Kế tiếp quả nhiên như Thiên Tuyệt cung dự liệu, chuyện Nam Trạch bị bại lộ, Thanh Lam và Tần Xuyên mượn cớ Nam Trạch vi phạm minh ước, chủ động hướng Nam Trạch phát động chiến tranh.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ thiên hạ bắt đầu rung chuyển. Chiến hỏa ngập trời, khói lửa nổi lên bốn phía, cả tam quốc đều bị cuốn vào trong cuộc chiến này. Người của Thiên Tuyệt cung không những thờ ơ lạnh nhạt, trái lại còn nhân cơ hội này kiếm lợi từ việc buôn bán binh khí.

Tần Xuyên và Thanh Lam trắng trợn thu mua lương thảo và binh khí. Các phân đà của Thiên Tuyệt cung cũng bắt đầu dự trữ lương thảo và binh khí, sau đó sẽ bán ra cho bọn họ với giá cao, cứ như vậy mà được một khoản lời to.

Mặc Thanh đem toàn bộ mọi việc phân phó cho các vị đường chủ, sau đó một mình mang theo Mặc Viêm đi tìm Thần mộ, thậm chí ngay cả Thần Mộc và Kiêu Tử Dật cũng không dẫn theo.

Thần Mộc đương nhiên không chấp nhận, Mặc Thanh lúc nào cũng phải có người kề cận bên cạnh, lần này đi xa lại không mang bất kỳ kẻ nào, vô luận thế nào y cũng không thể an lòng. Kiêu Tử Dật không có biện pháp, chỉ có thể khuyên giải y: “Mộc, đừng làm rộn. Không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể đi vào Thần mộ”.

“Chẳng lẽ chỉ có huyết mạch của Ma tộc mới có thể đi vào?” Thần Mộc biết Thần mộ, rồi còn gia tộc thượng cổ đều là những chuyện ly kỳ cổ quái, không thể giải thích được về sự tồn tại của chúng.

Kiêu Tử Dật lắc đầu: “Chỉ có tôn thượng mới có thể vào”. Nơi đó là lãnh địa của hắn, bất kỳ người nào cũng không thể tiếp cận được.

Thần Mộc ngẩn người, rồi lại không biết nên hỏi như thế nào nữa.

Mặc Thanh ôm Mặc Viêm vẫn nhẹ như một mảnh lông chim, nhanh như gió xuyên qua ngọn cây. Có thể nói, thời điểm võ nghệ đạt đến một cảnh giới nhất định, người và thiên nhiên có thể hòa lại làm một, thời khắc này, Mặc Thanh quả thật làm cho người khác phân biệt không ra, là hắn đang đuổi theo gió, hay là gió mang hắn đi.

Đầu Mặc Viêm gác trên vai Mặc Thanh, thân thể mềm nhẹ dán vào trong ngực hắn, một chút cũng không cứng ngắc, nhìn qua tựa như đang ngủ say. Mặc Thanh cẩn thận ôm hông của y, dưới chân liên tục hướng tới mục tiêu mình cần tới.

Không ai có thể nghĩ tới, biên giới Nam Trạch có một tòa núi cao ngất hùng vĩ, được xưng là ngọn nguồn của tam quốc. Nơi đây quanh năm tuyết đọng, vách núi cao chót vót, dựng đứng, cho tới nay vẫn chưa có bất kỳ người nào có thể leo lên tới đỉnh ngọn núi.

Mặc Thanh cõng Mặc Viêm trên lưng, dùng thiên tàm ti tinh tế cột chung hai người lại với nhau. Sau đó hướng về phía đỉnh núi cao nhất leo lên, đúng vậy, Thần Mộ chân chính là nằm trên đỉnh núi kia.

Cái động mà bọn người Lăng Dự tìm được bất quá chỉ là ổ khóa Ma tộc trông coi, còn Kiêu tộc trông giữ chính là chìa khóa, sau khi chìa khóa được tra vào ổ tại sơn động đó, cửa vào Thần mộ chân chính mới được mở ra.

