Trong tình huống khó từ chối, Mục Du Nhiên đã ở lại ăn một bữa cơm tối. Khả năng nấu nướng của Chu Miện trên cả sức tưởng tượng. Ngay cả Mục Du Nhiên từ trước đến giờ rất kén “ăn” cũng nhịn không được ăn đến hai chén cơm tẻ. Lúc ăn xong, anh cảm thấy dạ dày căng phồng thỏa mãn, hơn nữa còn có một bầu không khí ấp áp hiếm có.
“Thật ra cậu rất xuất sắc.” Mục Du Nhiên nói.
“… Vậy sao?” Chu Miện cúi gằm mặt, dáng vẻ như đang mắc cỡ khi được khen.
“Ưm, chí ít tôi cho là như vậy. Đại khái bởi vì cậu hướng nội nên mới độc thân à?” Tuy hỏi như thế hơi mất lịch sự, nhưng Mục Du Nhiên vẫn thốt ra khỏi miệng.
“Không, thật ra trước đây lúc ở đại học cũng được nhiều nữ sinh theo đuổi, nhưng tôi đều từ chối.”
“Vì sao?”
Chu Miện nhìn anh, nói: “Còn nhớ tôi viết gì trong bưu thiếp không? Tôi có thích một người, với lại đã thích hơn mười năm. Sau này vẫn sẽ như vậy, không có khả năng thay đổi.”
Mục Du Nhiên không biết nên khen cậu ta cố chấp hay mắng cậu ta quá ngốc: “Chuyện tương lai sao cậu lại có thể chắc chắn như thế?”
“Anh không rõ.” Ánh mắt Chu Miện chợt sáng rực, “Năm đó trong tiệm quay phim, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy áp-phích của anh, cả người tôi như rơi xuống vực sâu. Có đôi khi nhất kiến chung tình không phải xảy ra trong nháy mắt, mà là ngay lúc ta vừa nhìn thấy.”
Hai chữ phát âm như nhau, Mục Du Nhiên nhất thời không thể phân biệt rõ ràng, anh bị lời bày tỏ đột ngột này làm cho chấn động. Cứng họng nói không ra lời.
“Anh sợ à?” Chu Miện thấp thỏm hỏi.
“Không… Chỉ hơi giật mình thôi.” Mục Du Nhiên lúng túng đứng dậy từ biệt, “Tôi nghĩ đã đến lúc phải đi rồi.”
Lúc anh xoay người chuẩn bị đi, eo lại bị người ta ôm chặt lấy.
Sau đó, đầu óc Mục Du Nhiên giống như đang buông lơi. Động tác hoàn toàn làm theo bản năng chứ không phải lý trí. Trước đây anh cũng đã từng qua đêm với người con trai khác, nhưng lần này cảm giác rất khác biệt. Giây phút hai người kết hợp với nhau, linh hồn anh như thoát ra khỏi thân xác. Mục Du Nhiên thậm chí có thể thấy được dáng vẻ mình đang làm tình với đối phương. Đặt trên thân thể gầy yếu của cậu ta, đẩy một phát mạnh mẽ, Chu Miện hiển nhiên rất kích động, hai chân kẹp chặt eo anh, cơ thể chủ động nghênh đón.
Kích thích mãnh liệt cùng với sự dây dưa này trước đây anh chưa từng có.
Nhưng điều Mục Du Nhiên không ngờ tới là sáng sớm hôm sau, quang cảnh lại là như vậy: khắp phòng đầy bụi bặm và mạng nhện, giống như không có ai sống ở đây từ rất lâu. Trong phòng khách, bể cá đầy kín rong rêu đen kịt, thoạt nhìn rất buồn nôn. Nhưng mà càng đáng sợ hơn là trên vách tường trong phòng ngủ được dán đầy ảnh chụp và áp-phích của anh, thậm chí cả trần nhà cũng có. Mỗi một tấm hình đều chi chít dòng chữ “Em yêu anh”.
Mục Du Nhiên vội vã mặc quần áo và mang giày, khiếp sợ rời khỏi căn phòng đó, chẳng lẽ mình đã gặp quỷ? Lúc anh bước ra khỏi cửa, sát vách trùng hợp có một người phụ nữ đang mang thức ăn về, nhìn anh một cách kỳ quái: “Cậu là người mới à? Nhìn hơi quen mắt.”
“Thật xấu hổ, tôi muốn hỏi chuyện này… Căn phòng này trước đây là của ai vậy?” Mục Du Nhiên hỏi một cách khó khăn.
Người phụ nữ nhăn mày suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Khi đó cũng đã lâu lắm rồi… đại khái khoảng năm, sáu năm trước. Người đó hình như là một chàng trai trẻ tuổi, rất lễ phép, có hơi thẹn thùng một chút và ít nói chuyện. Chỉ đáng tiếc, sau đó nghe nói là tự sát, lúc còn sống vì một minh tinh mà tiêu hết tài sản, kết quả là không còn mặt mũi, cho nên đã hồ đồ nhảy lầu. Cũng đã lâu rồi, tôi chỉ nhớ được chừng đấy thôi, ôi!”
Mục Du Nhiên thơ thẩn bước đi, một màn buông thả hôm qua còn đang hiện ra trước mặt, nhưng sự thật sao lại…
Lúc đến ngã tư đường, Mục Du Nhiên bỗng nghe thấy một tiếng gọi mơ hồ.
“Du Nhiên.”
Cả người anh run lên, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại không phát hiện gì cả.
“Chúng ta mãi mãi ở bên nhau, được chứ?”
Không biết là ai đã đẩy mạnh phía sau mình, cả người Mục Du Nhiên lao tới phía trước, cơ thể bị một lực lượng đánh văng bay lên trời, sau đó nặng nề rơi xuống đất, dư chấn làm cả người đau ê ẩm.
Xung quanh có vài tiếng thét chói tai hòa với tiếng nói chuyện hỗn loạn, bên cạnh còn có một chiếc xe, tài xế đang dùng một ánh mắt hoảng sợ nhìn anh. Nhưng đối với những việc này, Mục Du Nhiên đã không còn rõ ràng nữa, anh chỉ biết lồng ngực mình nóng rát, chất lỏng mang theo mùi rỉ sắt không ngừng tràn ra khỏi khóe miệng.
“Em yêu anh.”
Có ai đó ghé vào tai anh thì thầm. Không phải là tiếng nói chuyện, mà là tiếng hát, làn điệu này, Mục Du Nhiên rất quen thuộc. Trước khi nhắm mắt, anh mơ hồ nhớ đến, bài hát này tên là《Vỏ sò tím》.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT