Thường Triết chạy về nhà, bên trong đen điện đã tắt tối om.
Y hoảng loạn, đầu mướt mồ hôi, đi tới trước tủ rượu, cầm lấy chai rượu trong tủ lạnh dốc thẳng vào họng mình.
Có người bật chiếc đèn LED trên tủ rượu lên.
Tim Thường Triết giật thót, cầm lấy chiếc súng để bên tủ, nhìn Nhị quản gia bước ra từ trong bóng tối.
“Sao bà còn chưa đi ngủ?” Thường Triết che dấu nỗi sợ hãi, ngồi xuống ghế bên quầy bar.
Nhị quản gia điềm đạm: “Tối thế này uống nhiều rượu như vậy không tốt.”
“Tôi biết rồi.” Thường Triết lập tức xuống ghế đi ra khỏi quầy bar.
Y chẳng để ý tới Nhị quản gia, đi thẳng về phía cầu thang. Nhị quản gia quay lại ngước đầu lên: “Cậu chủ.”
Thường Triết ngừng bước, cụp mắt: “Sao?”
“Uống ly sữa sẽ dễ ngủ hơn.”
Thường Triết có chút ngây người.
Cuối cùng, y gật đầu: “Được.”
Thường Triết vào phòng liền bật TV lên.
Trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình xưa. Thường Triết nheo mắt, quẳng điều khiển lên ghế sofa.
Vừa quay đi, phim truyền hình chuyển sang quảng cáo, rồi sau đó liền tới mục tin vắn. Thường Triết đã vào trong chỗ phòng ngủ nghe thấy tiếng đưa tin về cuộc đọ súng kia, vội vã cầm lấy một chiếc điều khiển khác, bật TV trong phòng ngủ lên.
Tiếng hai chiếc TV chồng chéo lên nhau. Phóng viên đài truyền hình trần thuật lại một cách vắn tắt: Cháu trai trưởng Ngụy Dương của chủ tịch tập đoàn XX, Ngụy xx nghi ngờ bị người khác phục kích, trúng đạn phải nhập viện, do mất máu quá nhiều mà đang trong tình trạng nguy kịch.
Trong khung cảnh ở bệnh viện mà phóng viên quay dược truyền về, ánh đèn chớp lóa không ngừng, Hà Kính đi ra yêu cầu bảo vệ giữ ổn định. Khung cảnh hỗn loạn, ống kính phóng viên không ngừng di chuyển, Hướng Nam đơn độc ngồi một bên chờ tin của bác sĩ lọt vào màn hình.
Thường Triết nhìn thấy Hướng Nam liền đứng bật dậy khỏi giường.
Y nghe thấy có người gõ cửa, lập tức tắt TV trước mắt đi rồi ra gian phòng ngoài. Nhị quản gia bê ly sữa tiến vào.
“Cậu chủ.”
Ly sữa ấm được đặt trên bàn nước. Nhị quản gia quay ra thấy tin tức đang được phát trên TV trong gian phòng ngoài liền nhíu mày.
“Ra ngoài.”
“Vâng.” Nhị quản gia thu ánh mắt lại, nói với Thường Triết: “Cậu ngủ sớm một chút.”
“Tôi biết rồi.”
Nhị quản gia đóng cửa đi ra. Thường Triết lại vào trong phòng ngủ, lấy khẩu súng, tháo đạn ra.
Tính cả viên đạn rút ra từ nòng súng, Thường Triết tính thử thì không ngoài dự đoán của y, không thiếu viên nào cả.
“Kỳ quái…”
Thường Triết vừa quay ra, nhìn thấy một bóng người đứng trước bàn trà trong gian phòng ngoài thì ngớ người.
Y nhấc chăn lên giấu súng vào.
Cặp mắt màu cà-phê, mái tóc quăn màu cà-phê, Thường Triết nhíu mày, hỏi bà: “Mary, bà vào đây làm cái gì?”
Mary quay đầu nhìn y, cầm ly sữa trên khay của mình đặt xuống bàn, rồi dọn ly sữa Nhị quản gia đưa tới lại, nói: “Tôi mang sữa tới cho cậu, cậu chủ.”
Người phụ nữ tên Mary này đã hơn 50 tuổi rồi.
Bà lớn lên ở nhà họ Thường, sau đó nhìn Thường Triết trưởng thành, thái độ luôn đúng mực, tính cách có chút dí dỏm mà cũng rất chín chắn, là một trong những người hầu già trong nhà mà Thường Triết yêu quý.
“Không phải đều là sữa sao?” Thường Triết nghe vậy thì nhíu mày, đứng dậy đi về phía bà: “Cháu không hiểu, bác làm vậy làm gì?”
Mary tới đây đã rất lâu, lần nào cũng như vậy.
Chỉ cần là đồ Nhị quản gia đưa tới hay do bà ấy phụ trách, Mary đều sẽ đem đi đổi.
Như vậy là tỏ ý không tin tưởng.
Nhị quản gia không cần nói từ lúc nhận việc làm bảo mẫu ở trường học cho tới bây giờ, đã theo Thường Triết được không ít năm. Thường Triết không hiểu, hành động này của Mary là vì lẽ gì.
“Mary, cháu đã không còn là đứa nhỏ nữa rồi. Bác không thấy nên thẳng thắn với cháu về mấy chuyện này sao?”
Mary lắc lắc ngón trỏ, trêu: “Cậu mãi mãi là một đứa trẻ Còn tôi, mãi mãi là một thiếu nữ xinh đẹp hai mươi tuổi lẻ mấy trăm tháng Bé con phải nghe lời mỹ nữ Nhanh uống đi rồi sau đó ngoan ngoãn đi ngủ ”
Mary trêu đùa cảnh cáo, nhướn mày: “Nếu không, tôi sẽ đi báo cáo với bà nội cậu đấy.”
“Mary…”
“Không nói nữa ” Mary hất cằm, đi về phía cửa.
Thường Triết rất nghiêm túc, nhíu mày, hỏi: “Mary, cha gọi bác tới đây, rốt cuộc là để làm gì?”
Mary quay đầu lại.
Bà rất nghiêm túc, nói: “Thay thế Nhị quản gia.”
Thường Triết ngớ người.
“Vì sao?”
Mary không đáp, chỉ khẽ cười rồi đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Thường Triết nghĩ mãi không ra, uống hết ly sữa, cất súng đi, tắm rửa một cái, thay quần áo rồi ra ngoài.
Hình ảnh Hướng Nam bất lực cô độc một mình trên màn hình không ngừng hiện lên trong đầu y.
Y muốn tới bệnh viện tìm Hướng Nam.
Bệnh viện.
Hướng Nam không có cô độc trơ trọi như Thường Triết nghĩ, mà đang ở đó chịu bị người ta gặng hỏi trong thời gian rất dài.
Trước mặt bao người, người nhà họ Thường ở đây vẫn chưa đủ mặt dày để đi tính sổ với đại thúc.
Trình Nam nghe tin liền tới trước Thường Triết một bước.
Hướng Nam mặt mũi tái nhợt mệt mỏi, quần áo dính bê bết máu, đôi chân trần đầy vết cắt, ngồi ở đấy không ngừng bị người ta qua thăm hỏi.
Trình Nam nhíu mày, đi tới đẩy người lại hỏi han ra, chẳng đợi đối phương tỏ thái độ đã trợn mắt, ngồi xổm xuống hỏi Hướng Nam: “Bị thương ở đâu?”
“Tôi…” Việc Trình Nam tới đây làm Hướng Nam hơi bất ngờ, lắc đầu: “…. Tôi không sao.”
Trình Nam trước mặt mọi người đưa tay sờ soạng trên người Hướng Nam.
Hướng Nam biết cậu không tin lời mình, đang kiểm tra xem mình có thật sự không sứt mẻ gì không.
Hướng Nam ngượng ngùng, thấy ánh mắt đánh giá kỳ quái của người xung quanh liền đẩy tay cậu ra, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi thật sự không sao.”
“Giả vờ chứ gì. Anh, nhịn tới chết!” Trình Nam trước nay luôn là kẻ trời đất này ta lớn nhất, chẳng bao giờ để ý ánh mắt người xung quanh.
Cậu kiểm trả cẩn thận, chắc chắn Hướng Nam thật sự không sao, thấy chân Hướng Nam bị thương thành như vậy liền nhấc lên, ngồi xuống cạnh đại thúc rồi gác chân đại thúc lên đùi mình.
“Đau hả?”
“Không đau.”
Hướng Nam nghe giọng cậu là biết cậu có chút tức giận (Trình Nam giận vì đại thúc ngồi đây lâu như vậy mà không có ai lại xử lý vết thương cho y) nên vội vã lắc đầu.
Người đàn ông theo Trinh Nam tới liền gọi y tá lại.
Y tá đẩy xe lăn tới muốn đưa Hướng Nam tới chỗ bác sĩ để xử lý vết thương trên chân.
Hướng Nam lo lắng chuyện sống chết của Mạc Dương nhất quyết phải muốn đợi đến lúc có tin, không chịu đi.
Sự cứng đầu của đại thúc chọc Trình Nam tức giận, nhưng cậu thấy bộ dạng đáng thương của y lại không mắng nên lời.
Chính lúc này, Thường Triết đến nơi, đứng ở một góc, đảo đôi mắt xanh lam nhìn quanh rồi ánh mắt dừng lại tại chỗ Hướng Nam.
Hai bàn chân bị thương của Hướng Nam gác trên đùi Trình Nam, đang nghe Trình Nam nói(thực ra là đang bị dạy dỗ…).
Lúc Thường Triết nhìn thấy Trình Nam có chút sửng sốt.
Thế nhưng rất nhanh, y thấy bộ dạng quan tâm chăm sóc của Trình Nam, việc Hướng Nam có người bên cạnh, ngoài chút yên tâm, còn có phần mất mát.
Y yên lặng đứng ở đó nhìn hai người họ hồi lâu.
Cuối cùng, y thu mắt về, quay người rời đi.
Hướng Nam ngẩng lên, vô tình nhìn thấy Thường Triết đang xoay người rời đi.
Hướng Nam ngớ người.
Cậu ta tới đây làm gì?
Y vội vàng thả đôi chân đang gác trên đùi Trình Nam xuống, đứng dậy đi về phía Thường Triết.
QQ: Hôm nay tạm thế nhé Mai post tiếp ^^ <ins
class="adsbygoogle"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT