóe miệng, trào phúng như đang kể chuyện cười: “Nghe quản lí chỗ này nói?”
Nhân phục vụ đứng bên cạnh lập tức cười theo.
Gã đàn ông kia có chút giận dữ, trừng người phục vụ một cái.
Nụ cười của người phục vụ kia lập tức biến mất.
“Anh có bị dị ứng với hải sản không?”
Cao Hạo quay lại đối mặt với Hướng Nam, vẫn là bộ dạng vui vẻ như mọi khi.
Hướng Nam nhìn gã đàn ông kia trừng Cao Hạo, rất khó xử.
Y nghe Cao Hạo hỏi vậy, lập tức lắc đầu, nói: “Không có.”
“Vậy chúng ta ăn tôm được không?”
“Hả?
Lực chú ý của Hướng Nam vẫn đặt trên người tên đàn ông kia.
Y cảm thấy gã ta không tốt lành, sợ gã đột nhiên phát điên làm gì Cao Hạo, trong lòng bất an mà gật đầu: “Được.”
Gã đàn ông kia đứng lên.
Hướng Nam đề phòng nhìn gã, tay căng thẳng nắm lấy bàn tay đang cầm thực đơn của Cao Hạo.
Hướng Nam muốn nhắc Cao Hạo cẩn thận, nhưng không ngờ, gã đàn ông kia đầu không ngoảnh lại, trưc tiếp đi về phía cửa.
Sự chủ động của Hướng Nam làm trên mặt Cao Hạo hiện nét vui vẻ.
Hắn đảo tay lại nắm lấy tay Hướng Nam: “Vừa rồi anh sợ sao?”
Hướng Nam lắc đầu, không nói gì.
Hướng Nam thấy nhân viên phục vụ một mực nhìn chằm chằm bàn tay nắm lấy nhau của hai người, định rút tay ra.
Cao Hạo vốn không muốn buông tay, thế nhưng cửa phòng riêng đột nhiên lại bị người đẩy mạnh ra.
Cao Hạo thấy người đến là ai, trên mặt lộ chút nét bất ngờ.
Hắn lập tức rút tay mình lại.
“Sao lại khéo như vậy?”
“Đúng.” Cao Nhã rất hào hứng nói: “Bọn em cùng đến nghe thấy quản lí bảo anh đang ăn trong này, em lập tức đưa người lên đây.”
Đưa người theo ý Cao Nhã, trừ cô ra, còn có người đàn ông gặp trong buổi tiệc lần trước, Lena và Cao Hách mà Hướng Nam đã lâu không gặp.
Cao Hách cùng Hướng Nam nhìn thấy nhau thì đều ngây người.
Hướng Nam thấy Lena đi lại lập tức nhường lại vị trí của mình.
Ngay sau đó, y lại lùi lại để vị trí bên cạnh Lena cho Cao Hách.
Hướng Nam có cảm giác xúc động muốn chạy trốn.
Y định nói với Cao Hạo rằng y có việc phải đi trước, thế nhưng Cao Nhã ngồi chỗ còn lại bên cạnh Cao Hạo nhìn thấy y đứng đó, liền trước một bước hỏi y: “Sao anh không ngồi?”
Hướng Nam bị cô hỏi vậy, thấy Cao Hạo cũng đang đăm đăm nhìn mình, y cảm thấy nếu giờ bỏ đi, hình như rất không ổn.
Hướng Nam do dự một chút, ngồi xuống cạnh Cao Hách.
“Đúng rồi, quên giới thiệu với anh.” Cao Nhã chỉ người đàn ông bên cạnh cô: “Đây là chồng chưa cưới của tôi, David. Ở đây chắc chỉ còn anh vẫn chưa biết nhỉ?”
“Chồng chưa cưới?”
Hướng Nam khẽ ngẩn ra, sau đó gật đầu với David, coi như chào hỏi qua.
Cao Nhã thấy Hướng Nam không được tự nhiên, hỏi y: “Đúng rồi, nghe nói thằng nhóc a Triết gần đây không thấy bóng dáng đâu, anh biết nó đang bận cái gì không?”
