Trong văn phòng trống hoác chả có ai, Norton sững sờ, quay ngoắt sang quát Berwick, “Còn không mau phái người đi tìm?!”
“Tìm ai?” Ngay bên cạnh có một giọng nói trong veo vang lên hỏi.
Mạc Tử Mộc đang đứng ngay gần đó, Norton soi mói Mạc Tử Mộc từ trên xuống dưới một lượt rồi mới hầm hừ, “Ban nãy cậu đi đâu?”
“Tôi… Đi vệ sinh thôi mà.” Cậu giơ giơ đôi tay ướt nước.
Sắc mặt Norton thế là hòa dịu trở lại, “Cậu đến có việc gì?”
Mạc Tử Mộc lia nhìn những người khác, Norton bèn hít sâu một hơi, ưỡn thẳng lưng, dõng dạc sai bảo, “Cảnh ngục Berwick, anh còn chuyện gì nữa không?”
Berwick ngượng nghịu tự giác cuốn gói, ông quản gia cũng biết điều tránh đi luôn, lúc này Norton mới chỉnh ngay ngắn lại cravat, mới rồi hoảng hồn quá đâm ra ông ta không để ý lắm cravat thắt chưa đẹp, sau đó mới lạnh lùng bảo, “Giờ thì nói đi, Seven, nếu lãng xẹt chạy tới đây thì chớ trách tôi…”
“Ivan muốn gây bạo động!” Mạc Tử Mộc cắt ngang lời ông ta, đề cập thẳng vấn đề luôn, và y như dự đoán, Norton bàng hoàng, chỉ là sự bàng hoàng đó không thể hiện ra mặt.
Khí lạnh quanh thân ông ta làm sống lưng cậu ớn lạnh, Norton lại nới lỏng cravat, dài giọng mà rằng, “Bạo động? Nói rõ hơn xem.”
Mạc Tử Mộc bèn kể, “Anh ta cho Sticks đi rêu rao khắp nơi, giống như đang âm mưu gây một trận bạo động trong nhà tù.”
Norton dài mặt, “Nghe nói à? Seven, từ chừng nào cậu cần mượn đến mấy lời đồn phù phiếm đó để nâng cao giá trị bản thân chứ. Tôi hy vọng lần tiếp tục “nghe nói” sau nữa, cậu hãy sử dụng cái đầu xinh đẹp của cậu suy xét thử đã, rồi hẵng đến mật báo chỗ tôi!”
Nói đến đây thì vừa vặn điện thoại réo, ông ta quạc được cho Mạc Tử Mộc một bài, tâm trạng thành thử cũng khá khẩm hơn, thế là tao nhã nhấc điện thoại, thong dong alô một tiếng.
Mạc Tử Mộc không đổi nét mặt, trong khi lông mày Norton thì đã nhăn nhíu thành ba nếp nhăn ngay chính giữa.
Ông ta lạnh lùng đính chính, “Tôi chưa bao giờ đổi lịch thuyền cả, hiện tại không, tương lai cũng không.”
‘Cạch’ một phát dập điện thoại, tâm tình mới tốt lên được thoắt chốc đã không cánh mà bay, ông ta ném cho Mạc Tử Mộc một cái nhìn nanh ác, “Seven, cậu biết tôi tương đối quý cậu, đằng nào người trên đời này mà để tôi quý cũng không nhiều đâu! Nhưng mà khốn kiếp, tôi không định vì cái quý này mà mạo hiểm vào rắc rối nào đó, tuy hình xăm trên người cậu hấp dẫn cực kỳ, song tôi cũng rất sẵn lòng lôi cơ thể cậu ra để làm một cái mô hình đấy!”
Mạc Tử Mộc cũng chau mày thắc mắc, “Kìa Boss, tôi không hiểu ông đang nói gì cả!”
“Chính cậu sửa lịch thuyền đúng không?” Norton chất vấn.
Hít sâu một hơi, Norton gặng hỏi lần nữa, “Seven, tôi cho cậu thêm một cơ hội thành thật, có phải cậu đã sửa chữa lịch thuyền không? Rốt cuộc cậu mưu tính làm gì, Seven?”
Mạc Tử Mộc đơn giản trả lời, “Nếu ông đã tự nhận định xong, cần gì đến đáp án của tôi!”
Cơn phẫn hận bùng nổ chóng vánh, Norton dữ tợn nhấn chuông điện, trong vòng một phút đã xộc vào hai cảnh ngục, ông ta chỉ tay vào Mạc Tử Mộc, ra lệnh, “Nhốt vào hầm, không cho ăn uống, bao giờ nó chịu nhớ ra đáp án thì mới được phép cho ăn. Bắt tất cả phòng 204 khu C lại, tôi muốn thẩm vấn từng đứa một!” Hơi khựng, rồi thì bổ sung, “Làm cẩn trọng kín tiếng, đừng kinh động đến ai!”
Mạc Tử Mộc bị bẻ quặp tay ra sau lưng, dẫn đến một tầng hầm đen đặc và ẩm thấp, Berwick thình lình xuất hiện trợn trừng với cậu, gã rít, “Mày biết tao ghét nhất dạng người nào không? Tao ghét nhất cái dạng suốt ngày nhơn nhơn câng cáo như mày đấy.” Nói đoạn, liền vụt dùi cui lên người cậu, hết côn này đến côn khác tới tấp nện xuống, mãi sau đánh cho Mạc Tử Mộc không còn nhúc nhích được gì nữa, gã mới chịu khoái trá thở ra, ác độc nạt nộ, “Mày chết chắc rồi, chết rục như con chuột thối xác dưới cống đi, hợp với giống loài Mongoloid mày nhất đấy!”
Gã ngoa ngoắt sập cửa lại cái ‘rầm’, Mạc Tử Mộc bấy giờ mới từ từ thả cánh tay vẫn đang che đầu xuống, toàn thân như sưng phù, đau nhức.
Cậu nằm trên mặt đất sền sệt, ngửa mặt lên trần, thế rồi đột nhiên cất ra một tiếng cười khẽ. Cậu móc đồng hồ xem, hiện tại là 2:35 chiều.
Thời gian dường như bị kéo dài miết mải trong đêm tối, mới đầu sẽ gây ảo giác một giây tựa thể mười phút, rồi như một giờ, rồi như một ngày, sự dằng dặc trở nên vô tận vô hạn. Thế cho nên mới có rất nhiều người có thể căng mình chịu đựng tra tấn, nhưng lại gục ngã trước bóng tối. Đói khát và rét mướt sẽ bức cho một con người nguội lạnh nhất cũng khó lòng chịu đựng nổi sự lẻ loi này.
Đây không phải lần đầu Mạc Tử Mộc bị nhốt vào hầm, nhưng khác với lần trước, lần này cậu đã tiếp cận gần đến tự do.
Sự chờ đợi bên mép ranh hy vọng mới là sự chờ đợi đằng đẵng tột đỉnh.
Mạc Tử Mộc trải qua một đêm lê thê nhất trong cuộc đời cậu, trời sáng, cửa mở, Berwick với sắc mặt rúm ró đi vào kêu cậu đứng lên, không ho he lấy một tiếng xách cậu dậy rồi áp tải đến chỗ Norton.
Bên bàn cơm đã có Norton chờ sẵn, nắng sớm ấm áp lùa qua những ô cửa kính màu sặc sỡ, đưa sắc màu chảy đầy không gian, đồ ăn sáng ngon lành trên bàn, mùi bơ ngầy ngậy quấn quýt cùng hương café thơm nức. Norton ngẩng đầu liếc Mạc Tử Mộc, hơi nhíu mày, đoạn hít sâu một hơi rồi hào phóng mời, “Ngồi xuống, ăn đi!”
Mạc Tử Mộc cũng không khách sáo, giằng tay ra khỏi Berwick, vừa ngồi xuống liền cầm ngay bánh mỳ nhét vào miệng, quần áo cậu lem luốc một lần nữa khiến hai đầu lông mày Norton nhíu chặt hơn. Ông ta cầm khăn lau lau mồm, đoạn phóng mắt qua chỗ Berwick, “Sao hửm? Anh không cần ăn sáng à?”
Khi còn lại mỗi mình hai người, lúc này Norton mới tỏ ra giận dữ, “Seven, đáng lý hôm qua chỉ cần cậu bảo tôi lịch thuyền tuần này là do Adolf tự động sửa, cậu đâu đến nỗi phải chịu khổ thế!”
Mạc Tử Mộc rót một ly sữa, chỉ tiếp lời, “Cho tôi một cốc nước được không?”
Norton hất đầu, ý bảo quản gia đi lấy nước, ông quản gia bực dọc đi mang nước đến.
“Nếu lúc ấy tôi nói, ông chịu tin tôi chắc?”
Norton lắc quầy quậy, chỉ chỉ tay vào Mạc Tử Mộc, “Seven, cậu không đủ lòng tin cơ bản nhất dành cho tôi!”
Mạc Tử Mộc nghe thấy hai chữ ‘lòng tin’ liền nhoẻn cười, Norton cũng cười, ông ta hỉ hả, “Dù thế nào, đám bạn cùng phòng cũ của cậu cũng không phải đi tối Hunter ấy, đó không phải mục đích của cậu ư?” Ông ta ngừng một lát, lại nói, “Seven, tôi nghĩ mâu thuẫn nho nhỏ ấy sẽ không làm rạn nứt quan hệ hợp tác giữa hai ta đâu, phải không nào?” Ông ta hỏi vậy.
“Xong danh sách cuối cùng, chúng ta còn là quan hệ hợp tác được ư?” Vẻ điềm nhiên của Mạc Tử Mộc sau trước không hề thay đổi.
Norton nở nụ cười, thong dong đáp, “Đương nhiên không, có điều lúc ấy cả tôi cả cậu đều tự do rồi!”
Mạc Tử Mộc phết bơ lên bánh mỳ, cậu đáp nhàn nhạt, “Lúc ấy là lúc nào đây?”
“Nhanh thôi…” Norton cười khẽ, “Hôm nay cậu cứ việc nghỉ ngơi đi, ngày mai sáu giờ lại đến hoàn thành số danh sách còn lại. Bây giờ về đi, Ivan chờ cậu lâu rồi đấy.”
Seven quay trở lại nhà giam chính, thái độ Berwick xử sự với cậu láng máng như đã có sự thay đổi lớn.
Tầm lên lầu, gã ta vươn tay với vẻ ngần ngừ, “Seven này, dù trước kia chúng ta có xích mích gì thì bỏ qua hết ở đây được không? Làm bạn đi, có lẽ sắp tới tao có thể giúp gì đó cho mày!”
Mạc Tử Mộc nhìn cái tay ấy một hồi, năm ngón tay ngắn cũn cỡn, đặc biệt là ngón út, cậu chỉ cười tủm tỉm bắt lấy bàn tay hình tứ giác nọ, vừa cười vừa khiêm tốn, “Boss khách khí quá rồi!”
Berwick đâu ngờ một Mạc Tử Mộc thoạt nhìn cao ngạo và lạnh lùng té ra lại dễ thân như thế, lòng dạ không khỏi âm ỉ mừng thầm, mồm mép tía lia, “Trước chỉ toàn hiểu lầm thôi, sau này chúng ta là bạn, phải hòa hợp lẫn nhau chứ!”
Cửa phòng giam xoạch mở, cặp mắt sâu trũng của Ivan quan sát Mạc Tử Mộc khắp từ trên xuống dưới, đáy mắt le lói ra tia giận dữ.
Cổ tay cậu bị hắn cầm chặt, Berwick lập tức thể hiện thành ý gã ta, gã dè chừng lựa lời, “Ivan, hy vọng anh hãy nhẹ nhàng với Seven thôi, đừng làm khó mọi người…” Đoạn cuối còn chêm thêm một vế, “Anh cũng biết đấy, Boss Norton rất ưu ái cậu Seven.”
Chờ hắn xéo đi xong, Ivan liền ôm vòng quanh thắt lưng cậu, cười khà khà, “Xem chừng em càng ngày càng thuần phục được con ngựa mắt lồi ấy nhỉ.”
Mạc Tử Mộc gỡ tay hắn ra, đi vào phòng tắm. Vẻ như Ivan cũng biết cậu mỏi mệt, tuy hắn khoanh tay trắng trợn đứng một bên nhìn cậu tắm nhưng không nổi thú tính, thật khiến Mạc Tử Mộc bất ngờ quá chừng.
Cậu ngủ trên giường Ivan. Dù rằng Ivan thoạt nhìn lấc cấc luộm thuộm thật đấy, song giường chiếu hắn ta luôn sạch sẽ, mềm mại, gần như ngày nào cũng thay mới. Nơi đầu sóng ngọn gió, Ivan có thể tình nguyện ngồi tù hơn hai mươi năm thay thái tử Bonanno cho thấy hắn là người cực kỳ biết chịu đựng, biết nhẫn nại, thế nhưng hắn vẫn đòi hưởng đãi ngộ khách sạn năm sao ngay trong tù Mammon… Ivan thật đúng là kẻ rất giàu dư vị.
Mạc Tử Mộc lầm thầm nghĩ ngợi trong đầu, sau đó thiêm thiếp ngủ say.
Giấc mơ bủa vây luôn luôn lạnh cóng, đêm đen mịt mùng, chung quanh mờ mịt không phân biệt nổi phương hướng để đi, bỗng nhiên từ đằng sau có đôi tay ôm trọn cậu, toàn thân cậu rơi vào một cái ôm ấm áp. Cậu không còn run rẩy nữa, cả người bình lặng dần dần.
Khoảnh khắc này cậu cứ thấp thoáng cảm thấy, cậu chạy hoài, chạy mãi, hóa ra cũng chỉ bởi chờ đợi một cái ôm.
Sáng sớm tỉnh lại dưới ánh nhìn chăm chú từ Ivan, Mạc Tử Mộc bắt gặp tia nhìn xấu xa cực kỳ trong mắt hắn. Cậu chau mày, cá tính cậu là nghiêm túc, thế nhưng lại cố tình mập mờ suốt với một gã lưu manh bất cần đời thế này. Ivan cười, luồn tay vuốt ve tấm thân bên dưới lớp quần áo của cậu, Mạc Tử Mộc khẽ cự nự nhưng trốn sao nổi bàn tay xảo quyệt đó đây. Lòng bàn tay Ivan sờn ráp, chạm vào người dẫn theo cơn ngứa nhột nhạt, Mạc Tử Mộc không nhịn được liền bật cười, người ngợm mềm nhũn, Ivan bèn thuận thế đè lên cậu.
Ánh mắt cậu vừa giao với Ivan thì tránh đi ngay, Ivan ngắm nghía đường cong sườn mặt cậu, vừa cười vừa mở lời trước, “Kế hoạch em thế nào?”
“Kế hoạch gì cơ?”
“Kế hoạch vượt ngục đó!” Ivan thủng thẳng phản hồi.
Mạc Tử Mộc bình tĩnh đáp lại, “Tôi bảo với anh tôi sẽ vượt ngục bao giờ?”
Ivan nhìn chòng chọc sắc mặt không hề sợ hãi của cậu, đột ngột há mồm cắn tai cậu một cái. Mạc Tử Mộc bị đau, cáu bẳn lườm hắn.
Ivan chỉ tủm tỉm, “Em thật đúng là bướng bỉnh, vừa muốn được ôm, vừa giả vờ không thèm.”
Hàng lông mày rậm của Ivan nhướn nhướn, “Ô thế ra là không phải à, thế để anh kiểm tra thử tí nào.” Mồm thì liến thoắng, chân len vào giữa hai chân Mạc Tử Mộc, còn tay kéo khóa quần cậu mò mẫm vào trong.
Mạc Tử Mộc giật nảy, toan cục cựa, tay cậu chớm động đã bị Ivan tóm được, ấn chặt trên đỉnh đầu cậu.
Ivan sờ tới sờ lui chán chê rồi mới nghiêm túc nhắc, “Seven, bên dưới của em cứng này?”
Cái vẻ trịnh trọng của hắn thật làm Mạc Tử Mộc tức chết, cậu cắn răng mắng, “Sáng ra anh mà không thế thì anh cóc phải đàn ông!”
“Anh là đàn ông! Em thì không!” Ivan nhìn xuống Mạc Tử Mộc, cười khì khì, “Seven ạ, một người đàn ông, khi mà hắn muốn, hắn sẽ thẳng thắn nói hắn muốn…”
“Đó là động vật!”
“Một người đàn ông, hắn sẽ dùng chính hành động để thỏa mãn nhu cầu xác thịt chứ không thèm dùng tưởng tượng!”
“Đó là cầm thú!” Mạc Tử Mộc lạnh lùng chỉnh lại.
Ivan càng cười tợn, “Bé ơi bé à, đàn ông chân chính thì phải biết lãng quên, bởi vì hắn có đủ niềm tin để bắt đầu cuộc sống mới…”
Im lìm một chặp, sau rồi Mạc Tử Mộc mới hỏi, “Anh sẽ quên tôi sao?”
Ivan trầm tư giây lát, thế rồi hắn mỉm cười, “Seven, em sợ bị anh lãng quên à?”
“Anh sẽ quên tôi?”
Ivan biếng nhác lý luận, “Theo cái môn triết học yêu thích của em, cái gì cũng chỉ mang tính chất tương đối…”
Mạc Tử Mộc khẽ thở phào một hơi, “Thật tốt quá…”
Ivan vẫn treo trên môi nụ cười nghiền ngẫm, đoạn hắn cúi xuống, thầm thì bên tai cậu, “Anh còn chưa nói xong mà, em nghe nhé, anh muốn làm em vui, cưng bé bỏng ạ. Nhưng thế không có nghĩa em mơ tưởng trốn tránh được nghĩa vụ một người tình của em, em là của anh, nhớ đấy.”
Mạc Tử Mộc có thể tường tận cảm thụ được đôi tay hệt như cái gọng sắt đang giam cầm cậu kia, cậu chỉ có thể thở dài, chẳng hề giãy giụa, nghiêng mặt sang một bên.
Ivan rút tay ra khỏi đũng quần cậu, ôm chặt eo cậu, hôn vành tai xinh xinh, sau rồi mới lầm rầm cạnh nó, “Hợp tác đi, em.”
Mạc Tử Mộc không trả lời, ánh mắt cộc cằn của Ivan chợt lóe sáng, hắn đặt điều kiện tiếp, “Nếu em không chấp nhận, ngay bây giờ anh sẽ giam lỏng em và khử luôn cả ba thằng bạn của em!”
Mạc Tử Mộc đành hít sâu một hơi, “Anh nói đi!”
Ivan phì cười, bình thản trấn an cậu, “Em đừng liều lĩnh quá trớn, anh hứa với em mọi sự sẽ thành công.”
“Ở cạnh anh là sự liều lĩnh nguy nan nhất cả cuộc đời tôi, hậu quả quá nghiêm trọng, cho nên sau này tôi chắc chắn sẽ cẩn thận.” Mạc Tử Mộc nghiêm trang hồi đáp, “Thoát khỏi anh là ước mong sớm sủa nhất hiện tại của tôi, mong anh có thể giúp tôi toại nguyện nó.”
Ivan không hề nổi giận như ý Mạc Tử Mộc đang cố tình chọc hắn nổi giận, ngược lại hắn chỉ lặp lại lời hắn nói, “Seven, mong muốn lớn nhất của anh là để em cảm thấy em được tự do và vui vẻ. Nếu em không muốn nửa đời còn lại của em phải chịu cảnh giam nhốt, tốt nhất em hãy nhớ kỹ lời anh đi!”
Mạc Tử Mộc bình tĩnh bảo, “Biết rồi.”
“Lặp lại lời anh xem nào, Seven.”
“Nếu tôi không muốn nửa đời còn lại của tôi phải chịu cảnh giam nhốt, tốt nhất tôi nên nhớ kỹ lời anh!” Mạc Tử Mộc nhắc lại đầy đủ không sót một chữ.
Ivan thở dài, ngao ngán lắc đầu, hắn thật bó tay với cái kiểu khôn lỏi mà lại rất chi non nớt này của cậu mà.
Hắn cúi xuống hôn môi Mạc Tử Mộc, căn dặn, “Anh đi nấu món gì đó cho em, đợi lát nữa sẽ có người đưa tới!”
Sau đó hắn trở dậy, vào phòng tắm tắm táp một hồi, rồi rời đi.
Bữa sáng được giao đến gồm bánh bao nhân thịt, thời điểm Kaspersky giao cho cậu, chúng vẫn còn bốc khói hôi hổi.
Mạc Tử Mộc khoanh chân ngồi trên chiếc giường sắt, bực bội ngoạm miếng bánh bao nhân thịt Ivan làm. Cậu không thể không thể thừa nhận, Ivan rõ là đồ đáng ghét, song món ăn hắn làm lại ngon quá đi thôi.
Cái bánh thứ hai còn chưa yên ổn vào bụng, Berwick đã lù lù xuất hiện, một câu của gã rốt cuộc làm Mạc Tử Mộc chẳng còn lòng dạ nào ăn nốt bữa ăn sáng ngon lành này nữa.
“Có một linh mục tên là Mai Lâm yêu cầu được gặp mày!” Berwick thông báo.
nguy cơ to đùng: hiện tại vào wp với tớ khó hơn lên giời @@
đc cái chap này nó hơi ngắn nhưng mà pink dễ sợ thành ra cũng đỡ ức chế = = (nhưng k có nghĩa là k ức chế =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT