Dung mạo của người đàn ông trước mắt đã được không biết bao nhiêu fan nam fan nữ ca ngợi.

Đơn giản khen đẹp đẹp đẹp nào đáng là gì, chỉ sợ mấy người có tí văn hóa, động chút là ngâm thơ viết văn, chẳng bao lâu đã tẩy não người khác thành fan cuồng.

Đến người không thích Nhậm Cảnh như Dạ Sâm cũng phải thừa nhận, nhan sắc của anh ta đúng là đứng đầu giới giải trí.

Nhất là lúc ra mắt năm mười bảy tuổi.

Dùng lời miêu tả của một nhà phê bình điện ảnh nào đó thì: Vẻ đẹp của thiếu niên Nhậm Cảnh vô cùng có tính xâm lược. Giống như hoa anh túc nở trên đỉnh núi, dưới ánh mặt trời chói chang, nhuần nhuyễn phô ra vẻ đẹp vừa kiều diễm vừa nguy hiểm.

Mười năm trôi qua, sau khi giành về một lượng giải thưởng khiến người kinh ngạc, tuy Nhậm Cảnh đã thu liễm lại, nhưng mị lực cá nhân vẫn càng ngày càng có tính hủy diệt.

Nhậm Cảnh hai mươi bảy tuổi, mất đi vẻ đẹp nhu hòa tinh xảo của thời niên thiếu, lột xác hoàn toàn thành một nam thần hoàn mỹ trong lòng hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ.

Vô số người mê muội vì anh ta, vô số người điên cuồng vì anh ta, nhưng Dạ Sâm lại cảm thấy anh ta luôn đeo một tấm mặt nạ, một tấm mặt nạ làm người khác thấy phiền.

“Nhắc nhở hữu nghị: Cậu còn ba phút.”

Dạ Sâm hoàn hồn, rốt cuộc cũng nhớ ra “chuyện chính”!

Hôn môi Nhậm Cảnh? Việc này không khó, hôn chụt phát là được.

Dạ Sâm thuộc phái hành động, nói làm là làm, kiễng chân rướn tới.

Kết quả, còn chưa tới nơi, đã bị một ngón tay thon dài chặn lại.

Dạ Sâm tức đau cả ruột: Cao thì giỏi lắm à! Mẹ kiếp, không tôn trọng người quá rồi đấy!

Hệ thống đi chết đi “Tôi thấy cậu nhảy lấy đà hơi thấp.”

Dạ Sâm im lặng, lại im lặng, cuối cùng bạo phát “Ai nhảy lấy đà!”

Hệ thống đi chết đi “Ờ thì nhón chân.”

Dạ Sâm “…”

Hệ thống đi chết đi tương đối ngay thẳng “Cá nhân tôi thấy cậu nhón chân không đủ, tốt nhất là nhảy thẳng vào lòng anh ta, hai chân kẹp lấy eo anh ta, tay ôm cổ anh ta, như thế thì anh ta mới không từ chối nổi.”

Dạ Sâm “Tôi có câu này…”

Hệ thống đi chết đi “Đừng nói.”

Dạ Sâm “Mẹ kiếp!”

Hệ thống đi chết đi “Cậu còn hai phút năm chín giây.”

Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Dạ Sâm nhịn!

Cậu tha thiết nhìn Nhậm Cảnh.

Trong mắt Nhậm Cảnh hiện lên ý cười rất nhỏ. Anh mở miệng, âm thanh cực kì êm tai “Sao vậy?”

Nói xong, anh buông ngón tay đang ấn trên trán Dạ Sâm xuống, hỏi tiếp “Làm rơi cái gì à?”

Anh có lòng tốt chừa đường lui cho Dạ Sâm, nhưng Dạ Sâm lại cần đường tiến chứ không phải đường lui.

Cậu ấp úng nói “Đúng là rơi chút đồ…”

Nhậm Cảnh nghiêng người “Vào trước đi đã.”

Dạ Sâm không muốn vào, bên trong toàn là vết tích của cả hai, tuy cậu uống say thật, nhưng cậu không hề mất trí nhớ, cậu vẫn nhớ mang máng được chuyện đêm qua. Đặc biệt là lúc này, Nhậm Cảnh lại còn mặc mỗi một cái áo choàng tắm, bộ dạng quá là… Cậu sợ… Ừm… Sợ mình thú tính đại phát, làm ra chuyện sai lầm.

Thân là một người đàn ông, có thể sai lần thứ nhất, chứ nhất định không thể sai lần thứ hai!

Dạ Sâm chân thành nói “Không vào đâu.”

Nhậm Cảnh vô cùng dễ tính “Vậy cậu nói cho tôi biết cậu làm rơi thứ gì, tôi vào lấy cho cậu.”

Dạ Sâm bối rối “Cái đó, anh có thể cách tôi gần một chút không?”

Đánh trực diện không được thì ta đánh lén!

Nhậm Cảnh nhìn cậu một lúc, thật sự hơi khom người, ghé đến chỗ cậu.

Góc độ này rất có lực sát thương! Tuy Dạ Sâm ghét Nhậm Cảnh, nhưng cậu vẫn không cưỡng nổi gương mặt của anh ta. Dù sao cậu cũng không phải một tên thẳng nam tiêu chuẩn…

Mặt Dạ Sâm nóng bừng, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn. Cậu nhắm mắt, giơ tay lên, chuẩn xác ôm lấy cổ Nhậm Cảnh.

Thế này xem anh còn chạy được không! Dạ Sâm từ từ nhắm mắt lại hôn lên.

Kết quả vẫn phát sinh chuyện ngoài ý muốn! Nhậm Cảnh phắt một cái đứng thẳng, khiến cho Dạ Sâm bị kéo theo, bổ nhào về phía trước, ngã vào lòng Nhậm ảnh đế như một người thiếu nữ.

Một tay Nhậm Cảnh ôm chặt hông cậu hòng đỡ cậu khỏi ngã. Thế nhưng cảm xúc trên tay quá tuyệt vời, làm anh nhớ lại chuyện đêm qua, lại thêm việc thấy người trong lòng ửng hồng hai má, Nhậm Cảnh không nhịn được mà vươn nốt tay còn lại ra.

“Cạch”…

Tiếng sập cửa không nặng không nhẹ vang lên, khiến một người mặt nóng, một người tâm nóng đều nhất loạt hoàn hồn.

Đúng rồi đấy, cái tay chống cửa khi nãy của Nhậm Cảnh đặt lên lưng Dạ Sâm rồi thì cửa nó phải tự đóng thôi!

Nhưng vấn đề là… Thẻ phòng hãy còn ở trong!!!

Gió điều hòa lạnh lẽo quét qua hành lang, Dạ Sâm hỏi “Anh không cầm thẻ phòng à?”

Nhậm Cảnh bất đắc dĩ “Tôi nghĩ cậu sẽ vào.”

Dạ Sâm “…”

Thế thì gay go rồi! Tuy là có thể xuống quầy tiếp tân lấy thẻ, nhưng Nhậm Cảnh ăn mặc thế này, đừng nói là xuống lầu, chạy một vòng hành lang bị ai nhìn thấy rồi tiện tay chụp bức ảnh thôi, là cũng đủ để oanh tạc trang nhất báo ngày mai luôn rồi.

Dạ Sâm lại hỏi “Trợ lí của anh đâu? Ở phòng bên cạnh à?”

Nhậm Cảnh đáp “Đang trên đường đến.”

“Từ đâu đến?”

Nhậm Cảnh “Bắc thành.”

Dạ Sâm nghe xong chán nản “Giờ này mà không tắc đường hai tiếng tôi gọi cậu ta là ba luôn!”

Nhậm Cảnh mặt không đổi sắc, nhưng trong mắt lại vụt qua ý cười rất nhẹ.

Dạ Sâm lại nói “Vậy đi, tôi đi lấy thẻ phòng cho anh, anh cứ chờ đây đã.”

Cậu đang định chạy, hệ thống liền hảo tâm nhắc nhở “Cậu còn chưa đầy hai phút đâu.”

Dạ Sâm vội dừng bước, quay đầu nhìn Nhậm Cảnh. Sau khi do dự ba giây, cậu nói “Tôi cũng coi như giúp anh một việc đúng không?” Cậu cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thế nhưng nếu không lợi dụng, cậu sẽ khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.

Nhậm Cảnh gật đầu “Đúng, một việc rất to lớn.”

Dạ Sâm ấp úng “Vậy… Tôi đòi chút báo đáp nho nhỏ cũng không quá đáng chứ?”

Tiện tay giúp mà cũng đòi báo đáp, nói trắng ra thì đúng là không biết xấu hổ, nhưng Dạ Sâm thật sự không còn thời gian nữa rồi!

Ý cười trong mắt Nhậm Cảnh phai nhạt “Không quá đáng.”

Dạ Sâm thở phào nhẹ nhõm, vội nói “Anh để tôi hôn một chút, tôi sẽ đi lấy thẻ cho anh ngay lập tức.”

Nhậm ảnh đế dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng vẫn hơi sửng sốt.

Dạ Sâm tự thấy xấu hổ thay cho sự trơ trẽn của bản thân, buồn bực nói “Ờ thì… một chút thôi, hôn nhẹ một chút thôi là được.”

Cậu còn chưa dứt lời, một bàn tay ấm áp đã ôm lấy sau tai cậu, khiến cậu ngẩng lên. Sau đó, Nhậm Cảnh hôn xuống.

Dạ Sâm không nhịn được trợn tròn mắt.

Mắt Nhậm Cảnh rất sáng, giống như ánh sao giữa đêm đen, đẹp không lời nào tả nổi.

Dạ Sâm vừa ngây người, đầu lưỡi đã bị cuốn lấy, cảm giác tê dại từ dưới thắt lưng xông lên, kí ức chạy qua đại não. Dạ Sâm vô cùng căng thẳng, cuống quýt đẩy Nhậm Cảnh ra, cắm đầu cắm cổ chạy về phía thang máy “Tôi… Tôi đi lấy thẻ cho anh.”

Nhậm Cảnh đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Dạ Sâm, trong tâm trí chỉ còn lại ba chữ: Thật đáng yêu!

May mà đêm qua Dạ Sâm là người thuê phòng, nên lấy thẻ khá dễ dàng. Ngoài ra, ông chủ của Man Lạc Á còn là bạn cậu nên các cô nàng tiếp tân đối với cậu rất nhiệt tình. Thậm chí có người còn đề nghị muốn lên giúp cậu.

Tuy Dạ Sâm biết tính bảo mật của Man Lạc Á rất cao, nhưng mị lực của Nhậm ảnh đế là vô biên, lỡ như làm các cô nàng si mê đến quên cả công việc thì thật phiền.

Cậu lấy được thẻ phòng, đi vào thang máy xoa xoa mặt hòng giảm bớt nhiệt độ.

“Nhiệm vụ hoàn thành chưa?”

Hệ thống đi chết đi “Chúc mừng cậu nhận được 1 điểm sinh mệnh.”

Dạ Sâm thở phào, rốt cuộc cũng không phí công làm mặt dày.

Cậu nhìn thang máy không ngừng nhảy sổ, ngẫm nghĩ một lúc liền hỏi “Vừa nãy cũng coi như tôi hoàn thành vượt mức quy định, lẽ nào không có chút phần thưởng nào sao?” Chỉ cần hôn một chút là đạt tiêu chuẩn, nhưng cậu với Nhậm Cảnh là hôn lưỡi đó! Cho có 1 điểm không phải quá keo kiệt hay sao.

Hệ thống đi chết đi quả nhiên đã đánh giá quá thấp sự không biết thẹn của kí chủ mới!

Dạ Sâm tính toán tỉ mỉ “Hôn một chút là khoảng hai giây, vừa nãy ít nhất cũng phải hôn sáu mươi giây, trừ hao đi thì tốt xấu gì cũng phải cho tôi được hai mươi điểm chứ?”

Hệ thống đi chết đi “Tôi có câu này…”

Dạ Sâm “Nín!”

Hệ thống đi chết đi “Không biết xấu hổ!”

Dạ Sâm hừ một tiếng.

Thang máy lên đến tầng 27, Dạ Sâm không làm lỡ thời gian nữa. Đều là người trong giới giải trí, nên đều hiểu chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ. Trong đó, loại chuyện giống như “Nhậm ảnh đế áo quần xộc xệch bị nhốt ngoài cửa phòng khách sạn” thế này mà lọt ra, thì phải nói là chuyện nặng nặng nặng lắm luôn!

Sau khi mở cửa, Dạ Sâm thở phào nhẹ nhõm. Cậu vừa định tạm biệt, Nhậm Cảnh đã hỏi “Vào ngồi chút không?”

Hệ thống đi chết đi “Mau vào làm chút kìa.”

Dạ Sâm “…”

Nhậm Cảnh nói chắc chắn là “ngồi chút”, nhưng Dạ Sâm lại thấy trong mắt anh ta giống như bay qua hai chữ “làm chút”. (*)

Mẹ nó, nhất định là cậu bị cái hệ thống chết tiệt này tẩy não rồi!

[Ngồi chút: 坐坐 /zuò zuò/ —- Làm chút: 做做 /zuò zuò/ -> Từ đồng âm khác nghĩa.]

Dạ Sâm cố gắng tỏ ra bình tĩnh đáp “Thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi.”

Nhậm Cảnh còn định nói thêm, nhưng Dạ Sâm không dám lưu lại. Nhiệm vụ hoàn thành rồi, cậu thật sự không còn lí do để ở lại nữa!

Không đợi Nhậm Cảnh mở miệng, cậu đã nhân cơ hội xoay người bỏ chạy, bộ dạng giống như quá xấu hổ nên mới phải bỏ chạy.

Nhậm Cảnh nhìn một lúc lâu, cảm thấy tim mình có chút ngứa ngáy.

Dạ Sâm ngồi vào xe xong vẫn thấy vô cùng khô nóng. Cậu nói “Mở điều hòa lạnh đi một chút nữa!”

Tiểu Lưu nhìn bảng số hiện thị 18 độ, im lặng chỉnh thành mức thấp nhất.

Cứ thế một lúc lâu, Dạ Sâm mới tỉnh táo lại.

Tiểu Lưu báo cáo lịch trình, Dạ Sâm nghe vào tai nọ ra tai kia.

Trước giờ, cậu làm việc trong giới giải trí đều như chơi cổ phiếu. Người nịnh bợ cậu không ít, người làm thân lại càng nhiều, thế nhưng, người muốn ngáng chân cậu thì lại chẳng có mấy ai. Nói tóm lại là một đường thuận buồm xuôi gió. Chỉ là Dạ Sâm rất lười, cũng không có dã tâm, một đống cơ hội bày ra trước mắt mà vẫn thờ ơ.

Tiểu Lưu hiểu tính cậu, cho nên lịch trình chỉ sắp xếp theo tiêu chí: hài lòng là chính, kiếm tiền là phụ. Dù sao, thứ nhà họ Dạ không thiếu nhất chính là tiền.

Dạ Sâm hỏi “Xe đã đưa đi chưa?”

Tiểu Lưu nói “Đã cho xe tải đến kéo đi rồi.”

Chuyện này là do Dạ Sâm dặn dò, cậu không muốn để bất kì người vô tội nào mất mạng thay cậu!

Dạ Sâm lại nói “Có kết quả kiểm tra nhớ báo tôi biết.”

Tiểu Lưu “Được.”

Dạ Sâm buồn chán lôi điện thoại ra, đang định bật máy thì nghe thấy tiếng báo tin nhắn của Wechat.

Nhậm Cảnh: Đang ở trên xe sao?

Dạ Sâm suýt chút nữa thì ném luôn điện thoại!

Trong đầu cậu tất cả đều là câu hỏi – Cậu có Wechat của Nhậm Cảnh?? Chuyện lúc nào vậy chứ!

Rất nhanh, Nhậm Cảnh lại nhắn tới: Lần đầu tiên không phải không cho cậu hôn, chỉ là đang ở ngoài, chúng ta nên để ý một chút.

Nhiệt độ trên mặt Dạ Sâm vừa hạ xuống đã lại bốc lên ngùn ngụt, chuyện Nhậm Cảnh muốn giải thích chính là chuyện cậu vừa gặp đã muốn “cưỡng hôn”, nhưng lại bị Nhậm Cảnh dùng ngón tay chặn lại…

Thật là mất mặt! Dạ Sâm cầm điện thoại mà như cầm khoai nóng.

Nhậm Cảnh lại nhắn: Vì sao… lại muốn hôn tôi?

Dạ Sâm nhìn chằm chằm sáu chữ kia một lúc lâu, trong lòng đầy sợ hãi, sợ Nhậm Cảnh lại gửi tới câu gì đó có thể dọa chết người. Cậu mở Wechat, động tác mãnh liệt như hổ, nhìn nhìn lại phát hiện, không chỉ có chức năng xóa tin nhắn mà còn…

Nhậm Cảnh lại gửi thêm một tin: Buổi tối có rảnh không?

Đáp lại anh chính là: Dạ Sâm bật chế độ bạn bè, bạn vẫn chưa phải bạn bè của anh ấy. Xin gửi lời mời kết bạn, đợi đối phương đồng ý rồi mới có thể tiếp tục trò chuyện.

(*) Tình hình là, chương này tác giả đã xác định giới tính của cái hệ thống này là 他 (anh ấy, anh ta,..) tức là nam, nên về vđ giới tính coi như đã được giải quyết, nhưng xưng hô thì lại là cả một vđ:)) Gọi “cậu” thì thấy hơi gượng, mà gọi “ông” thì thấy quá già, lại không phù hợp với cách nói chuyện thoải mái của nv chính, nên tạm thời t sẽ để là “cậu”, sau này có gì sửa lại sau nha, vì t cũng đọc đến đâu mới làm đến đó thôi TT.TT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play