Dần dần tôi cũng không tham gia nhiều vào các câu lạc bộ nữa, chủ yếu tập trung vào việc làm quen với vài cô gái. Nhiều lúc cảm thấy thật mất hứng, ở cùng em vẫn là tốt nhất. Ở cùng em, tôi cảm thấy thực thoải mái, tính cách trái ngược bù lại rất hòa hợp.
Thời gian cách học kì mới có hai tuần nghỉ đông, nhiệt độ giảm đột ngột, nhiệt độ ngoài trời còn có 0 độ, có khi sẽ xuống tới độ âm. Khí hậu vùng Hoa Đông so với phương Bắc rất khác nhau. Nhiệt độ có khi âm từ 3 đến 8 độ, nhưng lại không có hệ thống lò sưởi, nói cách khác ở ngoài trời lạnh lẽo đến chết, ở trong phòng cũng không khác là bao, nhiều lắm thì là ít gió hơn mà thôi. Hơn thế không khí còn ẩm ướt hơn phương Bắc, đủ hiểu thế nào là lạnh lẽo thấu xương.
Tôn Dập sợ lạnh, ngày hôm sau liền đi mua áo lông, lớp ngoài lớp trong nhìn em hệt như một cục bông vậy. Chỉ là người em vốn gầy, mặc nhiều cũng không thấy mập ú, chỉ là đi lại có chút chậm. Ngày đó, cũng là ngày sau khi nhiệt độ giảm mạnh, em mua áo, rồi cả chăn nệm. Buổi tối trước lúc ngủ còn lấy cho tôi một túi chườm nóng, nước đã đun sôi, ủ trong tay. Hồi ấy trường không cho sinh viên sử dụng thiết bị dẫn điện, ấm điện cũng không luôn. Em đặt túi chườm vào trong chăn của tôi, lại trèo lên giường của mình, nói tôi không cần quá cảm kích, bữa trưa mai mời em là được rồi. Trông em mặc đồ dày cộp, leo lên leo xuống có chút dở khóc dở cười, liền giúp em leo lên. Không nghĩ em nhẹ quá như thế nên dùng lực hơi mạnh, cuối cùng lại hất em mạnh về giường, thật may phía kia là vách tường. Em thở hồng hộc, nói: “Mặc nhiều như vậy tại sao vẫn thấy lạnh a…”
Hình ảnh khi đó, tôi còn nhớ rõ như vậy, là vì bộ dáng em lúc đó thật sự rất buồn cười, thậm chí…đáng yêu, ừ, rất đáng yêu. Em bĩu môi oán giận, cúi đầu nhìn áo lông mình mặc, làn da trắng nõn cùng với màu ô-liu của áo lông phối lên nhìn rất đẹp, ít có ai mặc áo lông to xụ lại đẹp như thế. Thế nhưng em không biết thân nhiệt tôi cao, buổi đêm ngủ có khi còn đạp chăn ra, huống chi mẹ chuẩn bị đủ chăn cho tôi, không cần đến túi chườm. Nhưng là em đã làm nóng rồi mới đưa tôi, tôi cũng không muốn cự tuyệt. Ôm túi chườm được em chuẩn bị, nó khiến tôi thực sự thoải mái, không bao lâu liền say ngủ.
Qua thật lâu, tôi vì thấy hơi lạnh mà tỉnh lại, hóa ra nửa đêm nóng quá lại đạp chăn ra, hiện tại chiếc chăn đang yên vị dưới sàn. Tôi lồm cồm bò xuống giường nhặt lại chăn, chuẩn bị lên giường ngủ tiếp. Vừa lúc đứng dậy, vô tình nhìn thấy đôi mắt em lộ ra đằng sau tấm chăn dày mà nhìn tôi. Trong phòng tối đen, nhìn thấy đôi mắt ấy làm tôi nhảy dựng lên. Sau lại cất tiếng hỏi.
“Đã khuya như vậy sao còn chưa ngủ đi?”
“Lạnh, không ngủ được.” Em nhỏ giọng đáp.
Tôi buồn bực, em đắp nhiều chăn như vậy, áo lông cũng phủ lên, như thế nào vẫn thấy lạnh. Vừa nghĩ thế liền luồn bàn tay vào trong chăn của em xem thử, lại sờ thấy đầu gối của em, tựa như một khối băng. Tôi mặc quần ngắn áo ngắn không nằm chăn lâu như vậy, cơ hồ vẫn ấm hơn em rất nhiều. Chúng tôi hít vào một hơi, cùng lúc mở miệng, tôi hỏi sao em lại lạnh như thế, có phải bị cảm rồi không? Em lại hỏi tôi vì sao nóng như thế, có phải bị sốt? Tôi nói em thật ngốc, là em lạnh như băng nên mới thấy vậy. Em ủy khuất nghe tôi nói, bảo rằng từ sau khi phẫu thuật, đại khái có nhiều chuyện biến đổi, hai năm gần đây lúc nào cũng lạnh như thế. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của em vùi trong chăn, thương đến lạ. Hình như có chút cảm, cái mũi cũng sụt sịt. Do dự một lát, tôi hỏi hay là để tôi ngủ cùng? Em có thể xuống giường tôi, dù sao tôi cũng nóng đến đạp cả chăn ra. Em nghĩ nghĩ một lát, lại bảo tôi leo lên giường em, vì trên đó có thanh chắn, nằm dưới chắc chắn sẽ có người bị té xuống đất, hơn nữa, em đã mất rất lâu mới ủ cho chăn ấm lên một chút như vậy… Tôi liền leo lên, chui vào ổ chăn của em, thật sự bên trong không có chút hơi ấm nào cả, chân em lạnh băng, tôi chẳng hiểu sao em có thể chịu đựng lâu như thế. Giường thì nhỏ, tuy rằng thân em gầy, tôi cũng không béo, nhưng hai tên con trai cao trên mét tám cùng nằm lên, không khỏi phải nằm gần lại nhau. Tôi vừa đặt mình nằm xuống đã thấy một trận nóng, chăn thì dày như vậy, thân thể em lạnh ngắt.
Dần dần trong chăn cũng có hơi ấm, cơ thể em mới thả lỏng hơn chút, cả người đều dựa vào tôi, không lâu sau tôi nghe được hơi thở đã trầm ổn của em. Tôi biết em ngủ rồi, khuôn mặt tựa lên vai tôi, sống mũi thẳng tắp, đôi môi có chút cong cong. Không nghĩ bộ dáng em khi ngủ trông trẻ con đến vậy, trong không gian nhè nhẹ tiếng ngáy của những bạn học khác, tôi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ…
Tiếp đó hai tuần, trước lúc ngủ tôi đều lên giường em, ủ ấm chăn cho em trước sau đó quay về giường của mình. Nếu như để em tự ủ chăn, có lẽ là không thể. Như vậy, vì có thân nhiệt của tôi lưu lại, cùng với túi chườm nóng, giấc ngủ của em trở nên dễ dàng hơn, chí ít cũng không vì quá lạnh mà thao thức cả đêm. Có một vài lần, vì buồn ngủ quá, lười đứng lên, thế là ngủ luôn cùng em. Em ngủ ngoan lắm, hơi thở nhè nhẹ, lại cũng không nói mê. Chỉ là ôm chặt lấy tôi, dựa cả vào tôi, nên buổi sớm thức dậy, tôi cảm thấy thắt lưng có chút đau nhức
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT