Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát cũng đã qua hơn 3 năm. Lúc này Vương Ngữ Yên đã là một cô bé bảy tuổi. Ngữ Yên không còn như trước ngây ngô, không hiểu chuyện nữa mà cũng đã trở nên thông minh hoạt bát hơn. Càng lớn Ngữ Yên càng lộ ra vẻ yêu kiều của mình. Dần dần nhan sắc khuynh thành của Ngữ Yên cũng hiện ra bên ngoài.
Tình cảm của Ngô Mnh và Ngữ Yên cũng lớn dần theo thời gian. Nếu từ nhỏ cả hai quấn quýt với nhau như hình với bóng thì bây giờ cũng không khác là bao. Nếu có thay đổi chỉ là Ngữ Yên đã hiểu chuyện hơn không đòi hỏi những thứ vô lý như trước. Nhưng đa số mọi chuyện Ngô Minh đều nhường nhịn cho Ngữ Yên. Cô bé mà mếu thôi cũng đủ làm Ngô Minh đau hết cả đầu.
Ngày hôm nay cũng là một ngày đặc biệt. Vương phu nhân đã nói với cả Ngô Minh và Ngữ yên rằng hôm nay bà có chuyện quan trong muốn nói với cả hai. Tuy không nói là việc gì nhưng theo thái độ của Vương phu nhân thì Ngữ Yên cùng Ngô Minh cũng biết việc này không bình thường.
Ngô Minh cùng Ngữ Yên như đã hẹn cùng nhau đi đến gặp Vương phu nhân. Khi đến phòng của Vương phu nhân cả hai đứng ở bên ngoài gõ cửa.
“ Vào đi cửa không khóa.”
“ Mẫu thân.”
“ Mẫu thân.”
“ Chúng ta không nói chuyện ở đây, cả hai con đi theo ta.”
Ngô Minh cùng Ngữ Yên không hiểu gì nhưng cũng nghe theo lời Vương phu nhân đi phía sau. Vương phu nhân đưa cả hai đi ra sau hậu viện, sau đó đi theo một lối mòn nhỏ bị che lấp. Ngô Minh ngạc nhiên vô cùng. Nơi này hắn đã đi qua bao nhiêu lần vậy mà lại không nhận ra ở đây còn có một lối khác như vậy.
Con đường bí mật dẫn tới một hang động, nhìn thấy nơi này Ngô Minh nghĩ ngay đến một nơi.
“ Theo ta vào bên trong.”
Vương phu nhân tiếp tục dẫn cả hai đi vào bên trong động. Nhờ có Vương phu nhân tắt đi các cơ quan nếu không người khác muốn đi vào nơi này cũng là cả một vấn đề.
Sau một con đường tối là một khoảng không lớn bên trong động, thắp sáng bằng nhiều ngọn đèn lớn.
“ Nơi này tên là Lang Hoàng Ngọc Động.”
“ Quả nhiên là nơi này.”
Ngô Minh nghe Vuong phu nhân giới thiệu thì đã biết suy nghĩ của mình là đúng, lúc này hắn nhìn sang các vách tường cùng một sắp sách vở để ở một gốc thì đã biết chúng là gì.
Lang Hoàng Ngọc Động, nơi này chính là nơi cất chứa một lượng lớn võ công trong thiên hạ.Vương phu nhân tiếp tục nói ra.
“ Hai con nhìn xung quanh chắc cũng đã nhận ra chúng là gì rồi phải không?”
“ Nơi này cất chứa toàn là võ công.”
“ Đúng vậy, nơi này cất chứa võ công của các phái trên giang hồ. Ta hôm nay dẫn hai con tới đây là muốn cho hai con từ nay luyện tập những võ công này.”
Vương phu nhân ngừng lại một chút rồi nói tiếp, lần này là nói với Ngô Minh.
“ Tiểu Minh, lần này ta kỳ vọng nhất là ở con, căn bản của con đã rất tốt nhưng con vẫn còn thiếu một thứ là phương pháp để đưa được sức mình có ra bên ngoài. TA hy vọng với những võ công này sẽ giúp con nâng cao thực lực của mình.”
“ Con sẽ cố gắng.”
“ Còn con nữa Ngữ Yên, cũng đã lớn rồi đừng có suốt ngày ỉ lại vào Tiểu Minh, Tiểu Minh nó cũng lớn rồi tương lai còn phải lập gia đình không thể cứ ở đây bảo vệ con được đâu.”
Ngữ Yên nghe được Vương phu nhân nói ra thì khuôn mặt biến sắc quay sang nhìn Ngô Minh.
“ Mẫu thân nói không phải là thật chứ, Tiểu Minh Minh thật sự sẽ đi lấy người khác sao.”
“ Ta cũng sắp đến tuổi lấy vợ rồi, xem ra ta cũng phải tìm một co gái tốt.”
Ngô Minh nương theo lời nói của Vương phu nhân chọc ghẹo Ngữ Yên. Vương phu nhân cũng cười thầm trong bụng tiếp lời.
“ Tiểu Minh con thấy tiểu thư nhà họ Hứa thế nào, lúc trước con cùng ta đi vào thị trấn có gặp cô ta một lần, trong cũng rất được.”
“ À, là Hứa Ngọc sao? Đó đúng là một cô nương tốt, có lẽ con nên tìm hiểu về cô ấy một chút.”
Cả hai người Ngô Minh và Vương phu nhân ra sức kẻ tung người hứng nói ra. Bỏ mặc một bên Ngữ Yên má đã phùng lên sắp vỡ ra rồi, đôi mắt nhỏ cũng đã rưng rưng. Không chiu được nữa cô gái nhỏ nhảy thẳng vào người Ngô Minh. Lập tức Ngữ Yên cắn Ngô Minh một cái thật mạnh vào vai.
“ A a a, Tiểu Yên tha tha cho ta.”
“ Hừ, Tiểu Minh Minh là của một mình con không cho ai đụng vào hết không cho ai hết.”
“ Được rồi, a a, muội mau nhả ra ta sắp không chịu nổi nữa rồi.”
“Thôi hai con ở đây quan sát điển tịch đi, ta còn có việc cần làm ta đi trước. À cái này là bản đồ các cơ quan nhớ đừng đi lung tung trong này rất nhiều bẫy ẩn.”
Vương phu nhân nhìn thấy Ngữ Yên đang nổi điên thì cười đến chảy nước mắt. Cô gái nhỏ này của bà tuy là đã lớn xác nhưng tâm hồn vẫn còn quá non trẻ, còn quá nhiều thứ chưa trải qua. Vương phu nhân bỏ lại hậu quả cho Ngô Minh giải quyết còn mình thì bỏ đi.
Để lại trong động chỉ còn lại Ngữ Yên và Ngô Minh. Lúc này không khí có chút ngột ngạt. Cả Ngô Minh và Ngữ Yên đều có chút ngượng ngùng gì đó không nói ra lời. Cô gái nhỏ lúc nãy hùng hổ cắn người lúc này cũng không biết nên làm gì. Ngữ Yên còn quá nhỏ để nhận ra mình dành thứ tình cảm gì cho Ngô Minh. Còn Ngô Minh thì bị gàng buộc bởi những giá trị đạo đức mà từ nhỏ hắn đã được học nên cả hai người tự tạo cho mình một khoảng cách trong phút chóc. Không biết nên mở lời gì với nhau.
Vấn đề này được Ngô Minh giải quyết bằng việc tập trung vào nghiên cứu những điển tịch trên tường. Ở xung quanh là vô số cách bí kíp võ công khác nhau. Từ đao pháp, chưởng pháp, kiếm pháp, thương pháp,.. Ngô Minh cũng cảm thấy lúng túng không biết bất đầu từ đâu.
Cuối cùng Ngô Minh dừng lại ở một bộ kiếm pháp không ghi tên. Đây là một bộ kiếm pháp lấy tốc độ làm chủ. Chiêu thức đơn giản nhưng khó thành thục. Ngô Minh cũng không tin ngộ tính của mình sẽ như các nhân vật chính vừa nhìn sẽ hiểu nên hắn lựa chọn những bộ công pháp cần sự cần cù như thế này để mở đầu cho mình.
Ngữ Yên tuy không hứng thú với võ công cho lắm nhưng cũng không có việc gì làm nên cũng liếc nhìn xung quanh đọc những điển tịch.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới thoáng chớp mắt đã tới sập tối. Ngô Minh cũng ngừng tập luyện chuẩn bị về phòng. Đang định quay sang kêu Ngữ Yên cùng về thì hắn mới nhận ra cô bé đã ngủ quên từ lúc nào không hay.
Ngô Minh không muốn đánh thức Ngữ Yên nên nhẹ nhàng khoác vai cô bé rồi cỏng Ngữ Yên trên lưng.
“ Cũng may là chưa tỉnh lại.”
Ngô Minh thấy Ngữ Yên vẫn chưa tỉnh thì thở phào đưa cô bé đi ra khỏi động trở về phòng. Trên lưng của Ngô Minh, Ngữ Yên từ đầu đã tỉnh lại mỉm cười vô cớ. Cô bé không suy nghĩ nhiều chỉ biết là người đàn ông này là người mình tin tưởng nhất cũng là người tốt với mình nhất. Cô nhất định sẽ không nhường cho bất kỳ ai.
Thời gian cứ thế trôi qua. Ngô Minh ngày ngày chăm chỉ luyện tập. Ngữ Yên thì ở một bênh ăn ngủ, rảnh rổi thì đọc vài câu ghi nhớ để có khi nào Vương phu nhân hỏi thì còn biết đường trả lời.
Ngô Minh võ công tiến bộ theo từng ngày. Nền tảng cũng được củng cố thêm nhiều lần. Sau quá trình nghiên cứu về kinh mạch cũng như cách điều khí Ngô Minh đã tìm ra cách hợp lý để sử dụng dị năng mình một cách hiệu quả nhất.
Mỗi lần tiến bộ, Ngô Minh lại đi tìm Mộ Dung Phục khiêu chiến. Tất nhiên chiến đấu Ngô Minh sẽ không dùng thần lực hay dị năng, chỉ là võ công của bản thân giao đấu với Mộ Dung Phục.
Những lần đầu kết quả đều là Mộ Dung Phục giành chiến thắng nhưng điều này cũng đã gây áp lực cho Mộ Dung Phục. Ngô Minh tiến bộ quá nhanh, càng ngày hắn càng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Ngô Minh dần thu hẹp lại.
Mộ Dung Phục cũng là kẻ hiếu thắng, nhìn thấy Ngô Minh nỗ lực như thế hắn cũng lao đầu vào tu luyện võ công. Cạnh tranh là thứ giúp con người phát triển, có đấu tranh mới có tiến bộ. Cả hai cứ thế hơn thua nhau cũng là cùng nhau tiến bộ vượt bậc.
Mộ Dung Phục cũng không phải là kẻ ngốc, tuy đa số lần khiêu chiến đều là hắn thắng nhưng hắn cũng biết rõ là Ngô Minh chưa từng dùng hết sức của mình. Hắn biết rõ Ngô Minh còn có thiên sinh thần lực mà vẫn còn chưa ra hết sức. Mộ Dung Phục cũng đã từng tìm tới tảng đá mà Vương phu nhân nói. Hắn cố hết sức cũng không thể lay chuyển tảng đá. Mộ Dung Phục tin rằng nếu Ngô Minh dùng sức mạnh đó thì bản thân mình sẽ không phải đối thủ của Ngô Minh.
Ngô Minh cũng tự hỏi rằng mình nếu dùng hết khả năng sẽ tạo ra uy lực gì. Nhưng sống ở Mạn Đà Sơn Trang hắn không có khoảng trống để làm việc này. Chính vì thế nhân lúc hôm nay đi từ chỗ Mộ Dung Phục trở về hắn ghé qua một cù lao hoang để thử nghiệm khả năng của mình.
Đứng nhìn ra biển nước rông lớn nhưng Ngô Minh không cảm thấy mình nhỏ bé, lúc này hắn lạ cảm thấy cái vùng nước mênh mong không thấy bờ mới thật sự là nhỏ. Nó đã sớm không chứa nỗi Ngô Minh.
Cánh tay Ngô Minh vươn ra ngoài. Tay trái Ngô Minh vén hết áo lên để lộ ra những vết gân đang nổi. Chúng từ từ chuyển sang màu đỏ rồi rực cháy. Chúng cháy sáng, ngọn lửa cứ thế điên cuồng gào thét. Những đóm lửa đỏ dần chuyển sang màu xanh. Trong phút chốt chỉ còn lại mấy đóm màu đỏ còn lại tất cả đều đã chuyển sang thành một ngọn lửa xanh thẩm.
Ngô Minh bất đầu vận hết lực mình vào cánh tay. Mặt đất cũng bị Ngô Minh làm cho rung chuyển, những ngọn gió cũng đang bất đầu vô định, xoay quanh Ngô Minh.
Thời cơ đã chính Ngô Minh đánh một quyền kinh thiên vào mặt nước. Một quyền ra sóng yên biển lặng. Ngay cả tiếng gió thổi cũng không còn, cả một vùng rông lớn hoàn toàn yên tĩnh.
Ngô Minh sau đó tiếp tục lên thuyền để trở về Mạn Đà Sơn Trang. Đến cả lúc sau hậu quả từ một quyền kia mới hiện ra. Ngay vị trí mà Ngô Minh tung quyền tạo ra một vòng xoáy, cuốn trôi mọi thứ, cái cù lao mà Ngô Minh vừa ở cũng đã biến mất không còn chút dấu vết gì.
“ Quá miễn cưỡng, đòn này mà đem đi thực chiến chưa kịp ra tay đã đi chầu diêm vương rồi.”
Ngô Minh nằm thở dốc trên thuyền, tuy uy lực vượt trội nhưng hậu quả mà nó đem lại cho cơ thể Ngô Minh cũng quá khủng khiếp, hiện giờ cả người Ngô Minh vô lực không còn tý sức nào nữa chỉ có thể nằm một chỗ thở dốc mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT