Thanh, là ta sai…” Y vươn tay ôm lấy nam nhân trước mặt, hoàn toàn bỏ xuống mặt mũi, thành thành thật thật nhận lỗi. Nhìn bộ dáng biết sai mà sửa của y, tâm tình lo lắng bất an của Mặc Thanh cũng theo đó tiêu tan.

Hắn cũng vươn tay ôm chặt y, thỏa mãn thở dài một hơi.

“Viêm nhi, nếu phụ thân có chỗ nào khiến ngươi mất hứng, ngươi cứ nói thẳng với ta, ta sẽ sửa đổi, ngàn vạn lần không được giấu ở trong lòng”.

Mặc Viêm nghe xong có chút dở khóc dở cười, kỳ thực nguyên nhân của mọi chuyện đâu có giống như Mặc Thanh đang nghĩ, bất quá nếu hôm nay y không giải thích rõ ràng, chỉ sợ trong lòng Mặc Thanh sẽ không thoải mái.

“Thanh, ai nha…Người đừng liếm ta, nhột quá…trước tiên hãy nghe ta nói đã!”

Mặc Thanh lưu luyến từ hõm vai y ngẩng đầu lên, con ngươi ám kim còn mang theo một tia dục vọng vừa lóe lên rồi biến mất.

“Lẽ nào ta thực sự đã làm sai điều gì sao? Ngươi nói đi, ta nhất định sẽ sửa mà, có được hay không… Viêm nhi… Viêm nhi…” Hắn nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi y, trong giọng nói không tự chủ mang theo nồng đậm ủy khuất.

“Không phải như vậy! Nguyên nhân chính là…kỳ thực là ta đang sợ hãi”.

Cuối cùng cũng đem suy nghĩ trong lòng nói ra, Mặc Viêm cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Mặc Thanh, y hơi bất đắc dĩ bật cười.

“Vì sao lại sợ?” Mặc Thanh hoàn toàn không thể hiểu được, Mặc Viêm cư nhiên lại cảm thấy sợ hãi, là bởi vì thường ngày hắn không biết tiết chế sao? Làm y mệt chết, cho nên y mới mới cảm thấy sợ hãi?

Mặc Viêm thẳng người ngồi qua một bên, đối mặt với Mặc Thanh, quyết định nói rõ ràng với hắn một lần: “Thanh, kỳ thực ta rất sợ”.

“Bảo bối? Ngươi sợ ta sao? Ta đã làm gì sai sao?” Mặc Thanh lo lắng, vội vàng dò hỏi.

“Không phải, người đối với ta rất tốt, chính là bởi vì quá tốt nên ta mới có chút sợ hãi. Ta chỉ là một người bình thường, tuổi thọ của con người lại ngắn như vậy, nhìn những vị bằng hữu và sư phụ đều lần lượt qua đời, chúng ta lại vĩnh viễn không già đi, thời gian đối với chúng ta hoàn toàn không có ý nghĩa… Ta càng ngày càng cảm thấy sợ…”

Mặc Thanh rốt cuộc cũng nghe hiểu, Mặc Viêm không phải sợ hắn, mà là thời gian. Thế nhưng thời gian đáng sợ ở chỗ nào? Không phải tất cả mọi người đều muốn trường sinh bất lão sao? Vì sao y có được nó lại cảm thấy sợ chứ?

“Thanh, ta biết người yêu ta, ta cũng… rất yêu người, nhưng mà chúng ta có thể yêu nhau bao lâu? Mười năm? Một trăm năm? Một ngàn năm? Hay là một vạn năm? Thực sự có thể vĩnh viễn sao? Cuộc sống nhân loại thì ngắn ngủi, mà chúng ta thì cứ kéo dài mãi mãi, ta thực sự rất sợ, chỉ cần nghĩ tới một ngày nào đó chúng ta sẽ chán ghét nhau, liền cảm thấy sợ hãi vô cùng, rất sợ…”

Đây là lần đầu tiên Mặc Thanh nghe thấy Mặc Viêm giải bày tâm sự của mình, cả người bất động thật lâu không lên tiếng, đứa bé này vẫn giống hệt như lúc còn nhỏ, luôn thích che giấu tâm sự ở trong lòng, không phải là vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không nói ra.

