Dù sao cũng đã thỏa thuận xong xuôi, đám sói con lập tức chuẩn bị làm việc.
Bọn họ cầm nguyên vật liệu làm sủi cảo từ trong phòng bếp mang ra chỗ phòng ăn. (phòng ăn: kiểu dining room của bên Tây ý)
Mọi người tụm thành một nhóm vây quanh bàn, nhìn chằm chằm một lúc lâu, Thiếu Kiệt bảo bối hỏi Cao Hách bảo bối: “Bước đầu tiên chúng ta nên làm là gì?”
“Bước đầu tiên…” Cao Hách bảo bối suy nghĩ, trán nhăn lại, hỏi, “Xu đâu?”
“A?” Thiếu Kiệt bảo bối lục lọi khắp người một lượt, ngoài một đống tiền giấy cùng thẻ ngân hàng, không có đồng xu nào.
Thiếu Kiệt bảo bối hỏi Trình Nam bảo bối: “Tiền xu?”
“A?” Trình Nam bảo bối cũng sờ soạng túi quần mình, lại hỏi Thường Triết bảo bối: “Có xu không?”
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Thường Triết bảo bối là nhìn xuống dưới.
Muốn tiền không có, muốn khăn lông thì có một cái.
Thường Triết bảo bối nhíu mày, ngẩng đầu: “Ánh mắt cậu là có ý gì? Cậu nhìn trên người tôi có chỗ nào để nhút tiền xu sao?”
Thiếu Kiệt bảo bối đưa thẻ ngân hàng đến trước mặt Thường Triết, y nhìn một cái: “M nó! Cậu định thật sự cứu tế cho tôi sao?”
“Chẳng qua…” Thường Triết bảo bối giống như nhớ ra, hỏi mấy người bên cạnh: “Trong ví chúng ta từng bao giờ có tiền xu sao?”
Ngoài Mạc Dương ra, bọn họ đều là vua quẹt thẻ nếu không có siêu thị sẽ chết đói, thế nên, không hẹn mà cùng lắc đầu.
Mạc Dương đứng bên cạnh nhìn không nói gì kêu “Ôi” một tiếng. Gã nói: “Mấy cậu trộn bột, tôi đi đổi tiền.”
Gã đi ra phòng khách, mọi người đưa mắt nhìn theo, thấy gã nói với Hướng Nam mấy câu rồi đi ra ngoài. Lúc này ánh mắt của đám sói con lại nhìn về phía đống đồ trên bàn.
“Trộn bột… Ai trộn?”
Tay phải của Cao Hách bảo bối đang trong quá trình hồi phục. Bác sĩ dặn phải ít vận động, nên người trộn bột ngày hôm nay tự nhiên không thể là hắn.
Thường Triết bảo bối vốn định tiến lên trổ tài, nhưng nhớ ra bộ dạng mình lúc này, y cười hì hì một cái, chạy đi thay đồ.
Trình Nam đi lại mở túi bột mì ra, Cao Hách bảo bối hỏi: “Cậu rửa tay chưa?”
“Đúng rồi.” Trình Nam bảo bổi liền dừng tay, đi vào trong phòng bếp.
Trong phòng ăn chỉ còn lại Cao Hách bảo bối và Thiếu Kiệt bảo bối.
Cao Hách bảo bối nhìn cái túi bột mì kia một lúc lâu, trán càng lúc càng nhíu chặt. Cuối cùng, hắn nói với Thiếu Kiệt bảo bối vẫn đang bỏ mấy đồ khác ra khỏi túi: “Thiếu Kiệt, cậu ra siêu thị mua một ít vỏ sủi cảo đã làm sẵn về đây.”
“Hả?” Thiếu Kiệt bảo bối ngẩng đầu, sau đó gật đầu: “À.”
Trước khi Thiếu Kiệt bảo bối đi liền ra sau lưng sofa, cúi người ôm cổ Hướng Nam, “chụt” một cái lên má y.
Hướng Nam bị tập kích bất ngờ, thấy Thiếu Kiệt đi về phía cửa, hỏi cậu: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đi siêu thị mua vỏ sủi cảo.”
“Nhưng trong đấy không phải có bột mì rồi sao?”
“A Hách nói cần đồ làm sẵn.”
“Không cần.” Cao Hách nghe vậy, nói: “A Đông vừa hay đang mang đồ tới đây, anh bảo cậu ta thuận tiện mua đến là được.”
Thiếu Kiệt bảo bối quay lại ngồi xuống bên cạnh Hướng Nam.
Cao Hạo goi điện cho a Đông. Không quá một lúc sau, Mạc Dương và a Đông cùng nhau đi lên.
Tay Mạc Dương khệ nệ xách một túi lớn vỏ sủi cảo làm sẵn cùng một chiếc bánh sinh nhật to. A Đông thì lại ôm một thùng đồ rất nặng.
Thấy hai người để đồ xuống, cả nhà đều quây lại.
“Trong thùng là cái gì vậy?”
“Là rượu.” A Đông mở thùng ra, đem đồ bên trong lấy ra.
Rất nhiều, đầy đủ nhãn hàng, toàn bộ đều là đồ ăn vặt và rượu.
“Chút đồ này đều là chuẩn bị cho lúc tối nay.” Cao Hạo nắm tay Hướng Nam, nhẹ giọng: “Tôi tự ý chủ trương, anh không để tâm chứ?”
Thấy Hướng Nam rất thuận theo mà lắc đầu, trán Mạc Dương nhăn lại.
Gã nghĩ một chút, cầm chỗ vỏ sủi cảo đi vào phòng ăn.
Gã bỏ tất cả tiền xu đổi được vào một cái bát. Đám sói con theo sau nhìn thấy, Thiếu Kiệt có phần kinh ngạc hỏi: “Nhiều như vậy?”
Lông mi Cao Hách khẽ rung lên mấy cái. Hắn nâng mắt nhìn Mạc Dương: “Chỉ cần đến một đồng xu mà thôi, cậu đổi nhiều như vậy về làm gì?”
“Dù sao chỉ dùng một đồng xu là được rồi. Tôi đổi ít nhiều thế nào, liên quan gì đến mấy cậu.” Mạc Dương cầm bát lên, đi vào phòng bếp rửa xu.
Tiền xu của Mạc Dương đều là đổi ở siêu thị. Lúc gã đang yêu cầu người ta đổi hết tiền xu cho gã thì đúng lúc gặp phải a Đông. A Đồng tò mò hỏi gã cần nhiều xu như vậy làm gì, nhưng gã đều không nói.
Sau đấy lúc ngồi trong phòng khách nói chuyện, a Động hiếu kỳ kể lại chuyện này cho Cao Hạo.
Cao Hạo nghe vậy, nhớ ra nhóm sói con lúc trước nói muốn gói sủi cảo, lập tức đoán được bọn họ đã có thỏa thuận gì.
Thế nhưng, một đống tiền xu…
Cao Hạo khẽ cười, nói thầm bên tai a Đông vài câu. A Đông nhíu mày, gật đầu, đi vào phòng bếp.
“Sao vậy?”
Hướng Nam tò mò hỏi.
“Không có gì. Chỉ là tôi thấy có khi sủi cảo chúng nó gói phải đến tối mới ăn được. Giờ đã là giữa trưa rồi. Tôi kêu a Đông vào bếp kiếm xem có gì làm cho mọi người ăn không.”
Mạc Dương ở trong phòng bếp rửa tiền xu, thấy a Đông đi vào, hỏi y: “Anh vào đây làm gì vậy?”
“Bây giờ đã giữa trưa rồi. Tôi thấy sủi cảo mấy cậu làm nếu không ngoài tính toàn cũng phải chờ đến sang bữa mới ăn được.” A Đông nói rồi lại gần kệ bếp. Y nhìn Mạc Dương rửa sạch tất cả chỗ tiền xu đổi được về, nói: “Tôi vào thuận tiện nấu một ít gì đấy cho mọi người ăn trưa.”
Mạc Dương chỉ về phía chạn bếp: “Trong đó có mì trường thọ và trứng gà, bì lợn đã lấy ra rồi.” Cuối cùng, gã đột nhiên bảo: “Lát nữa để tôi nấu. Mấy tên ở ngoài kia có khi ngay cả băm nhân làm sủi cảo cũng không biết, anh ra giúp bọn họ đi.”
A Đông đặt túi mì cầm trên tay đặt xuống, đáp: “Được.”
A Đông ra khỏi phòng bếp nhưng không đi vào phòng ăn.
Y trực tiếp đi đến bên cạnh Cao Hạo, nhỏ giọng kể cho hắn nghe những gì vừa nhìn thấy.
Cao Hạo nghe vậy, khẽ nhíu mày.
Rất nhanh, Mạc Dương cầm một đồng xu vào phòng bếp.
Mọi người nhìn nhau một cái, Thường Triết hỏi gã: “Chỗ tiền xu còn lại đâu?”
“Tất cả đều để ở trong cái bát trên kệ bếp trong phòng bếp.”
“Trong đó có bao nhiêu xu?”
“49.”
Để xác định, Thiếu Kiệt đi vào phòng bếp.
Cậu đếm đếm, số lượng không sai.
Thiếu Kiệt bỏ bát xuống, trầm tư một lúc, trộm lấy một đồng xu, đi ra.
Thiếu Kiệt đi ra báo số lượng. Cả nhà thấy bảo sô lượng không sai, đều thả lỏng.
Bọn họ không biết tiếp theo nên làm gì, Mạc Dương kêu bọn họ cầm đồ vào phòng bếp băm nhân bánh. Mọi người ba chân bốn tay bận rộn hồi lâu, nhân nhồi đã trộn kỹ cuối cùng được để lên bàn ăn.
Làm xong nhân, mì của Mạc Dương cũng đã nấu xong.
Mọi người tập hợp lại, ăn một bữa trưa đơn giản nhưng hòa hợp.
Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, nhóm sói con lại tiêp tục làm việc. Thường Triết bảo bối lúc vào bếp rửa tay nhìn thấy bát tiền xu đặt ở chỗ đó, có chút động lòng.
Nếu…
Thường Triết bảo bối nhìn nhìn bên ngoài, không có ai.
Y lại nhìn đống tiền xu kia, đều đã được rửa sạch.
Nhiều xu như vậy, thiếu đi một đồng cũng không thể nhìn ra được.
Làm một cái sủi cảo của mình, sau đó…
Thường Triết bảo bối vươn móng ra.
Lúc y đi ra, xu trong bát thiếu mất một đồng.
Lúc sủi cảo lên sàn quả nhiên đã đến giờ ăn tối.
Đám sói con kéo Hướng Nam ngồi xuống cạnh bàn ăn, lớn tiếng gọi vào trong phòng bếp hồi lâu, a Đông ở bên cạnh giúp đỡ cả quá trình lúc này mới bê một khay sủi cảo đi ra.
Hướng Nam lại nhìn thử.
Ồ, hình dạng nào cũng có.
Tâm ý của đám sói con làm Hướng Nam nở một nụ cười ấm áp.
Cao Hạo ra hiệu cho a Đông. A Đông cầm một bộ bát đũa nhanh tay gắp đầy một bát, nói: “Mấy cậu chủ hiếm khi vào bếp, trong phòng bếp vẫn đang còn hấp thêm. Chỗ sủi cảo mới ra lò này để thọ tinh thử trước, cho chút ý kiến.” (Thọ tinh: từ chỉ những người đang có sinh nhật)
Hướng Nam nhận lấy, gắp một miếng chấm nước tương đút vào miệng.
Y ngẩng đầu lên thấy mọi người đang căng thẳng nhìn y, hỏi: “Mấy cậu làm sao thế?”
“A?”
Nhóm sói con nhìn nhau, Cao Hạo nói: “Chúng nó là sợ anh chê ăn không ngon.”
Ở đâu chứ
Thực ra mọi người là đang sợ Hướng Nam ăn phải đồng xu.
Chuyện rút thăm mọi người đều giấu trong lòng, nên ai cũng hùa theo lời Cao Hạo mà gật đầu.
“Không có đâu, rất…”
Hướng Nam nói rồi nhai mấy cái, không ngờ cắn phải thứ gì đó, nhíu mày.
Nhóm người kia giật mình, vội vã: “Sao vậy? Sao vậy?”
“Nhân bánh này…”
Mọi người nghe vậy, tim đều giật thót
Nào ngờ, Hướng Nam nói: “Hơi mặn.”
Hướng Nam nói vậy, đám sói con đang thót tim liền yên lòng.
Hướng Nam nói: “Mấy cậu cũng ăn đi.”
“Ăn thì muốn ăn, có điều…” Trình Nam nói rồi cướp lấy đũa của Hướng Nam.
Tất cả sủi cảo trong bát Hướng Nam đều bị cậu đâm một lỗ, kiểm tra xem có đồng xu nào không. Hướng Nam thấy miếng sủi cảo ngon lành lần lượt có thêm một lỗ, khó hiểu hỏi cậu: “Cậu làm gì vậy?”
“Không có gì, không có gì.” Tìm kiếm không thấy gì, Trình Nam nhét đôi đũa lại vào tay Hướng Nam. Cậu nói với mọi người một câu: “Không sao.”
Mạc Dương quan sát sắc mặt của mọi người, ánh mắt đặt lên Thiếu Kiệt và Thường Triết.
Thấy hai người có chút chột dạ, Mạc Dương cúi đầu, một nụ cười không dễ nhận ra xuống hiện trên khóe môi.
QQ: Hôm qua tâm trạng quá nên hôm nay nhân dịp nghỉ làm vì ốm (mn đừng lo, uống thuốc ngủ một giấc, tỉnh lại ta lại khỏe như vâm rùi: 3), nên quyết định phá lệ post chương 69 lên. Thứ nhất vì chương này ngắn, thứ hai vì cảm thấy đến hôm T3 up liền một lượt mấy chương thì mất mất sự gay cấn: p
Mọi người đoán ai sẽ là người may mắn ăn trúng xu, chiếm được đại thúc đêm nay?? <ins
class="adsbygoogle"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT