“ Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, cả ba tháng nay ta lục tung cả trung nguyên này lên tìm kiếm vậy mà không có kết quả. Lần này đã tới chúng ta một lần giải quyết tất cả.”

“ Ngươi gấp gáp làm gì, người ta xem ra tới cũng đã đủ không cần đợi một ngày nữa hôm nay đại hội võ lâm cứ thế tiến hành đi.”

Ngô Minh khuôn mặt có chút khinh thường Đoàn Dự nói ra nhưng thật ra bên trong hắn đang cực kỳ đề phòng kẻ này bởi Ngô Minh đã nhận được tin tức vì sao tên này lại có được võ công như hiện tại.

Ngô Minh ánh mắt kỳ lạ nhìn Đoàn Dự sau đó nói ra.

“ Ta nghe nói Chung Linh con bé kia đã mang thai, ngươi cũng được làm cha rồi mà lúc này vẫn còn chạy ra ngoài chém chém giết giết sao?”

Nghe được Ngô Minh nói ra nhiều người có kinh nghiệm giang hồ nhớ đến việc lúc trước Đoàn Dự cùng Chung Linh bị cho uống Âm Dương Hòa Hợp Tán rồi nhốt chung một chỗ. Sau này có tin tức đưa ra ngoài rằng Chung Linh chính là con gái của Đoàn Chính Thuần và Cam Bảo Bảo. Lời Ngô Minh vừa nói là tố cáo Đoàn Dự đã loạn luân làm mất hết danh tiếng của Đoàn Thị.

Nhìn những ánh mắt bàn tán chĩa về mình Đoàn Dự cũng bị lúng túng không biết phản ứng thế nào. Căm hận của hắn dành cho Ngô Minh càng lúc càng lớn hơn. Hắn lúc này một đao chém chết Ngô Minh đã là quá nhân từ.

“Sao không trả lời à, vậy xem ra tin tức từ Vô Lượng Phái là đúng rồi. Chúc mừng ngươi sắp được làm cha.”

“ Ngươi câm miệng cho ta!”

“ Vèo.”

“ Vèo.”

Hai kiếm khí từ cả hai người bắn ra ngoài va chạm vào nhau. Xung kích lan ra hất văng những tên tiểu tốt xung quanh. Lúc này bọn người này mới có thể nhận biết rõ là hổ báo cắn nhau thỏ gà như họ đứng xem cũng là không có tư cách. Tất cả hoảng sợ lùi cách xa khỏi hai con người này ra. Đoàn Dự tức giận lời nói toát ra vẻ nặng nề.

“ Ngươi còn dám dùng Lục Mạch Thần Kiếm, ngươi lấy tư cách gì mà dùng nó.”

“ Tư cách? Ta lấy tư cách là một kẻ mạnh, một kẻ đứng trên ngươi về mọi mặt.”

Ngô Minh tự tin hét vào mặt Đoàn Dự, kình khí nổ tung xung quanh lúc này nhìn Ngô Minh chả khác gì một con cự thú bị nhốt quá lâu nay được thả ra.Sát khí Ngô Minh lan tỏa ra ngoài trấn áp toàn bộ quần hùng lúc này ngay cả một tiếng động cũng không phát ra. Từ Thiếu Lâm tới Cái Bang hay là những bang phái nhỏ lẻ khác đều im thắt không dám cử động. Chỉ duy nhất một người là Đoàn Dự đôi mắt vẫn sắc bén nhìn chằm Ngô Minh.

“ Ta đi tới bước đường ngày hôm nay tất cả đều là tại ngươi, vì ngươi mà mọi thứ thuộc về ta đều bị cướp mất.”

“ Ta cướp, ta cướp thứ gì của ngươi.”

“ Uyển Thanh nàng ấy đáng lý phải thuộc về ta, ta mới là người cô ấy yêu chính là ngươi cướp cô ấy từ ta.”

“ Ngươi bị điên đi, Uyển Thanh là con gái của Đoàn Chính Thuần là em gái của ngươi. Ngươi loạn luân một lần chẳng lẽ còn muốn tiếp tục.”

“ Ngươi đừng có xảo biện nữa tới thời điểm này con quan trọng gì danh tiết. Ta thật ra không phải con của Đoàn Chính Thuần. Ta là con trai của Đoàn Diên Khánh là con trai của Đoàn Diên Khánh.”

Đoàn Dự hét lên vang vọng cả vùng trời, nội lực hắn vận dụng vào trong từng sóng âm phát ra oanh tạt tứ phía. Đôi mắt của Đoàn Dự như đang đổ lệ, hắn thật sự đang đổ lệ. Hắn quỳ xuống ôm lấy mặt mình gào thét.

“ Ngươi chính ngươi là kẻ ép ta tới bước đường này.”

“ Là tự ngươi chọn, là ngươi muốn trở thành như thế này.”

“ Ta lựa chọn, ta còn có thể chọn lựa thế nào. Ngày đó tên Đoàn Diên Khánh đó còn muốn giết chết ta, hắn cây gậy đã đâm ta một nhát ngay đây.”

Đoàn Dự trong lời nói không có chút tình cảm nào cho Đoàn Diên Khánh mà chỉ toàn là câm hận.

“ Những thứ này ta giữ trong lòng đã quá lâu rồi, hôm nay ta nói ra hết một lần. Thiên hạ này ta không lừa dối kẻ nào ta cũng không cho phép bất cứ kẻ nào lừa dối ta.”

Đoàn Dự đứng dậy ánh mắt đã trầm định mở lời tiếp theo.

“ Ngày đó ngay khi ta từ cái động đó thoát ra đã ngay lập tức bị đám người Đoàn Diên Khánh chặn giết. Ngươi có biết lúc đó hắn mà giết ta đi ta có lẽ còn vui vẻ hơn. Mẫu thân của ta người vốn không nên làm thế, người nên giấu cái bí mật đó tới lúc chết mang xuống mồ. Ta đời này cũng không chấp nhận việc đó.”

“ Đao Bạch Phượng đã đem thân thế của ngươi cứu lấy tính mạng ngươi.”

“ Đúng vậy, trước mặt Ngư Tiều Canh Độc bốn người đó bà ấy đã nói ra xuất thân dơ bẩn của ta. Thân xác của ta vốn được tạo ra từ thù hận cùng lòng đố kỵ, nó vốn đã là một vết nhơ.

Sau đó về tới Thiên Long Tự ta đã tin tưởng rằng những người đó sẽ nghĩ tình gần hai mươi năm tình nghĩa sẽ không chấp nhất thân thế của ta,kết quả ngươi biết thế nào không?”

“ Ta không biết, ta chỉ biết cả Thiên Long Tự đã đóng cửa không tiếp khách, chính sự đã giao lại cho Lý Tuân thứ sử của Đại Lý trông coi. Từ đó đến nay không ai thấy mặt đám người Đoàn Chính Minh cùng Khô Vinh.”

“ Ngươi không cần vòng vo, là bọn họ tự nhận lấy. Bọn họ không chấp nhận ta, thân thế của ta là uy hiếp cho Đoàn Thị. Ta nếu là con trai của Đoàn Diên Khánh thì chẳng phải chính là Hoàng Đế chính thống của Đại Lý sao? Bọn họ có quyền gì cướp đi của ta.”

“ Ngươi không có thích cái hoàng vị đó, lời nói của ngươi hoàng toàn không có sự lưu luyến. Nếu ngươi lưu luyến nó ngươi đã không ở đây mà là ở Đại Lý tranh đoạt quyền hành.”

Ngô Minh nhận định suy nghĩ của mình nói ra. Dù có biến chất thế nào tính cách khác biệt vô dục vô cầu của Đoàn Dự được xây dựng quá sâu sắc khó mà bị lạc đi. Chỉ là Đoàn Dự tính cách quá thiếu quyết đoán làm việc không dứt khoác. Có năng lực nhưng không tin tưởng vào bản thân hắn bao nhiêu khổ sở đều từ đó mà ra. Chỉ duy nhất có một thứ mà hắn từ đầu truy cầu đó chỉ là một nụ cười của Vương Ngữ Yên, nhưng bây giờ hắn không có cái mục tiêu đó.Ngô Minh nói ra.

“ Nội lực kinh người của ngươi là từ mấy lão hòa thượng đó mà ra?”

“ Ta không cố ý, là bọn họ tự nhận lấy.”

Câu này của Đoàn Dự nửa thật nửa giả, hắn cứ cúi mặt không dám nhìn xung quanh. Có vẻ như những ký ức lúc đó đã tạo ra một vết sẹo quá lớn khiến hắn bản thân cũng không dám đối mặt.

“ Bọn người đó đồng ý cho ta tiếp tục làm thế tử Đại Lý nhưng phải qua một điều kiện. Đoàn Chính Minh hắn muốn giết chết mẫu thân của ta và Đoàn Diên Khánh. Ta sao có thể chấp nhận? Cũng phải cảm ơn ngươi đã đánh tất cả bọn họ mất hết sức lực ta lúc đó mới có thể tự do hành động ta muốn chạy đi không muốn liên quan gì tới bọn họ nữa nhưng đám người đó cố chấp nhất quyết muốn giữ ta lại. Cả sáu người đó dù chỉ còn có một ít hơi tàn vẫn cố ép ta lại khi bọn họ xuất chưởng muốn đánh ngất ta nào ngờ đạo lực từ cả sáu người đó hổn đổn kéo chung vào một dòng luân chuyển. Kết quả là chân khí cả sáu không thể dứt khỏi ta bị ta một mình hấp thu toàn bộ.”

Ngô Minh nghe xong không ngờ được nhìn Đoàn Dự. Đúng thật tên này cơ thể không phải bình thường kinh mạch đặc dị. Hắn trong bát bộ chính là Long là chí tôn trong thiên hạ. Vận khí của Đoàn Dự không cách này cũng sẽ có cách khác khiến hắn trở nên xuất chúng.

“ Nói ra cũng tốt, hôm nay ta cùng ngươi nhất định sẽ có một người phải chết.”

“ Muốn đánh cũng phải hỏi ý kiến Tiêu Phong ta!”

“ Graaaaaaa Graaaaa.”

Tiếng long ngâm mang theo gió lóc từ phía xa lao tới, Ngô Minh nhìn theo thì mỉm cười.

“ Xem ra bọn người Mai Kiếm làm việc rất tốt.”

Tiêu Phong dũng mãnh uy thế xuất hiện từ trên không lao xuống giữa quần hùng. Người nhận ra được Tiêu Phong liền hô hào không ngớt, kẻ này mất tích mấy tháng đã là nghi vẫn của cả võ lâm. Tiêu Phong hiện giờ là ma đầu của cả võ lâm lần này xuất hiện xem như là cùng những người ở đây đối nghịch một phen, họ sẽ không để Tiêu Phong rời đi dễ dàng.

“ Ngô Minh … công tử, ta đã tới.”

“ Ngươi nhớ ra?”

“ Không, chỉ một chút nhưng cũng đủ để biết công tử là người như thế nào.”

Ngô Minh cùng Tiêu Phong gặp lại nhau quá sức gượng ép, cả lời nói cũng mang sự gượng gạo khó nói thành lời. Sự không rõ ràng trong mối quan hệ của cả hai đã tạo nên khoảng cách này. Lời nói của Tiêu Phong cho Ngô Minh biết người này đã nhớ lại chuyện năm xưa nhưng lại mang theo một sự xa lạ khó hiểu. Thời gian cũng là một cục tẩy xóa đi nhiều thứ mà con người ta tin tưởng là bền chặt suốt đời.

“ Chuyện này sau này ta cùng ngươi sẽ nói với nhau, ta sẽ giải đáp mọi câu hỏi của ngươi. Còn bây giờ chúng ta có rất nhiều kẻ thù.”

Ngô Minh vừa nói xong xung quanh tiến lên đã có mấy người xuất hiện. Người đầu tiên chính là Mộ Dung Phục.

“ Biểu đệ, đã lâu không gặp.”

“ Biểu cả ngươi cũng khỏe đi.”

“ Ta rất khỏe ta có quà cho ngươi.”

Mộ Dung Phục kéo phía sau ra một cô gái bị trói chặt lại thành một khúc. Đây không ai khác là Vương Ngữ Yên. Ngô Minh lập tức dùng một kiếm muốn chặt đứt dây trói nhưng liền bị Mộ Dung Phục chặn lại. Ngữ Yên bị trói cả tay cả miệng không nói thành lời chỉ là hét lên vài tiếng không rõ ràng có lẽ là muốn can ngăn cả hai.

“ Tham Hợp Trang cùng Yến Tử Ổ của ta hơn trăm mạng người đều bị ngươi liên lụy mà chết ngươi bây giờ tính trả nợ như thế nào?”

“ Người giết bọn họ là hắn ta đi.”

Ngô Minh chỉ về Đoàn Dự, thực tế đúng là Đoàn Dự mới là hung thủ chính. Mộ Dung Phục không thèm để ý nói tiếp.

“ Đều là do ngươi và mẫu thân của ngươi mà ra, giết ngươi mới là quyết định đúng đắn.”

“ Đúng lắm Mộ Dung công tử.”

Tiếng cười cùng lời đồng tình vang ra, trong ngữ điêu Ngô Minh có thể nhận ra kẻ tới là ai, hắn lập tức đáp trả. Với Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp mà Lý Thu Thủy chỉ dạy thứ truyền âm công vô danh kia không thể so sánh.

“ Tên hòa thượng tâm tu chưa tịnh, còn không mau hiện thân.”

Ngô Minh âm thanh như xa như gần, âm thanh như vừa đủ nghe thấy nhưng lại vang xa khắp nơi. Chỉ thấy từ xa một tiếng hét phát ra, một bóng người bị ép lắn trên đất gây sự chú ý của tất cả mọi người.

“ Cưu Ma Trí ngươi tới là muốn đưa ta tiếp bí kíp võ công hay sao?”

“ Tên tiểu tặc nhà ngươi hôm nay có anh hùng thiên hạ ở đây ta xem ngươi sao có thể chạy thoát.”

“ Anh hùng? Ở đây ai là anh hùng bước ra đây. Cả đời Ngô Minh ta chưa từng thấy ai xứng đáng gọi là anh hùng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play