*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

#7.

Đêm hôm đó đã trôi qua, thành phố này rút cuộc đón cơn mưa đầu tiên. Sau khi thức dậy, những tầng mây ngoài ô cửa tựa như những hòn đảo lớn, đảo nhỏ bồng bềnh trôi trên không trung bao la, Triệu Thần đẩy cửa sổ, trong không khí ngập tràn hương vị của mưa. Súc miệng qua, tùy tiện dùng khăn tay lau mặt, cũng đã đến 10 giờ sáng, Triệu Thần ngáp một cái, đêm qua vẫn là không được nghỉ ngơi tốt.

Đi đến phòng ăn, mẹ đã dọn sẵn điểm tâm đặt trên bàn, ngoài dự tính của Triệu Thần là Triệu Tinh đã ngồi trước bàn ăn và xử lí xong bữa sáng. Lôi ra ghế dựa ngồi xuống, đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Tinh đang ăn Sandwich, cử chỉ cũng trở nên mất tự nhiên. Đến Triệu Thần rót một ly sữa nóng, mới nhìn thấy trên quần áo Triệu Tinh bị dính vệt nước thật lớn.

“Ngươi đây là mặc quần áo đi tắm vòi sen sao?”

Triệu Thần có chút kinh ngạc hỏi một câu, đổi lại cũng là một câu của đối phương.

“Anh tình nguyện.”

Được rồi, Triệu Thần ngậm miệng, bắt đầu tự cố ăn xong bữa sáng của mình

Ăn cơm xong, mưa lại bắt đầu tí tách nhỏ giọt, ngồi trong xe của Triệu Tinh đến trường, dọc đường đi mưa giống như bức mành sân khấu bao phủ lên cả thành phố, hai bên đường cây lá được gột tẩy thay màu áo xanh mới, thành phố này sau cơn mưa, phơi bày ra một mặt sức sống tràn trề.

Triệu Thần hít một hơi, một sự lạnh lẽo giống như băng thô lỗ bị nhét vào trong lồng ngực. Cậu nhìn về phía Triệu Tinh, đối phương lại quay đầu đi, sau đó buồn giọng nói một câu.

“Đền em.”

Đó là một cái iPhone mới tinh, chạm vào màn hình, ngón tay ướt  kiến nó cũng bị dính một vệt nước. Triệu Thần bỗng nhiên như là hiểu được cái gì, cậu mở danh bạ, phát hiện bên trong chỉ có một số liên hệ duy nhất, trên đó viết hai chữ “ca ca”. Không hiểu nổi, Triệu Thần khẽ nhếc môi.

Dùng cả thời gian buổi trưa để cài đặt hệ thống, đợi cho hết thảy đều được thay đổi hết, Triệu Thần mới ngã lên giường của mình, di động bấy giờ lại hơi rung động một chút.

Van: “Biến mất một ngày, đi chỗ nào giải khuây?”

Di động bị anh của tớ phá hỏng, hắn mới vừa đền cho tớ một cái mới.

Triệu Thần giơ di động lên, nhanh chóng gõ một câu lên màn ảnh, nhấn gửi đi. Một lát sau, nhận được tin nhắn đáp trả.

Van: “Vậy thì các cậu xảy ra chuyện gì?”

Trong nháy mắt, ngón tay Triệu Thần dừng lại, cậu bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào, sự việc tối qua như cuốn phim quay ngược thời gian hiện lên trước mắt, cho dù đã cố ý quên đi bao nhiêu đi chăng nữa, một khắc tim đập lỡ nhịp kia vẫn cứ tồn tại mãi.

Triệu Thần liếm môi, hồi âm, không có gì. Ném điện thoại qua một bên, Triệu Thần hít một hơi thật sâu, ngực trái nảy lên mấy nhịp giống như nhịp của đêm qua. Vì sao lại đột nhiên có cảm giác lạ lung như thế? Cậu đặt câu hỏi cho chính mình, trái tim không ngừng nhảy nhót kia lại không thể cho cậu một đáp án.

Cậu sợ hãi chính bản thân mình, nó khiến cậu cảm thấy mình ngày càng trở nên xa lạ, nhưng mà đồng thời cậu lại khao khát, khao khát thứ gì đó phá vỡ nếp sinh hoạt quen thuộc này. Thế giới là một sự đối lập thật lớn, xoay quanh khiến người ta choáng váng.

Buổi chiều có giờ học chuyên ngành, giáo sư thành khẩn lặp lại không biết đã đến lần thứ mấy tầm quan trọng của thiết kế trong chương trình học kì này, liên quan đến bằng tốt nghiệp, thi cử..vân vân. Triệu Thần ngáp một cái, lần này cậu  đặc biệt mà tới trễ hơn nữa chuyển chỗ cách xa  Lê Vân nhất. Khí lạnh điều hòa bao trùm cả phòng học, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của giảng viên, Triệu Thần lặng lẽ lấy điện thoại ra nhìn nhìn, trên màn ảnh ghi đã là 16 giờ 40 phút, xem ra lại sắp tối phải về nhà.

Choáng, Triệu Thần tự nhiên lại nhắc tới, lúc này giáo sư bỗng nhiên gọi vang tên của cậu. Triệu Thần căng thẳng, vội vàng cất di động lại chỗ cũ, cậu ngẩng đầu phát hiện giáo sư cũng không có nhìn cậu, mà là tiếp tục gọi tên người tiếp theo.

“Lê Vân, ngươi cùng Triệu Thần một tổ, hai người cùng nhau hoàn thành chương trình học thiết kế.”

Trong nháy mắt, tiếng nói của giáo sư tựa như sấm sét giữa ngày hè, Triệu Thần trợn mắt há hốc mồm mà nhìn giáo sư, không phải chứ, sợ cái gì cái đó đến.

Nhìn thầy giáo đang múa bút thành văn ghi tên thành viên các nhóm, Triệu Thần cảm thấy thực sự muốn hôn mê.

Van: “ ha ha ha, này nói rằng cậu với cô bé kia rất có duyên a, nếu cô ấy đã thích cậu như vậy, vậy cậu cứ thử tiếp nhận cô ấy xem sao a, đây là cơ hội tốt.”

Thật sự là xem náo nhiệt không ngại bận rộn, Triệu Thần rất muốn đáp trả bằng một sự xem thường, nhưng mà đối phương đâu có nhìn thấy, vì thế cậu nhắn trả lại, đừng có phiền thêm nữa, tớ đã đủ phiền rồi.

Van: “ được rồi, cậu không chơi đùa, Fredie, kỳ thật không có phức tạp như vậy, rất nhiều chuyện không phải cậu trốn tránh là có thể trốn được, cứ theo cảm giác của bản thân cậu là được.”

Theo cảm giác của bản thân sao? Triệu Thần đem giáo trình trên bàn thu vào ba lô, một bên lấy điện thoại gọi cho mẹ một cuộc, báo cho mẹ biết mấy ngày nay bận làm đề cương luận văn tốt nghiệp, đại khái không có thời gian về nhà, mẹ chỉ là dặn dò chú ý thân thể một chút, liền cúp điện thoại.

Ra ngoài phòng học, không trung mờ mịt, không khí oi bức mà đặc quánh, mới đi được vài bước, mồ hôi mà bắt đầu nhỏ giọt từ trên trán chảy xuống. Triệu Thần dùng tay lau lau, thấp giọng mắng một câu thời tiết quỷ quái, ngay tại một khắc cậu chuẩn bị xoay người, một thanh âm quen thuộc từ phía trước vang lên.

“Học trưởng, cùng đi ăn cơm đi.”

#8.

Chạng vạng ở quán nhỏ ven đường, chủ quán chống ô che cho mảnh đất nho nhỏ, cái bàn gỗ bị nước mưa thấm vào tản ra một mùi hương nồng nàn. Triệu Thần cắn ống hút, nước mưa rơi xuống đất triền miên tạo thanh âm thanh tựa như một bản hòa tấu, Lê Vân đảo đảo ống hút, khối đá lạnh xô vào nhau, vô số bọt khí nhanh chóng thành cốc hình thành rồi đua nhau nổi lên trên mặt, sau đó vỡ tan.

“Học trưởng, đêm qua anh có nghe được đi?”

“Nghe được cái gì?”

Thấy Triệu Thần có chút mất tự nhiên mà muốn lảng sang chuyện khác, Lê Vân tự giễu mà cười cười, sau đó nói rằng.

“Nghe được cái gì không quan trọng, kỳ thật chuyện yêu mến này suy cho cùng cũng chỉ là đơn phương, em sẽ không khiến cho học trưởng cảm thấy  bối rối.”

Cô dừng một chút, sau đó ánh mắt mang theo sự nghiêm túc mà Triệu Thần chưa bao giờ thấy qua, tiếp tục nói.

“Em chỉ hy vọng học trưởng không cần vì tâm ý của em mà gạt bỏ em, thậm chí chọn tránh né em. Chỉ cần học trưởng không ghét em, em nghĩ em còn là có cơ hội đi.”

Đây không phải là câu hỏi, mà là mang cách nói chuyện với chính bản thân mình cũng là một lời khẳng định. Sau đó hai người đều không mở miệng, cơn mưa vây quanh người bọn họ giống như không có kết thúc, theo kéo những tầng mây trôi về cuối trời.

Tuổi trẻ thật tốt a, đây là câu cảm thán Triệu Thần thốt ra từ buổi tối này, lúc này cậu đã về tới ký túc xá, bắt đầu chỉnh lý tư liệu yêu cầu đề cương luận văn. Vô luận chuyện tình cảm rắc rối như thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.Khi Triệu Thần mở Word ra, mới gõ chưa được một chữ, di động trên bàn lại rung lên.

Van: “ thế nào rồi, nguyên lai cậu đã già rồi sao?”

“Nhanh thôi, bị mấy cái việc này lăn qua lăn lại, tớ cách tuổi xế chiều cũng không xa đâu.’’

Triệu Thần oán hận mà nhắn đi những lời này, sau đó nhấn phím gửi đi, đinh một tiếng, tin tức đã gửi trở lại. Chỉ chốc lát sau, liền nhận được đáp trả.

Van: “ không được coi thường kiên nhẫn của phụ nữ, nhưng mà Fredie, nếu cậu thực sự không thích cô ấy, thì không cần đáp ứng lại, như vậy thế cô ấy buông tha, không cần quá để bụng, thế giới này có rất nhiều chuyện phiền phức, đây không tính là gì cả.”

Đem máy tính đẩy sang một bên, ngoài cửa sổ mưa vẫn không ngớt, Triệu Thần tựa vào cửa sổ giơ tay ra ngoài, một giọt hai giọt, mưa rơi xuống bàn tay bắn tung, mang theo cả độ ấm của mùa hè. Triệu Thần hít một hơi, bỗng nhiên giữa tiếng mưa rơi tí tách, giống như có một tiếng gọi tên của mình.

Thanh âm xen lẫn trong tiếng mưa rơi, đứt quãng truyền đến, nghe lại gần gũi. Triệu Thần tựa ngóng đầu ra khỏi cửa sổ, tầm mắt xuyên tán cây, xuyên qua lớp sương mù lãng đãng trùm lên thành phố, một thân ảnh quen thuộc mặc kệ trời mưa ngẩng đầu ngó lên giữa vô vàn ô cửa sổ mà tìm kiếm. Triệu Thần cảm thấy hình bóng kia vô cùng quen mắt, cậu cẩn thận quan sát, được đến khi nhận ra cũng khiến chính bản thân cậu kinh ngạc, cư nhiên là Triệu Tinh.

Triệu Thần giương ô bước nhanh xuống dưới lầu, cách đó không xa Triệu Tinh trong tay cầm một cái cặp lồng đứng dưới tàng cây vẫn còng ngẩng đầu nhìn chung qunah, bộ âu phục màu đen đã ướt đẫm.

“Ơi!”

Triệu Thần hô một tiếng, thấy đối phương còn không có phản ứng, vội vàng chạy tới. Mưa trộn lẫn khí tức của thực vậy, trong đêm đen dài dẵng hòa với nhau tạo thành một vị đặc biệt, đợi cho Triệu Thần chạy đến trước mặt Triệu Tinh, tán ô che lên đầu người kia, Triệu Tinh lúc này mới quay đầu. Dưới ngọn đèn hôn ám, mái tóc đã ướt nhẹp, quanh thân Triệu Tinh chẳng tìm thấy một chỗ khô, lại thấy lần đàu tiên Triệu Thần, sau đó giống như ý thức được biểu tình này là không đúng, mặt lại trở nên như cũ.

“Ngươi đến trễ thế này làm chi?”

“Ký túc xá lớn như vậy, ngươi ở cách xa ta như thế mà ta vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của ngươi thật không tồi, lại nói ngươi không gọi điện thoại sao?”

Một câu đó khiến Triệu Tinh nháy mắt đỏ mặt, ấp úng không có mở được miệng. Thấy đực bộ dáng này của Triệu Tinh, Triệu Thần truy vấn một câu.

“Ngươi không phải là không mang di động đi, có chuyện gì mà lại vội vàng như vậy a?”

Nói chưa có hỏi xong, cà mèn đã bị Triệu Tinh hung hăng nhét vào tay, Triệu Thần ngẩng đầu, đối phương lộ ra vẻ mặt nóng lòng, nói lảng sang chuyện khác

“Em nói vô nghĩa nhiều như vậy làm chi, đây a di nói sợ em gần đây mệt mỏi, hầm canh bảo anh mang đến.”

Chỗ tay cầm còn truyền đến sự ấm áp của nước canh, đột nhiên ký ức vào giờ khắc này bắt đầu chậm rãi kéo tới, những chuyện cũ thời niên thiếu, khi bị cảm nắng là canh đậu xanh, học đến khuya là sữa nóng, thi vào trường đại học thì là đồ hầm, còn có rất nhiều rất nhiều, đều là hắn dùng cái cách không kiên nhẫn như bây giờ, trong khoảng thời gian nhanh đưa vào tay mình.

Cái loại cảm giác không thể nói rõ lại trào dâng trong lòng, giữa bất tri bất giác Triệu Thần thấp giọng nói một câu.

“Cám ơn.”

Mà đối phương thực sự lại không có nghe rõ ràng, đang dùng ánh mắt với vẻ mặt mờ mịt mà nhìn mình, Triệu Thần nhét cây dù vào trong tay anh.

“Ta nói cầm cái này, nhanh trở về, đừng bị cảm.”

“Thật sự là có lòng tốt mà không được báo đáp, ngay cả câu cám ơn cũng không có.”

Triệu Tinh một bên than thở, một bên đẩy ô của Triệu Thần, sau đó xoay người nhanh chóng vọt vào màm mưa lớn. Triệu Thần nhìn chăm chú vào dáng hình kia giống như giây tiếp theo sẽ bị đêm đen bao phủ, một mặt chạy về phía trước, một mặt gào lên thật lớn sau lưng cái bóng kia: “ Đi rồi sao?”, trong người cậu bỗng nhiên bùng lên một hơi nóng rực, tựa như cái nóng giữa hè vào thời khắc này bỗng nhiên phun ra, hừng hực trào dâng, suốt đêm không tan biến.

#9.

Đêm nay, Triệu Thần lần đầu tiên cảm nhận được tư vị mất ngủ.

Nằm ở trên giường trằn trọc, trong não vô số sự kiện đảo lộn, nhưng mà nghĩ bao nhiêu cũng không phân biệt được, giống như cảnh trong mơ kia. Triệu Thần dùng hai tay che mặt, bên tai chỉ còn lại có tiếng gió gào thét, mang tất cả những suy nghĩ đó dồn vào trong óc, chúng nó hội tụ thành hai chữ —— Triệu Tinh.

Thật sự là điên rồi.

Triệu Thần trở mình, từ dưới gối lấy ra di động, sau đó đeo tai nghe lên, Jeremy Fowler thanh nhẹ nhàng ôn nhu tựa vòng tay của mẹ, xuyên qua không gian xa xôi mà đến vờn quanh thân. Cậu nhắm mắt lại, giống như chìm trong bóng đêm vĩnh hằng, thời gian lặng yên không một tiếng động trôi đi, những chuyện về Triệu Tinh về Lê Vân cứ một tầng lại một tầng chồng chất trong kí ức, cuối cùng hòa vào nhau tan vào con đường rực rỡ.

Đi dọc theo con đường rực rỡ kia, trải qua vùng quê mênh mông, cước bộ dừng lại giữa con song chảy xiết, Triệu Thần nhìn khắp nơi, thân ảnh  kia đứng trước cậu, cách không xa. Cậu an tĩnh chờ đợi, thẳng đến đối phương nhận ra cậu đã đến, như đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ như vậy, xoay người hướng về con sông kia thả mình nhảy xuống.

Mà lúc này đây, cậu rốt cục thấy rõ khuôn mặt người kia.

Finally we’ ll walk across the river, just as we’ ll always remember the time we passed by.

Chúng ta sẽ cùng đi qua nơi này, có như vậy chúng ta mới vĩnh viễn nhớ khoảng khắc này.

Đợi cho Triệu Thần lần thứ hai tỉnh lại, mặt trời đã lên cao lắm, cậu lau những giọt mồ hôi không ngừng chảy từ trên trán xuống, ngẩng đầu, không gian ngoài cửa sổ giống như trải một tầng thảm nhung dày, không đặc sệt mà oi bức, mùa hè luôn đi kèm những cơn mưa bất chợt, buông xuống thành phố này.

Ngày nào đó, là lần đàu tiên sau hai mươi mốt năm trong đời Triệu Thần bắt đầu cảm thấy thời khắc mê mang, trong lòng giống như bị đóng băng đã lâu lại bị cái nắng hè chậm rãi làm tan chảy, từng chút từng chút thấm sâu vào ý thức và niềm tin của cậu, về tình  yêu, về tương lai, về chính bản thân mình.

Cuộc sống rốt cục không hề là một trang giấy trắng khô khan buồn tẻ, nó từ bằng phẳng mà dâng lên, vặn vẹo trộn lẫn thành hình xoắn ốc.

Muốn hỏi: yêu là cảm giác như thế nào?

Buổi chiều ở thư viện cùng Lê Vân chỉnh lại tài liệu thiết kế, bỗng nhiên di động chấn động một cái, Triệu Thần bớt thời gian nhìn thoáng qua di động, quả nhiên nhận được tin nhắn của Van.

Van: “ a, tiểu bằng hữu động  tâm? Mùa xuân đã tới rồi sao?

Coi thường ói cho tên kia một trận, Triệu Thần nhanh chóng hồi phục trở lại, “nói mau”.

Trong lúc Triệu Thần ngẩng đầu, trộm nhìn Lê Vân một cái, thấy cô đang tập trung tinh thần mà chỉnh lý tài liệu, sau đó lại cúi xuống đầu.

Một chốc qua đi, Triệu Thần lần thứ hai nhận được trả lời của Van.

Van:”  tớ cảm thấy yêu là một từ để hình dung, cũng chính là mâu thuẫn, khi cậu yêu một người, cậu luôn muốn cùng đối phương ở một chỗ nhưng lại mâu thuẫn với các mối quan hệ xã giao của cậu, đối mặt với ý nghĩ muốn được bên cạnh đối phương lại mâu thuẫn với không gian riêng của bản thân mình, đối mặt với cuộc sống của cậu và người yêu cậu mâu thuẫn nhau. Khi cậu cảm nhận được đủ loại mâu thuẫn này, như vậy, đó chính là cậu đã yêu.” ( cái đoạn này ta làm nó ko được dễ hiểu lắm có phải ko? ta hiểu tác giả viết gì cơ mà ko làm sao diễn đạt được cái hiểu của mình ý. T.T)

Như vậy mình thì sao? Loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì?

Triệu Thần không biết mình trong thời khắc ấy đang nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, nếu đây mới thật là yêu, như vậy này thế giới này sẽ biến thành một câu chuyện tiếu lâm.

Một khắc kia, Triệu Thần cảm thấy được nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, sợ hãi một bước đi nhầm, cậu sẽ ngã vào cơn lốc xoáy vô tận.

Sau đó, cùng Lê Vân cùng nhau hợp tác thiết kế đâu vào đấy xong, mà Triệu Tinh mỗi ngày đều đúng giờ tới trường học của Triêu Thần đưa canh mẹ nấu, mỗi khi Triệu Tinh đi tới trường học, Triệu Thần tự nhiên sẽ có ý cố tránh để Triệu Tinh thấy mình cùng Lê Vân đi chung với nhau. Cậu nói không rõ loại cảm giác này, hai loại cảm xúc này ngày cành mãnh liệt, đang từng chút mà lớn dần, đan xen trộn hòa lẫn nhau

“Học trưởng, có cảm giác như gần đây anh đặc biệt mệt mỏi.”

Lại một lần nữa gần tới cuối tuần, một tháng suốt đêm suốt đêm làm đề cương luận văn, rốt cục cũng có được dàn ý, Triệu Thần xoa xoa mắt, thấy được vẻ mặt lo lắng săn sóc của Lê Vân đang dành cho mình, hồi đáp.

“Có sao?”

“Có, anh xem quầng mắt rất đen.”

Một cảm xúc mềm mại từ dưới mắt truyền đến, Triệu Thần ngẩng đầu, tay Lê Vân không biết từ khi nào đã phủ lên mặt mình. Cậu có chút kinh ngạc nhìn qua, mặt của đối phương chậm rãi đỏ lên, sau đó nhè nhẹ thu tay trở về.

Hai người cứ như vậy trầm mặc, thẳng đến một lúc sau, di động trong túi quần Triệu Thần rung động.

Nhận điện thoại, tiếng Triệu Tinh gào thật to từ ống nghe truyền tới.

“A di nói em đã một tháng không về, bà hôm nay làm một bàn đồ ăn ngon thật lớn, muốn em nhất định phải về.”

“Hảo, ta đã biết.”

“Chú ý nghỉ ngơi.”

Trong ống nghe, tiếng nói rất nhanh liền niệm xong, sau đó nhanh chóng bị cắt đứt, biến thành tiếng đô đô vội vàng.

Triệu Thần tắt điện thoại, tiếng chuông báo của trường kêu vang, một tiếng thanh thanh quanh quẩn khắp vườn trường, đã sáu giờ.

Triệu Thần hướng ra phía ngoài nhìn lại, giữa không trung mịt mù như biển rộng trước cơn bão, cậu nhìn ngoài cửa sổ, là đường ranh giới giữa ngày và đêm, sau đó dần dần, mưa to từng giọt từng giọt rơi xuống, toàn bộ thế giới bị mưa lớn nhanh chóng bao phủ.

☆, Chapter. Extra

Đợi đến khi rút cuộc ý thức cũng trở lại, đau đớn kịch liệt từ đại não truyền tới, giống như muốn vỡ tan, Triệu Tinh vươn sờ soạng đầu giường, phịch một tiếng, một vật thể lạnh như băng bị đụng tới, rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm vỡ vụn thanh thúy.

“shit!”

Triệu Tinh nhẹ giọng mắng một câu, một bàn tay chống nệm gian nan mà đứng lên. Mùi rượu từ dạ dày cồn cào lên, anh vịn tay, đỡ lấy đầu, ngồi ngay ngắn một chốc, rồi xiêu xiêu vẹo vẹo mà đứng lên hướng phòng khách đi đến.

Đã là hai giờ sáng, gió mang theo hơi lạnh khiến người ta rung mình, Triệu Tinh nhíu nhíu mày, chậm rãi đi đến trước máy lọc nước, tự rót cho mình một cốc. Chất lỏng lạnh như băng, từ cổ họng chảy xuống dạ dày, cái cảm giác nóng bỏng kia mới giảm bớt một chút.

Triệu Tinh ngồi trên ghế sa lông,dựa đầu tựa vào chỗ tựa lưng mềm mềm của sô pha, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, chênh chếch mà chiếu tiến vào. Xa xa,những ngọn đèn thành phố biến thành mảng sặc sỡ mờ ảo, như là vô số cảnh trong giấc mơ chồng chất. Triệu Tinh quay đầu, lịch trên bàn trà đánh dấu vòng tròn đỏ, đó là ghi nhớ của a di nhắc sinh nhật Triệu Thần.

Nhớ tới bộ dáng tức giận đến không thở được của người kia, Triệu Tinh khóe miệng không tự giác mà cong lên một chút.

Đúng vậy, anh làm sao có thể quên sinh nhật của người kia.

Từ ngăn kéo bàn trà lấy ra một hộp thuốc, châm, Triệu Thần hút một hơi, lại phun ra, khói thuốc lượn lờ giống như hơi thở của bóng đêm, quanh quẩn cuối cùng tản mát giữa không trung.

Triệu Tinh nắm chặt vòng ngọc trên ngực, đó là năm đó a di cho anh cùng Triệu Thần, Tinh cùng Thần, bây giờ khối ngọc này nhắc nhở cho anh quãng thời gian nặng nề trôi qua. Anh không phải là người đắm chìm trong quá khứ, nhưng quãng kí ức đã qua quá mức thảm thiết, khiến cho giấc mộng mỗi đêm khiến anh bừng tỉnh giấc. Kí ức đó trong nháy mắt, bắt đầu chậm rãi đảo ngược.

Ban đầu anh kháng cự tất cả những người chung quanh, thời gian đầu tiên cảm nhận được những ấm áp đến từ gia đình mới mẻ này, những bao dung cùng thiện ý trong nháy mắt, từng chút từng chút mở ra tiến sâu vào cánh cửa trong tâm can anh.

Còn nhớ rõ thiếu niên tươi sáng kia, từ khi nào đã chú ý đến em, ngay cả bản thân Triệu Tinh cũng chẳng còn nhớ rõ. Người thiếu niên kia, rõ ràng thân thể đơn bạc, nhưng khi mình bị một đám trẻ con vây đánh, quật cường mà chắn ở trước mặt mình. Người thiếu niên kia, rõ ràng rất quan trọng thể diện, nhưng lại tự mình chuốc lấy rắc rối, khiến những đứa trẻ kia phải xin lỗi. Người thiếu niên kia, tưởng rằng chẳng bao giờ để ý đến lời của mình, lại sau khi bản thân mình gây lộn về nhà, lấyt ra nước thuốc từng chút vì mình mà xoa thuốc.

Theo anh thu dọn cục diện rối rắm mỗi lần anh gây chuyện, theo anh cầm phiếu điểm nói với anh phải chăm chỉ học hành rồi dọn sạch căn phòng bị anh làm loạn, làm mỗi sáng dậy sớm làm hai phần bữa sáng khôn một câu oán hận, không, còn nhiều hơn nữa.

Triệu Tinh cảm thấy từ lần đầu tiên gặp mặt, nam hài đeo kính nhìn mình khẽ mỉm cười, trong nháy mắt ấy, đã thắp sáng nên cuộc đời của anh

Từ khi chú ý đến, từ từ tại thời khắc vô ý lại không thể ngờ rằng nảy sinh ra chuyển biến.

Bỗng nhiên có một ngày, anh muốn hiểu biết thêm về cậu, anh đọc sách cậu xem, xem phim cậu đề của, nghe bài hát cậu nghe.

Anh muốn thế giới của cậu.

Cái ý tưởng điên rồ này lần đầu tiên xuất hiện trong ý thức của anh, trước đó chưa bao giờ anh có, khiến anh sợ hãi.

Anh sợ rằng anh sẽ có lần thứ hai trở về tay trắng như trước kia, sợ rằng thứ đã thắp sáng cho sinh mệnh của anh sẽ biến mất.

Anh sợ hãi, tránh né, muốn đem cái ý tưởng kia biến mất khỏi trí óc.

Chính là nỗi khao khát ẩn sâu trong linh hồn anh không cách nào tránh né, vì thế anh chỉ có cách kìm nén bản thân đến chết. Phần tình cảm cấm kị này khiến anh thống khổ, rồi lại từ đây mà giành hết niềm sung sướng anh vô pháp trông mong.

Chớp mắt một cái, bao nhiêu năm đi qua, người thiếu niên của anh trưởng thành, vào đại học, quen nhiều bạn mới, người bên cạnh đến rồi lại đi, chung quy người thiếu niên của anh vẫn cô độc. Nhận thức được điều này khiến anh sung sướng mà sợ hãi, vui sướng vì thiếu niên của anh mãi mãi thuộc về anh, sợ hãi trong một khắc nào đó của tương lai, vị trí của anh bên cạnh người thiếu niên kia sẽ bị người khác thay thế mất/

Mà phần sợ hãi này, bỗng nhiên trong lúc nào đó, rất có thể ngày hôm nay qua đi sẽ biến thành sự thật, anh có thể ném đi một túi bánh quy, nhưng mà chẳng có cách nào đuổi người bên cạnh cậu đi được.

Một chai bia bất tri bất giác tỏa ra mùi hương bọt biển, lúc này thành thị chìm trong bóng đêm, cảnh tượng khiến người ta xúc động mờ mịt, khi toàn bộ thế giới đảo lộn long trời lở đất, một bàn tay bỗng nhiên kiên định đỡ lấy thân mình.Anh quay đầu, khuôn mặt Triệu Tinh bất ngờ không kịp phòng thủ mà chạm vào tầm mắt của mình.

Anh vốn cho rằng có thể đem chôn tình cảm này trong lòng yên lặng nói câu chúc phúc cho người kia, nhưng mà tất cả thống khổ bi thương tựa như thủy triều cuộn dâng từ nơi sâu thẳm trong tim, nuốt hết cả linh hồn anh.

Anh không làm được, giống như anh ngang ngược chiến đấu với số mệnh, còn hơn là bỏ lỡ, không bằng đi tìm lấy.

Một khắc kia, anh yên lặng nói với lòng mình, cho dù là cùng cả thế giới đối đầu, anh cũng muốn thế giới của cậu.

Khi hồi ức chấm dứt, trong tay chỉ còn lại tàn dư của điếu thuốc.

Triệu Tinh đem tàn thuốc ném xuống sau đó đứng lên, đại não vẫn như mơ mơ hồ hồ, mở ra cánh cửa phòng trong phòng ngủ, tiếng hít thở đều đề của Triệu Thần truyền đến.

Anh nhẹ nhàng đi vào, người thiếu niên kia giống như trong suy nghĩ của anh, đang say ngủ.

Anh đứng ở trước giường, an tĩnh mà chăm chú nhìn, thời gian vào giờ khắc này nhịp nhàng thong thả, ngay cả không khí cũng dường như hòa nhã hơn, mang chút ẩm ướt ấm áp của mùa hè, thủy triều giống như tràn lan qua tuổi thanh xuân của bọn họ.

Khi chúng ta yêu là sinh mệnh ngày hè rực rỡ nhất, chúng ta lưu luyến mùi hương của nó, ngắm sự tốt đẹp của nó, nhấm nháp nó trong tuyệt vọng.

Lặng yên, Triệu Tinh không tự chủ được mà khom lưng xuống, nhắm mắt lại, một cái hôn mềm nhẹ giống như hơi thở, dừng lại trên trên môi người ấy, một câu chúc phúc như có như không.

Happy Birthday My Boy.

END CHƯƠNG 3.

Thực sự là từ chương này ta bắt đầu thấy không thích Lê Vân. KHông phải vì ta ghét làm phiền cho tiểu Thần, mà là vì thương Triệu Tinh. Ta thấy thương Triệu Tinh hơn cả tiểu Thần nữa. Ta nghĩ rằng, kẻ đau nhiều hơn là kẻ yêu nhiều hơn, Triệu Tinh khổ nhiều hơn.

Cái này thực sư là mệt quá. 1 chương mà word hơn 10 trang lận T.T. Ta là suốt sáng đến thông trưa luôn. Nhưng mà cũng đáng, văn phong nó rất hay mà.

Cái ảnh chả liên quan cơ mà vẫn đăng.

557987_435157173265428_2013137688_n

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play