Hướng Nam vừa định nói Thường Triết dạo gần đây luôn ở chỗ nhà trọ của y, không ngờ Cao Hách nhanh hơn y một bước, nói: “Anh ấy không biết.”
Cao Nhã nghe vậy, thấy kỳ quái.
“Chị hỏi anh ta chứ không phải hỏi em.”
Cao Hách không để ý đến cố, cúi đầu ấp sát mặt Hướng Nam, ngăn cản ánh nhìn của những người khác, nhỏ giọng hỏi: “Khoảng thời gian này anh đi đâu vậy?
Đi đâu?
Hướng Nam chớp chớp mắt.
Thường Triết không phải luôn biết sao?
Nhẽ nào y không nói cho hắn?
Cao Hách áp lại quá sát, hắn ngửi thấy trên người Hướng Nam có mùi Eau de cologne nhàn nhạt. (Eau de cologne: một dạng nước hoa có mùi dịu nhẹ, thoang thoảng, chỉ chứa 2-4% tinh dầu)
Mùi hương quen thuộc này làm Cao Hách nhíu mày.
Cao Hách liếc về phía Cao Hạo.
Ánh mắt hai anh em nhìn thẳng vào nhau.
Cao Hạo cầm thực đơn đưa cho Cao Hách, hỏi hắn: “A Nhã nói gọi thêm món, em muốn ăn gì?”
Lông mi Cao Hách khẽ rung lên.
Cuối cùng, hắn thu lại ánh mắt, hỏi Hướng Nam: “Anh gọi món gì?”
“Hả?” Hướng Nam nói: “Vừa gọi tôm.”
“Vậy tôi cũng ăn tôm.”
Câu này của Cao Hách không phải nói với Hướng Nam, mà là nhìn Cao Hạo nói.
Trong mắt Cao Hạo ánh lên một nét gì đó, rất bình tĩnh: “Không phải em luôn chê bóc vỏ tôm rất phiền phức sao?”
“Không phải có đại thúc ở đây sao?”
Cao Hạo không nói gì nữa.
Không khí giữa hai anh em trở nên có chút không bình thường.
Mọi người ở bên cạnh nhìn, không ai nói lời nào.
Cuối cùng, Lena ôm tay Cao Hạo nói: “Nếu không chúng ta gọi món anh thích…”
“Không cần!”
Cao Hạo không chút nể mặt làm Lena vốn đang muốn làm dịu không khí thấy thực xấu hổ.
Mặt nóng gặp mông lạnh, David thấy vậy, đầy ý châm chọc mà “Ha ” một tiếng.
Lena giận dữ trừng David một cái, không nói gì.
Ăn tối xong, David đi ra bãi để xe lấy xe.
Hắn vừa đi tới cạnh xe, đột nhiên bị người ta vỗ lên vai.
Hắn quay lại, lập tức bị kẻ kia tát một cái.
Vô duyên vô cớ bị đánh, David giận dữ vô cùng.
Hắn ôm mặt, gào lên với Lena bộ dạng hung dữ trước mặt: “Cô điên rồi à?”
“Tôi điên?” Lena cực kỳ tức giận chọc vào ngực David: “Anh quên là ai giới thiệu để anh làm quen với Cao Nhã, là ai vì anh xây cầu lót đường để anh làm con rể chuẩn nhà họ Cao sao?”
“Tôi nói anh biết. Anh muốn cười thì cứ việc cười. Nếu tôi không có chỗ đứng vững trong nhà họ Cao, cái tên vô tích sự như anh cũng đừng mong sau này có cuộc sống tốt đẹp.”
Lena gào lên xong liền tức giận rời đi.
David bị đánh trong lòng phẫn nộ không có nơi đến phát tiết, lập tức đập mạnh vào cái xe bên cạnh mình.
“Đồ đần!” (Bản gốc: “三十点” – Mười ba giờ: Là phương ngữ của người Thượng Hải – ý chỉ kẻ ngu đần, dốt nát)
A Đông trốn trong xe bên cạnh thấy toàn bộ sự việc nhìn hắn kích động như vậy, cười mỉa một ái.
A Đông ấn nút ngừng quay trên điện thoại, âm thầm lưu lại một đoạn phim, nhét di động vào túi quần Tây, biến mất. <ins
class="adsbygoogle"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT