“ Còn sống cũng được chết cũng được, chỉ cầu mong ngài cứu giúp cô nương ấy.”

Tiết Mộ Hoa nói ra.

“ Ngươi cho ta một lý do để cứu cô nương này đi.”

“ Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, ngài trong giang hồ làm ra nhiều việc thiện như vậy chẳng lẽ trơ mắt nhìn cô nương này chết đi mà không cứu sao?”

“ Hừ, cho dù là ai đem vị cô nương này tới ta cũng sẽ cứu chữa chỉ có ngươi Tiêu Phong đem tới là ta không cứu.”

Tiêu Phong nhìn xung quanh mọi người ánh mắt đều như muốn đâm bản thân hắn thành vạn mảnh, sau đó đưa hai tay vang rộng ra nói.

“ Các vị hôm nay tập hợp ở Tựu Hiền Trang mục đích là đối phó Tiêu Phong ta sao ta có thể không biết.”

A Châu một bên khuôn mặt lo lắng nói ra.

“ Phong đại ca nếu đã biết sao còn vì muội mà mạo hiểm, huynh mau chạy đi.”

Tiêu Phong khoác tay tỏ ý từ chối câu nói của A Châu sau đó nói tiếp với Tiết Thần Y.

“ Tiêu Phong ta sống không thẹn với lòng, càng không thẹn với trời. Nhưng tiếng oan cứ thế gieo lên đầu ta, ta có tranh cãi lúc này cũng không có lý lẽ. Các vị muốn đối phó ta cũng không nên liên lụy tới vị cô nương này.”

“ Hừ ta muốn cứu ai là do ý thích của ta không ai xen vào được.Tiêu Phong ngươi tội ác tày trời, giết nghĩa phụ, nghĩa mẫu còn giết cả sư phụ của mình, giang hồ nhân sĩ ai ai không muốn lấy mạng của ngươi. Nếu ngươi tự kết liễu ta đây còn có một chút suy nghĩ sẽ cứu cô nương này.”

Xung quanh mọi người lập tức khẩn trương, vũ khí trên tay cũng sẵn sàng tấn công Tiêu Phong.Tiếng hò hét hưởng ứng cũng vang lên rầm rộ.

Tiêu Phong cũng không phải là lần đầu đối mặt với vây công đại đich. Hắn từng là bang chủ Cái Bang thân nắm giữ vô số bang chúng thân chinh bách chiến không biết bao nhiêu lần còn lạ gì đôi công chém giết. Nửa phần cũng không lộ ra sợ hãi chỉ có một bên A Châu là khóc hết nước mắt van xin Tiêu Phong rời đi.

“ Phong đại ca, huynh mau đi đi đừng quan tâm tới muội bọn họ sẽ giết chết huynh mất.”

“ A Châu ở đây đều là anh hùng hảo hán sẽ không rat ay với một vị cô nương như muội ta bây giờ chạy đi vẫn còn kịp.”

Tiêu Phong nói câu này là muốn bảo vệ A Châu khỏi liên lụy. Sau đó nói tiếp.

“ Nhưng Tiết Thần y chưa đồng ý cứu chữa ta sao có thể tham sống sợ chết mà bỏ đi.”

Tiêu Phong nói xong nhìn một vòng quanh. Không ít khuôn mặt ở đây đã từng xưng huynh gọi đệ với hắn, còn thề vào sinh ra tử nhưng hôm nay vì một việc còn chưa rõ chân tướng thật hư đã chĩa kiếm về phía mình hắn sao có thể ngờ.

“Các ngươi vu oan cho ta cũng tốt, nói ta là người Khiết Đan cũng được. Hiện giờ ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, ta là người hán hay là Khiết Đan ha ha các ngươi đều có trong lòng câu trả lời dù ta có làm gì cũng không thay đổi được.”

Tiêu Phong lại quay sang nói với Tiết Thần Y.

“ Ta là người hán ta nhất định sẽ giết chết ngươi, ngươi dám sĩ nhục vu oan cho ta tội này không thể tha. Còn nếu ta là người Khiết Đan ta cũng sẽ giết chết ngươi miễn cho ta sau này đánh một người Tống ngươi lại cứu một người.”

“ Mặc kệ là thế nào ngươi cũng muốn giết ta?”

“ Ta ở đây cầu xin ngươi, ngươi cứu lấy vị cô nương này một mạng ta đổi một mạng. Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ đụng tới một sợi tóc của ngươi.”

“ Ta trước giờ đều là nhận cầu xin không nhận uy hiếp.”

Giọng điệu của Tiêu Phong thay đổi lúc nào cũng không biết không còn như lúc đầu cung kính. Hắn đảm lượng nói tiếp.

“ Một mạng đổi một mạng vô cùng công bằng, có gì gọi là cưỡng ép?”

Không khí lúc này đã ngột ngạt đến khó chịu. Mọi người cứ như sẽ chết bất cứ lúc nào đề phòng lẫn nhau. Tiêu Phong hướng Du thị song hiệp nói ra.

“ Du đại huynh kính xin cho Tiêu Phong ta mấy bát rượu, ở đây không ít cố nhân, không ít bằng hữu, cũng không ít kẻ thù. Ta muốn cùng bọn họ uống một chén.”

Mọi người đều ngạc nhiên không biết Tiêu Phong đang nghĩ gì. Tuy cũng nghi ngờ nhưng Du Ký dẫn làm theo sai người đem ra rất nhiều bình rượu lớn. Một cái bàn nhỏ được đem ra để trên đó là rất nhiều bát.

Tiêu Phong rót đầy chén rượu uống hết một chén trước sau đó rót đầy tiếp hai chén sau đó bưng lên nói ra.

“ Ở đây có rất nhiều anh hùng thiên hạ, có bằng hữu cũ. Hôm nay chúng ta cạn chén tuyệt giao.Ai muốn giết ta lên đây uống một chén sau đó cắt đứt mọi quan hệ. Ngươi giết ta không phải vong ân ta giết ngươi cũng không phải phụ nghĩa. Anh hùng thiên hạ đều có thể làm chứng.”

Mọi người xung quanh đều im lặng như tờ không ai đáp lời. Không ai dám bước tới tiếp chén rượu của Tiêu Phong. Mãi một lúc sau mới có một kẻ đi ra. Kẻ đó chính là Triệu Tiền Tôn.

Hai chén rượu nhanh chóng bị uống sạch cả chén cũng bị đập nát dưới đất. Tiếp theo đó lần lượt tất cả người xung quanh đều tới uống với Tiêu Phong một chén.

Uống rượu chính là tuyệt giao, quăng chén chính là ân đoạn nghĩa tuyệt.

Chỉ tới lúc mấy lão ăn mày Cái Bang bước lên mới có sự ngượng ngùng xảy ra. Ngô trưởng lão vừa nâng chén lên Tiêu Phong đã ngăn lại.

“ Chậm đã.”

“ Còn có chuyện gì?”

“ Chúng ta nhiều năm là huynh đệ, không nghĩ đến hôm nay lâm vào tình cảnh này.”

“ Quốc gia đại sự, tình cảm cá nhân phải đặt ở phía sau. Tiêu Phong ngươi là người Khiết Đan cùng Đại Tống thề không chung đường. Ngươi yên tâm tình nghĩa của chúng ta ta bảo đảm cô nương này an toàn.”

Nói xong Ngô trưởng lão uống cạn chén rượu rồi đạp nát tiếp theo là những bang chúng khác của cái bang. Chỉ một lúc dưới sân toàn là mảnh vỡ chén bát rượu cũng tràn ra khắp nơi.

Mọi người xung quanh cũng hoảng sợ, uống cũng hơn 60 chén rượu mà Tiêu Phong thần sắc vẫn bình thường không hề có dấu hiệu say xỉn.

Thật ra Tiêu Phong cũng có mấy phần choáng váng nhưng hắn chính là muốn thế này. Hắn muốn để rượu xóa bớt đi thần trí của mình để đến lúc ra tay sẽ không vướng bận điều gì.

Tiêu Phong tiếp tục quăng lên một bình to uống cạn nó rồi đạp nát đi.

“ Rượu cũng đã uống xong, ai muốn ra tay thì xông vào.”

Lời nói của Tiêu Phong ra như hổ gầm uy mãnh vang vọng trấn áp toàn trường. Mọi ngươi xung quanh ai cũng không dám ra tay.

“ Được các ngươi không đánh để ta.”

“ Ầm.”

Một chưởng tung ra đánh bay tất cả mọi người xung quanh, lân cận Tiêu Phong bị đánh chết đến quá mười người. Lập tức mọi người điên cuồng lao vào chém giết Tiêu Phong. A Châu một bên đang muốn xong ra ngăn cản nhưng một cánh tay bất ngờ kéo cô bay lên lầu một của giang nhà. Không ai khác chính là Ngô Minh.

“ Ngô thiếu gia.”

Nhìn thấy Ngô Minh A Châu vừa bất ngờ vừa mừng gỡ.

“ Ngô thiếu gia người ở đây thì tốt quá rồi. Mau đi giúp Phong đại ca một tay, huynh ấy đang bị vây đánh.”

“ Nha đầu ta không có bị mù, ngươi nghĩ ta không thấy sao?”

Ngô Minh vẫn bình tình ngồi quan sát mọi việc. Hắn biết đám người này chẳng phải đối thủ của Tiêu Phong cần gì hắn phải ra tay, hắn còn đang chờ đợi một kẻ xuất hiện.

Tiêu Viễn Sơn, kẻ này mai danh ẩn tích bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên ông ta xuất hiện. Nếu hiện giờ Ngô Minh lao ra thì lão ấy còn cớ gì mà hiện thân. Ngô Minh luôn có cảm giác lão ta có liên quan tới toàn bộ chuyện bí ẩn đang diễn ra nên muốn tự mình xác minh.

Du Ký ở dưới sân hét lên.

“ Mọi người đừng loạn,cẩu tặc Tiêu Phong này đang liều mạng mọi người mau tránh vào vách tường.”

Nói là vây công nhưng địa hình trong này nhỏ hẹp lại có quá nhiều người chen chút nhau nên dù là nhiều người nhưng thật sự tiếp cận được Tiêu Phong nhiều lắm chỉ mười người mà thôi.Nhìn thấy liên tiếp nhiều người bị Tiêu Phong đánh chết Du Ký cũng nông nóng. Trên tay xích thuẩn hắn phi đi về phía Tiêu Phong.

“ Giết.”

Ánh kim lóe sáng liên tục, tiếng kim loại va vào nhau liên hồi không dứt.

“ A”

“ A”

Tiếng la hét vang vọng cả vùng trời.Càng ngày càng có nhiều người chết đi dưới tay của Tiêu Phong. Ba người Triệu Tiền Tôn hợp lực tung chưởng đánh về phía Tiêu Phong. Hắn lập tức tung ra Phi Long Tại Thiên chống đỡ.

Tiếng long ngâm vang lên điếc cả tay óc. Thế vây công liên tục được thiết lập vây cho Tiêu Phong không phút nghỉ ngơi. Nhưng càng đánh Tiêu Phong như càng điên cuồng giết chóc càng nhiều chẳng có dấu hiệu gì là suy kiệt cả.

“ Nạp mạng.”

Du thị song hiệp tiếp tục ra chiêu hai chiếc thuẩn lập tức bay tới người Tiêu Phong. Hắn lập tức ngã người ra sau tránh né, hai xích thuẩn xem chút đã cắt đôi người hắn ra. Tiêu Phong lợi dụng hai người Du thị chưa kịp rút thuẩn về ra một chưởng đánh nát cả hai chiếc thuẩn. Mảnh vở từ nó văng ra khắp nơi bị thương vô số người.

Hai người Du thị cũng bị dính mảnh vỡ máu chảy đầm đìa.

“ Thuẩn còn người còn.”

“ Thuẩn mất người mất.”

Cả hai người Du thị một chưởng tự đoạn kinh mạch tự sát.

“ Cha, thúc thúc.”

Du Thản Chi lúc này gào thét trong vô vọng nhìn cả hai người thân của mình chết đi. Hắn cầm lấy thanh đao kế bên lên định xông vào báo thù. Còn chưa kịp rat ay hắn đã bị dư chấn từ chưởng lực của Tiêu Phong đánh cho bất tỉnh.

“ Ác tặc đền mạng.”

Nhìn hai huynh đệ Du thị chết đi lúc này Cái Bang cũng không điên cuồng tấn công Tiêu Phong. Toàn lực hợp kích đánh tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play