“ Hừ tên nhãi ranh ỷ có chút bản lĩnh đã không xem ai ra gì, lúc nãy chính ta đã nói ngươi.”
“ Còn có ta.”
“ Ngô Trường Phong ta dám làm dám nhận có gì mà phải giấu diếm.”
“ Còn có hai huynh đệ ta, ngươi vừa nói muốn cho chúng ta thấy gì.”
Từng người từng người bước ra trước mặt Ngô Minh. Hắn nửa khóc nửa cười.
“Đây là muốn tấn công tập thể sao? Chẳng lẽ không có ai đứng về phía mình. Nhìn mình giống dê con dễ bắt nạt lắm sao?”
Ngô Minh vừa nghĩ, hắn lại có một ý nghĩ hơi ngu ngốc. Hắn lúc này lại thấy nhớ cái giọng nói trầm trầm, cái bộ dạng nửa người nửa quỷ lúc trước của mình. Nếu Ngô Minh mà còn như trước không cần rat ay bọn người ở đây chắc phân nửa đã sợ tới mất mật rồi.
“Các vị bỏ qua cho, vị này là biểu đệ của ta hắn là lần đầu ra giang hồ hành tẩu còn chưa biết đối nhân xử thế vì thế mọi người bỏ qua cho.”
Mộ Dung Phục lập tức bước ra khuyên bảo nhưng thật chất chỉ là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Nghe được Mộ Dung Phục nói ra, Ngô Trường Phong lập tức nói ra:
“ Hừ Mộ Dung công tử không nên dung túng biểu đệ của mình, chúng ta hôm nay sẽ cho hắn một bài học để sau này hắn không dám phách lối như vậy nữa. Cũng là tốt cho hắn.”
“ Ngô trưởng lão mong ngài giơ cao đánh khẽ, biểu đệ của ta tuy có chút lỗ mảng nhưng hắn không có ý gì khác đâu, Ngô Minh mau qua đây xin lỗi các vị tiền bối.”
Ngô Minh trong miệng thầm mắng Mộ Dung Phục gian xảo. Đây là đào hố cho ai đây? Cho Ngô Minh hay là cho những người ở đây. Ngô Minh tất nhiên sẽ không đi xin lỗi những kẻ này, lập tức ánh mắt xugn quanh đổ dồn vào Ngô Minh.
“ Các ngươi quá kém cỏi, ta thậm chí cả động lực ra tay cũng không có, ta đi đánh với hắn.”
Ngô Minh chỉ tay vào Kiều Phong đang ngồi bất động điều tức trên lôi đài sau đó tiến tới gần Kiều Phong. Nhưng mà bọn người ở đây sao có thể để chuyện đó xảy ra. Lập tức Đỗ Chưởng môn lao lên tấn công Ngô Minh miệng hét vang.
“ Tên tiểu nhân bỉ ổi, lại dám nhân cơ hội Kiều bang chủ bị thương muốn ra tay đánh lén sao, tiếp ta một chưởng.”
“ Ngươi cũng tiếp ta một chưởng.”
Ngô Minh miệng khẽ mỉm cười, tay phải chưởng đối chưởng với vị Đỗ Chưởng môn kia. Đây chỉ là thuần nội lực đối nội lực nên không có tý chiêu thức gì giữa hai người.
Theo lý mà nói nội lực là do tu luyện nhiều năm mà thành, người càng lớn tuổi nội lực sẽ càng mạnh. Ngô Minh nhìn còn có thể làm con cháu vị Đỗ chưởng môn kia sau có thể đối chiến nội lực với ông ta.
Duy nhất tất cả mọi người ở đây chỉ có Mộ Dung Phục là biết rõ, nếu mà nhìn bề ngoài để đánh giá Ngô Minh chính là tự rước lấy nhục.
Mộ Dung Phục ngồi nghỉ trên ghế quan sát trận chiến. Bao Bất Đồng đứng một bên cười nói với Mộ Dung Phục và Phong Ba Ác.
“ Hừ bọn người này lại thành nạn nhân tiếp theo của Minh thiếu, thật đáng thương. Thiếu gia chiêu này của người thật cao minh.”
“ Minh thiếu nếu chịu ra tay thì chức minh chủ võ lâm thuộc về chúng ta là chắc rồi.”
“ Lúc đầu ta chỉ sợ đệ ấy không có hứng thú nhưng xem ra bọn người này đã chọc giận đệ ấy rồi.”
Cả ba người Mộ Dung Phục như đang xem kịch ngồi nhìn đám đông đang vây quanh Ngô Minh. Cũng ngay sau đó tên Đỗ chưởng môn vừa rồi cũng đã bị đánh bay ra ngoài, miệng bê bết máu bất tỉnh nhân sự.
Tiếng ồn ào đã nổi lên, họ không biết tại sao chỉ là đối chiến nội lực thông thường một người như Đỗ chưởng môn lại thua một thiếu niên như Ngô Minh.
Sự thật cũng rất đơn giản. Chỉ là nội lực của vị Đỗ chưởng môn kia hoàn toàn thua kém với Ngô Minh. Còn muốn hỏi vì sao lại thua kém thì chỉ có thể nói là Ngô Minh cơ thể hoàn toàn không phải là người thường so sánh được. Đó là khoảng cách không phải là nỗ lực co thể vượt qua.
“ Tên tiểu tử xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh, tiếp một đao của Ngô Trường Phong ta.”
Ngô Trường Phong trên tay thanh đao chém tới Ngô Minh. Ngô Minh ngay cả chuẩn bị cũng không có cứ thế tiếp chiêu của đối phương.
Đường đao của Ngô Trường Phong vô cùng sắc bén, chém vào toàn những điểm chí tử của đối thủ nhưng có vẻ như đó vẫn là chưa đủ. Chỉ trong vòng 30 chiêu Ngô Trường Phong đã tự mình cảm thấy lúng túng. Ngô Minh còn chưa phản công hắn đã tự cảm thấy trận này mình đã thua rồi.
“ Chuyện này sao có thể.”
“ Hừ có thật là bộ đao pháp này là ngươi sáng tạo hay không vậy, ta còn cảm thấy biểu ca hắn đánh còn tốt hơn ngươi. Ngươi đánh một lúc đã tự mua dây buộc mình rơi vào bế tắc, còn đánh cái gì.”
“ Ta không tin, ngươi nói bậy.”
“ Cố chấp.”
Ngô Minh chỉ nói hai từ sau đó hai ngón tay hướng tới tới đánh trực diện vào lưỡi đao của Ngô Trường Phong.
Bao Bất Đồng đứng một bên giật hết cả mình. Nhìn thấy chiêu này hắn còn sợ toát mồ hôi. Đây là chiêu thức Ngô Minh từng sử dụng để đánh với hắn ta, kết quả chính là.. Bao Bất Đồng nghĩ đến đã cảm thấy sợ hãi.
Lúc này Ngô Minh cùng Ngô Trường Phong đã chạm nhau. Lưỡi đao của Ngô Trường Phong tưởng chừng đã chém bàn tay của Ngô Minh ra làm hai mảnh nhưng ai ngờ hai ngón tay của Ngô Minh đã tránh né sau đó kẹp chặt lấy thanh đao. Ngô Minh thế tiến công vẫn tiếp tục, hai ngón tay Ngô Minh lướt theo cây đao đi tới bả vai của Ngô Trường Phong đúng lúc này tay còn lại của Ngô Minh búng một cái vào lưỡi đao khiến nó gẫy làm đôi. Còn hai ngón tay kia đã nắm chặt yết hầu của Ngô Trường Phong.
“ Rắc.”
Tiếng động phát ra, nghe tiếng động này Bao Bất Đồng vô thức ôm lấy cổ mình. Hắn nhớ lại cảm giác lúc đó. Hắn đã tưởng mình thật sự phải chết rồi,yết hầu bị bẻ gãy sao có thể còn sống. Nhưng không, đây là thủ thuật mà Ngô Minh nghĩ ra. Tiếng động đó chỉ là do cổ họng đối phương bị bể sang một bên tạo ra. Cú đánh chỉ vừa đủ làm nó lệch sang một bên chứ không gãy nát. Đó chính là sự lợi hại của chiêu này.
Sau khi cổ hong bị lệch chỉ cần nạn nhân muốn nói ra cái gì đó cả cổ họng cùng phổi sẽ bị ép chặt lại gây ra đâu đớn tột cùng. Chết cũng không phải chết sống cũng không phải sống. Từng hơi thở lúc này chính là địa ngục của nạn nhân. Không thể thở không thể nói, nạn nhân sẽ bị cơn đau giầy xéo cho tới khi cổ họng mình tự đưa về vị trí bình thường.
“ Chiêu này ta dùng để đánh mấy tên hay nói nhiều lãi nhãi trước mặt ta, cố mà chịu đựng sau này đừng có khoác lác với người khác nữa.”
Ngô Minh bỏ mặc Ngô Trường Phong nằm quần quại trên đất, sau đó nhìn ra xung quanh.
“ Các ngươi nếu mà muốn đánh thì lên cùng lúc đi đỡ mắc công ta tốn thời gian, ta không giống như biểu ca của ta cần cái ngươi tôn trong gì đó mà nương tay đâu nên cẩn thận cái cổ của mình.”
Lời nói của Ngô Minh vừa ra đã gây phẫn nộ cho mọi người xung quanh nhưng chẳng ai dám một mình lên tiếng cả, bọn họ đã có hai tấm gương xấu trước mắt không ai dại mà đi đưa cổ mình cho Ngô Minh bóp nữa cả.
“ Nếu các ngươi không ra tay thì để ta mở màn, ta muốn xem cái gọi là võ lâm này được xây dựng bằng cái gì.”
“ Đánh.”
“ Đánh hắn một trận cho hắn biết trời cao đất dầy.”
“ Lên”
Ngô Minh ra tay đã mở đường cho mọi chuyện bất đầu. Ngô Minh từ lúc bất đầu cho tới kết thúc chỉ có mấy khắc.
Đám người vây quanh không đủ nửa chiêu một quyền đã ngã ra tan tát, nằm lăn lóc khắp nơi. Còn lại chỉ là những cao thủ từ đầu tới giờ vẫn chưa rat ay. Ngô Minh không quan tâm tới họ nữa mà tiến về phía của Kiều Phong.
“ Dừng lại cho ta.”
“ Vù”
Ngô Minh vô thức nghiêng đầu né tránh một vật bay tới từ phía sau. Ngay khi nó bay qua Ngô Minh đã biết người ra tay là ai.
“ Tựu hiền trang huynh đệ sao? Cuối cùng cũng chịu ra mặt.”
“ Tên tiểu tử ngươi ỷ võ công cao cường lại làm chuyện sằng bậy, hôm nay hai người chúng ta sẽ dạy cho ngươi một bài học.”
Nói xong hắn ta kéo mạnh sợi dây xích trên tay, tấm thuẩn kia lập tức bay ngược trở về tấn công Ngô Minh. Ngô Minh bay người né tránh sau đó cả hai huynh đệ tựu hiền tấn công liên tục Ngô Minh.
Hai tấm thuẩn bay ra xa, sau đó bay ngược lại về phía Ngô Minh. Hai bên thuẩn xoay tròn ép Ngô Minh không có đường lui cũng không có đường tiến tới.
“ Đúng là có chút bản lĩnh, không giống mấy tên vô dụng vừa rồi nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ.”
Ngô Minh mỉm cười hai tay vươn ra hướng hai thuẩn đang bay tới.
“ Muốn chết.”
“ Thành toàn cho ngươi.”
Huynh đệ Tựu Hiền nhin thấy Ngô Minh muốn tay không chặn hai thuẩn của mình thì cười to, đây chẳng khác nào tự tìm cái chết cả.
Hai thuẩn bay nhanh, lưỡi đao trên thuẩn xoay tròn như có thể cắt bất cứ thứ gì. Ngay khi nó tới gần Ngô Minh đột nhiên cả hai bổng dừng lại.
“ Chuyện này là thế nào?”
“ Sao có thể.”
Không chỉ huynh đệ Tựu Hiền mà ngay cả những người xung quanh, Mộ Dung Phục cũng không biết tại sau đang bay với tốc độ cao như vậy mà hai cái thuẩn kia lại dừng lại. Hiện tại chúng đã không chịu sự điều khiển của cả hai chủ nhân của mình dù họ đã cố sức lôi sợi dây xích.
“ Các ngươi có cái câu gì?...... à thuẩn còn người còn thuẩn mất người mất. Ta giờ mà hủy hai cái thuẩn này có thật các ngươi sẽ tự sát hay không?”
Ngô Minh cười đùa lập tức hai cánh tay hất tung hai thuẩn sang hai bên. Bọn chúng bị hất dính vào hai tảng đá to tướng hai bên. Ngô Minh không nhin được cười nói ra.
“ Ta nói các ngươi mà muốn nó không bể ra giờ chỉ còn cách để nguyên chúng trong tảng đá mà thôi. Lấy ra chúng sẽ lập tức nứt vỡ thành từng mảnh. Ha ha các ngươi sau này vách hai cục đá này mà đi đánh nhau rồi đổi tên thành Song thạch anh hùng, Song thạch đại hiệp, ha ha cười chết ta rồi.”
“ Ngươi ngươi…”
“Các vị chúng ta cáo từ.”
Cục tức dâng tới não, cả hai huynh đệ Tựu hiền vội vã mang theo hai tảng đá to rời khỏi đại hội. Mọi người nhìn theo cũng không khỏi cười lên vài tiếng.Quả thật nhìn cả hai người bọn họ vác đá trông rất buồn cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT