Thần Mộc và Kiêu Tử Dật đã đến Thanh Lam, kỳ quái chính là bọn họ không hề mang theo thiên quân vạn mã, chỉ mỗi người một ngựa đi trước một bước, hơn nữa còn rất quy quy củ củ thông qua trạm kiểm soát a.

Không phải muốn vây công Thanh Lam sao? Có thể nói hiện tại là thời cơ tốt nhất để làm suy giảm thực lực của Thanh Lam nha.

Vậy mà Thần Mộc và Kiêu Tử Dật lại rất bình tĩnh, tựa hồ đã nắm chắc mọi thứ trong tay, hai người thông qua trạm kiểm soát, sau đó nghỉ qua đêm tại một thành nhỏ sát biên cảnh.

Sáng sớm ngày thứ hai, liền mang theo lương khô và nước một đường phi nhanh như gió, lúc này mới cảm thấy có không khí vội vã, thế nhưng hai người lại không đi tới đế đô mà lại hướng về phía quân doanh của Thanh Lam, lúc bọn họ đến nơi thì đã có một người mang dáng vẻ tướng quân đứng chờ ở đó từ sớm.

———

Mặc Viêm hai ngày nay giống như tập mãi thành quen, mỗi ngày đều bị Mặc Thanh hạn chế tự do, hơn nữa còn bị hắn quấn quít cầu hoan, tuy rằng thỉnh thoảng cảm thấy hắn dính người quá mức, nhưng chung quy vẫn là hài lòng và thỏa mãn.

Tuy ngoài miệng nói không thích nhưng trong lòng lại rất mong đợi, không biết có phải những người khi yêu đều như vậy hay không, luôn luôn khẩu thị tâm phi, không muốn thừa nhận suy nghĩ chân thật của mình.

Mỗi khi không thấy bóng dáng Mặc Thanh, Mặc Viêm liền phiền não. Chỉ có một người ăn, Mặc Viêm cầm chén cơm mà ngẩn người, tuy rằng mỗi khi đến bữa ăn Mặc Thanh luôn thích động thủ động cước nhưng lúc đó lại phi thường ngọt ngào, hơn nữa hắn luôn muốn làm cho y ăn nhiều thêm một chút, rất sợ y bị đói bụng.

Hiện tại nhìn một bàn cơm lớn đầy món ăn ngon y chỉ cảm thấy vô vị. Thì ra món ăn có ngon hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc muốn ăn hay không, mà là do thiếu đi người ngồi bồi bên cạnh.

Thật ra điều làm y cảm thấy khó chịu và tịch mịch nhất không phải điều này, điều khổ sở nhất chính là sau khi tắm rửa và lên giường nghỉ ngơi, bình thường luôn có một người rất bá đạo đem y ôm chặt vào trong ngực, thậm chí ngay cả trong giấc ngủ cũng lưu luyến không muốn buông y ra lấy một lần, thế nhưng hiện tại thì sao? Một mình y vắng vẻ ảm đạm nằm trên giường, cảm giác lạnh lẽo khiến y không thể ngủ được.

Mặc Viêm bắt đầu tự kiểm điểm lại chính mình, có phải hay không là do bản thân không biết quý trọng hạnh phúc nên mới bị lão thiên gia trừng phạt?

Mỗi một giây một phút được ở cùng Mặc Thanh đều là lão thiên gia ban cho a, y làm sao có thể nghĩ chưa đủ, còn ngại Mặc Thanh đối với y quá tốt, ngại hắn quá mức dính người, thật là nghiệp chướng nặng nề mà.

Đã liên tiếp ba ngày Mặc Thanh đều đi sớm về trễ, mỗi ngày đều là khi Mặc Viêm chưa tỉnh ngủ thì ra ngoài, buổi tối lúc hắn trở về thì Mặc Viêm đã ngủ say. Cho dù trên giường vẫn có vết tích của người kia ngủ qua, thế nhưng xúc cảm lạnh lẽo lại nhắc nhở y người kia đã rời đi rất lâu rồi, vì vậy y luôn cảm thấy mất mát.

Binh mã Thanh Lam và Tần Xuyên một đường đi nhanh, cuối cùng cũng đến phạm vi thế lực của Thiên Tuyệt cung, mục đích của bọn họ chính là nhân lúc chủ lực của Thiên Tuyệt cung không có ở đây, đánh một đòn làm Thiên Tuyệt cung trở tay không kịp.

Mặc Thanh gần đây luôn cùng mấy vị đại đường chủ vội vàng bố trí kế hoạch, Mặc Thanh không muốn Mặc Viêm quá chú tâm vào việc này, hắn chỉ muốn đem thân thể y dưỡng cho thật tốt, dù sao lần trước Mặc Viêm bỏ hắn mà đi đã lưu lại một bóng ma không thể xóa bỏ.

Mặc Viêm thấy xung quanh có không ít ảnh vệ, tuy rằng hiện tại võ công đã mất, nhưng giác quan thứ sáu của y vẫn còn rất nhạy cảm.

Bất quá hôm nay Mặc Viêm thấy có gì đó rất kỳ quái, mơ hồ có cảm giác không đúng, dường như đã xảy ra chuyện trọng yếu gì đó, nhưng võ công của Mặc Thanh thâm sâu khó lường, cho dù là thiên quân vạn mã hắn cũng có thể đối phó được, hơn nữa các vị đường chủ Thiên Tuyệt cung đều ở bên cạnh hắn, theo lý thuyết thì sẽ không có việc gì đi.

Chẳng lẽ những an bài của Mặc Thanh xảy ra vấn đề gì sao? Tâm thần của y có chút không yên, lại không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cho dù là nằm ở trên giường vẫn không thể nào ngủ được.

Nhưng không ngờ, ngay lúc này lại có tiếng đánh nhau nho nhỏ bên ngoài. Còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì đã nhìn thấy một bạch y nam tử đứng trước giường của y, nam nhân kia tuy rằng che mặt nhưng ánh mắt kia Mặc Viêm sẽ không nhận sai, cư nhiên lại là Lăng Thanh Diệc. Nam Trạch quốc không phải đã bị Thiên Tuyệt cung bao vây sao, hắn như thế nào lại đi ra ngoài?

Hơn nữa lúc này hắn xuất hiện ở đây rốt cuộc là muốn làm gì? Mặc Viêm nét mặt không thay đổi nhưng đáy lòng đã sớm bách chuyển thiên hồi (rối như tơ vò), thậm chí nghĩ đến, có phải hay không Nam Trạch quyết định ăn cả ngã về không, cho Lăng Thanh Diệc đột phá vòng vây, sau đó đến bắt cóc y làm con tin, ép Mặc Thanh lui binh.

Trong mắt đối phương hiện lên một tia mừng như điên, Mặc Viêm còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị hắn điểm huyệt ngủ nhất thời mất đi tri giác. Trong nháy mắt bất tỉnh y vẫn còn tâm tư suy nghĩ, mỗi lần đều bị bắt trong tay hắn, lúc này nếu như y lại chết, Mặc Thanh có thể hay không thực sự phát điên?

Mà y lại không hề hay biết, y còn chưa chết Mặc Thanh cũng đã sắp phát điên rồi.

Mặc Thanh đang cùng mấy vị đường chủ sắp xếp an bài cuối cùng, đột nhiên trong lòng nổi lên một tia kinh hoàng, còn chưa kịp xác nhận là chuyện gì thì đã có một thị vệ hoảng loạn chạy đến bẩm báo. Mặc Viêm ở biệt viện bị người ám toán, đối phương dùng ba loại độc dược vô sắc vô vị làm cho toàn bộ người mang nội lực cao cường đều không tránh khỏi, độc phát bỏ mình. Chỉ có duy nhất một mình Mặc Viêm bị mất hết võ công nên may mắn tránh khỏi, nhưng cuối cùng lại bị đối phương bắt đi mất.

Mặc Thanh nghe xong tin tức này, nhất thời không khống chế được sát khí của mình, làm cho bàn tròn ngọc bích bên cạnh đang hoàn hảo trong nháy mắt vỡ nát thành từng mảnh.

Mấy vị đường chủ có chút lo lắng nhìn hắn. Tất cả mọi người đều biết, thiếu cung chủ là ái nhân trong lòng cung chủ, chỉ cần y vừa xảy ra chuyện cung chủ sẽ hoàn toàn mất đi tỉnh táo, mất đi kiên nhẫn. Nam Trạch vốn đã là vật trong túi, không nghĩ tới trước khi chết còn cố giãy giụa như vậy.

Chỉ là Mặc Thanh không nên trúng mưu kế của bọn chúng, không thể vì việc như vậy mà phải hai mặt thụ địch. Mặc Thanh hít sâu hai cái, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại: “Chuyện Thanh Lam vẫn cứ theo những gì chúng ta an bài mà làm, cố gắng tiêu diệt một lần, không được để lại hậu hoạn”.

Mấy vị đường chủ cũng yên lòng, mới vừa rồi bọn họ còn lo lắng Mặc Thanh vì tức giận mà mất đi lý trí, muốn đem toàn bộ mọi người lập tức tấn công Thanh Lam và Tần Xuyên, đánh với đối phương một trận ngươi sống ta chết.

Cũng may thời khắc mấu chốt, Mặc Thanh vẫn không mất đi lý trí, hắn cắn răng nghiến lợi phân phó xong, liền giao lệnh bài Thiên Tuyệt cung cho Thiên Chiến đường chủ: “Tất cả do ngươi làm chủ”.

Ngụ ý là hắn muốn đích thân đi cứu Mặc Viêm. Mấy vị đường chủ biết rõ tính tình của hắn có khuyên giải cũng vô dụng, chỉ có thể gật đầu, việc trước mắt của bọn họ là phải đem mọi chuyện giải quyết cho tốt mới đúng.

Lúc Mặc Viêm tỉnh lại có chút mờ mịt cùng hoảng hốt, y cư nhiên lại ngủ trong một căn phòng thanh nhã mộc mạc. Trong phòng không bày biện nhiều lắm nhưng có thể nhìn ra chủ nhân nơi đây không hề tầm thường, bình hoa bên giường còn cắm mấy bông hoa, tuy không biết tên nhưng mùi hương của nó có thể làm cho lòng người thư sướng.

Y chậm rãi từ trên giường đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài liền nhìn thấy một bạch y nam tử đứng cạnh một đầm nước sâu, lẳng lặng từ trên cao nhìn xuống dòng nước chảy xiết.

Dường như cảm giác được động tĩnh sau lưng, đối phương lập tức xoay người, lúc thấy y trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ.

“Mặc Viêm, ngươi đã tỉnh”. Khóe miệng hắn mang theo nụ cười ôn nhu, từ từ đi đến.

Mặc Viêm không hiểu nhìn hắn, y cho rằng Lăng Thanh Diệc bắt y lại là muốn uy hiếp Mặc Thanh lui binh, sau đó giải cứu Nam Trạch. Làm sao lại đưa y đến một địa phương hẻo lánh, hơn nữa không hề trói y lại, bên người cũng không lưu lại bất kỳ ám vệ nào giám sát hành động của y, hay là Lăng Thanh Diệc quá mức tự tin, khinh thường võ công y đã mất hết?

Tựa hồ như biết được suy nghĩ của y, Lăng Thanh Diệc cười khổ một cái: “Mặc Viêm, ta không có ác ý”.

Không có ác ý? Không có ác ý lại nghĩ hết mọi thủ đoạn để bắt y tới nơi này? Mặc Viêm cũng không có quên, hôm đó toàn bộ hơn mười ảnh vệ trong biệt viện hầu như không có một ai sống sót.

“Mặc Viêm, ngày đó ngươi nhảy xuống vực, ta nghĩ ngươi thật sự đã chết, ta…” Vẻ mặt của hắn thoáng cái trở nên cực kỳ bi thương.

Mặc Viêm không nói gì chỉ nhàn nhạt nhìn hắn.

“Ta chỉ muốn cứ như vậy mà đi theo ngươi, nhưng bọn họ nói chỉ cần có Mặc Thanh, ngươi chắc chắn không chết được”.

Hắn vừa nói vừa từ từ tiếp cận Mặc Viêm, thấy đã đủ gần hắn đột nhiên dừng lại, sau đó đưa ngón tay cuốn lấy một lọn tóc của Mặc Viêm nhẹ nhàng chơi đùa, trên mặt lại hết sức ôn nhu.

“Ta đã rời khỏi Nam Trạch rồi, Mặc Viêm, ta không cần vương vị, ta chỉ muốn biết ngươi có bằng lòng ở đây ẩn cư cùng ta hay không?”

Hắn mang vẻ mặt thâm tình nói xong câu đó, lại làm cho Mặc Viêm hoàn toàn kinh ngạc!

Mặc Viêm nhịn không được hé mở môi mỏng, một bộ dáng kinh hách không ngớt, y chưa bao giờ nghĩ tới Lăng Thanh Diệc lại thích mình, hơn nữa còn vì y mà nguyện ý buông tha vương vị!

Trời ạ! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Số lần y và Lăng Thanh Diệc gặp nhau còn chưa đếm hết năm đầu ngón tay nha.

Lăng Thanh Diệc đột nhiên vươn tay ôm thân thể Mặc Viêm vào lòng, cũng không nhìn tới vẻ mặt vì kinh hách quá độ mà chưa lấy lại tinh thần của y, biểu tình ôn nhu nói: “Mặc Viêm, ta đối với ngươi sâu đậm không thua gì so với Mặc Thanh a”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play