Mặc Thanh đột nhiên nhớ tới những chuyện khi Mặc Viêm còn bé, khi đó, câu hỏi đầu tiên luôn hiện lên trong đầu hắn chính là, rốt cuộc trong lòng đứa bé này đang nghĩ gì.

Đã qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn không thể hiểu được trong lòng đứa bé này đang suy nghĩ cái gì, cho đến khi chính miệng y nói ra, hắn lại hận bản thân mình, vì sao không cẩn thận hơn một chút, vì sao không sớm phát hiện ra trong lòng y đang lo sợ.

Im lặng cúi đầu, không biết từ đâu lấy ra một thanh tiểu đao, lưỡi đao rạch một cái, lòng bàn tay lập tức chảy ra máu tươi.

“Phụ thân!” Dưới tình thế cấp bách, Mặc Viêm vội vàng đưa tay ấn chặt lòng bàn tay Mặc Thanh, thậm chí còn gọi ra cái xưng hô đã lâu không gọi.

Mặc Thanh nhìn bộ dáng kinh hoảng gấp gáp của y, ngược lại còn nở nụ cười thực tươi.

“Viêm nhi, phụ thân không có việc gì”.

Sau đó dùng máu chảy ra, ở trên trán Mặc Viêm vẽ ra một đạo ấn chú, Mặc Viêm kinh ngạc nhìn Mặc Thanh, chỉ thấy ánh mắt đối phương cực kỳ nghiêm túc, đợi đến khi hắn vẽ xong, nhẹ nhàng lau sạch lòng bàn tay, vết thương lập tức biến mất không còn một mảnh.

Trong miệng lại lẩm bẩm niệm một đoạn văn tự, Mặc Viêm nghe không hiểu cho lắm, nhưng lại có thể nghe thấy rõ ràng câu nói sau cùng.

“Nếu ta thay lòng đổi dạ, hồn phi phách tán”.

“Thanh…” Hắn tại sao phải nói ra những lời như vậy! Những lời này nặng nề biết bao nhiêu, người khác không biết nhưng Mặc Viêm thì hiểu rất rõ, đối với nhân loại lời thề này chẳng có ảnh hưởng gì, tùy tiện nói ra rồi thôi. Nhưng thân là Thần, lời thề của Mặc Thanh chính là do thiên địa làm chứng a.

Mặc Thanh vươn tay ôm chặt y vào lòng, rồi mới lên tiếng: “Viêm nhi, phụ thân biết, bất luận ta có nói như thế nào ngươi cũng khó mà tin tưởng được, ta chỉ có thể cam đoan với ngươi, cho đến khi ta chết tình yêu của ta vẫn luôn dành cho ngươi”.

Hắn đây là đang dùng sinh mệnh của mình để trấn an y sao? Cái giá này cũng quá đắt đi? Viền mắt Mặc Viêm ửng đỏ, những lo lắng trong lòng thoáng chốc liền biến mất, không cần giải thích thêm cái gì, cũng không cần phải nói bất kỳ cái gì nữa.

‘Đến khi chết tình yêu của ta vẫn luôn dành cho ngươi’, câu nói này chẳng phải là biểu thị cho sự chung thủy đến chết cũng không thay đổi hay sao…

Bất quá… trong lúc y đang cảm động không thôi, tay của ai kia lại đang làm gì đó? “Thanh?!”

“Ân?” Mặc Thanh dùng thanh âm cực kỳ vô tội trả lời. Mặc Viêm khẽ cắn môi dưới, nhìn tay hắn ở trên ngực y tàn sát bừa bãi, sắc mặt lập tức đỏ hồng lên, cũng không biết là do tức giận hay là thẹn thùng a.

Mặc Thanh đương nhiên phát hiện ra, trên mặt liền câu lên nụ cười cực kỳ tà ác: “Viêm nhi, đã làm nhiều lần như vậy, tại sao vẫn còn xấu hổ a?

“…” Cho dù đã là ‘vợ chồng’ nhiều năm, thế nhưng khi đối mặt với Mặc Thanh, y vẫn như một hài tử ngây ngô mới nếm trải trái cấm lần đầu, ngây thơ như một tờ giấy trắng.

Mặc Thanh nhanh chóng cởi bỏ xiêm y của bản thân, thân thể trần truồng hoàn mỹ không tỳ vết, không chút khách khí dán sát lên người y.

“Phụ thân, tiểu Xám sắp trở về rồi…Còn có, nơi này là nhân gian…”

Tay của Mặc Thanh ở trước hai đóa hồng mai đã đứng thẳng của y xoa nắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua hầu kết, trong lòng thì đang bất mãn nghĩ, con chó chết tiệt đã bị hắn vây khốn, còn muốn trở về?! Đợi lát nữa sẽ tìm cơ hội thu thập nó.

Mặc Viêm cho rằng nói như vậy thì có thể làm cho Mặc Thanh dừng tay, nhưng hiển nhiên là y đã quá ngây thơ rồi, động tác của Mặc Thanh càng ngày càng kịch liệt, hắn thuận thế bày ra kết giới, ngăn cách tất cả ở bên ngoài.

Thân thể trắng nõn trơn mịn hoàn toàn bại lộ trước mắt Mặc Thanh, con ngươi ám kim trần đầy dục vọng, cúi đầu ngậm lấy ngọc hành hơi đứng thẳng của Mặc Viêm, chỉ mới phun ra nuốt vào hai cái, vật nhỏ kia liền mạnh mẽ đứng lên, chống đỡ vật kia trong khoang miệng, hắn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn một cái lên quy đầu nhạy cảm, thân thể Mặc Viêm liền run lên.

“Viêm nhi, ngươi thật sự rất mẫn cảm a…” Mặc Thanh hài lòng cười.

Lật thân thể của y lên, khiến cho cái mông nộn nộn trắng nõn hiện ra, hơi khai mơ hai cánh mông, theo đó là một ngón tay đi vào trong, nhanh chóng đút ra đút vào, thân thể quanh năm được yêu thương, sớm đã thành thói quen với tình huống như vậy, chỉ cần động một chút liền ẩm ướt.

Mặc Thanh đối với thân thể Mặc Viêm rõ như lòng bàn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng đè xuống nội bích nhạy cảm, đảo quanh một vòng, Mặc Viêm không nhịn được hừ ra tiếng, hai tay nắm chặt đệm chăn dưới thân.

“Viêm nhi? Thoải mái không?” Mặc Thanh hết lần này đến lần khác không buông tha cho y, tà ác hỏi.

Mặc Viêm muốn gật đầu, nhưng cả người chỉ có thể dán chặt ở trên giường, không có cách nào động đậy, chỉ có thể rên rỉ không ngừng: “Ngô…ngô…”

“Viêm nhi không trả lời? Chính là vẫn chưa đủ thoải mái đi”.

Nói xong, hắn lập tức tăng thêm một ngón tay đi vào, Mặc Viêm cúi đầu hừ một tiếng, cảm giác thân thể nóng như lửa đốt, nội bích bị ngón tay tận tình trêu chọc, một cỗ thư sướng không tên không ngừng đánh thẳng vào thân thể y.

Mặc Thanh vô cùng yêu thích *công việc* trên giường này, hầu như mỗi đêm đều phải ôm Mặc Viêm lăn qua lăn lại cho thỏa thích, thân thể của y hắn đã quá quen thuộc, tùy tiện một động tác cũng có thể khiến cho Mặc Viêm hoàn toàn khuất phục.

Ngọc hành của Mặc Viêm căng cứng có chút đau nhức, lại không thể lấy tay an ủi, chỉ có thể hùa theo động tác của Mặc Thanh, không ngừng ma sát trước sau, ngọc hành cứng ngắc ma sát với mặt giường mang đến thư sướng, hóa giải được một chút đau đớn do động tình, nhưng vẫn không thể hóa giải bất mãn trong người.

Vì vậy, y chỉ có thể khàn khàn mở miệng cầu xin: “Thanh, giúp ta…”

____END PN3____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play