Mặc Thanh cũng không thể giải thích được tại sao mình lại biết rõ ràng mọi chuyện như vậy. Từ khi lấy được chiếc nhẫn ở Kiêu tộc, hắn dần dần biết một số chuyện, trước đây hắn chưa bao giờ chú ý tới mấy thứ đó. Lại nghĩ tới điều thần thần bí bí mà Kiêu Tử Dật đã nói: “Tôn thượng, chỉ cần tới Thần mộ, mọi chuyện hết thảy đều rõ ràng”.

Hắn lại kéo thân thể Mặc Viêm lên trước một chút, nghiêng đầu nhìn gương mặt tựa như ngủ say của Mặc Viêm: “Viêm nhi, phụ thân nhất định sẽ cứu ngươi”.

Sau đó điểm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên những dốc núi chót vót, lúc không có chỗ để đặt chân lên, hắn tựa như một con thằn lằn treo mình trên vách núi đá, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục hướng về phía trên.

Nếu nói trên thế gian này còn ai có khả năng chinh phục ngọn núi này, sợ rằng cũng chỉ có duy nhất một mình cung chủ Thiên Tuyệt cung. Chỉ những kẻ võ công siêu phàm trác tuyệt, mới có khả năng chinh phục ngọn núi này.

Tuy nhiên Mặc Thanh cũng cảm thấy không dễ dàng gì, nếu chỉ có một mình hắn, có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút. Thế nhưng lúc này trên lưng hắn còn có một người, trọng lượng của hai người đã ảnh hưởng tới mỗi lần hắn nhảy lên cao, cuối cùng hắn cũng lên tới ngọn núi thứ nhất.

Nơi này tổng cộng có chín ngọn núi. Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn núi non hiểm ác đáng sợ, hơi nhíu chân mày nhưng vẫn không ngừng đi tới phía trước, thắt chặt thiên tàm ti, đem thân thể Mặc Viêm và hắn buộc chặt với nhau hơn.

Càng đi lên lại càng lạnh lẽo, chờ lúc Mặc Thanh leo tới ngọn núi thứ tư, mặt trên ngọn núi đã bị băng tuyết bao trùm. Hắn hơi thở hổn hển, sau đó tìm một hang động trên đỉnh núi, mấy khối đá trước sơn động lòi ra ngoài, tuy rằng vẫn rất lạnh, thế nhưng cuối cùng cũng có thể tránh được gió to gào thét trên đỉnh núi.

Mặc Thanh đem Mặc Viêm từ trên lưng ôm vào trong ngực. Vào lúc này cũng không thể tìm củi đốt lửa, hắn chỉ có thể ôm thật chặt thân thể Mặc Viêm vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình để ủ ấm cho y. Hắn chưa bao giờ xem Mặc Viêm là một khối thi thể, mà coi y như một người đang sống bình thường.

“Viêm nhi, có phải lạnh hay không?” Mặc Thanh vừa nói, vừa lấy tay nắn bóp thân thể đã có chút đông cứng của Mặc Viêm.

Xoa bóp từ đầu ngón tay tới ngón chân, mỗi một chỗ trên người Mặc Viêm, hắn đều cẩn thận, dụng tâm xoa bóp để người y giãn ra. Sau đó cởi ngoại bào của mình, đem nó bao trọn lấy cả người Mặc Viêm, sử dụng nội lực làm nóng cho thân thể không còn nhiệt độ của y.

Giờ khắc này, nếu có người nhìn thấy một màn như vậy nhất định sẽ cho hắn là kẻ điên.

Thế nhưng Mặc Thanh không để ý, hắn chỉ sợ Mặc Viêm bị ủy khuất, khó chịu. Viêm nhi của hắn, hắn đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, lúc này, hắn chỉ muốn đem hết thảy mọi thứ dâng lên cho y, chỉ vì muốn một nụ cười của y mà thôi.

Một người một thi cứ như vậy dựa sát vào nhau suốt đêm, cho đến khi bình minh, Mặc Thanh lại cẩn thận cột chặt Mặc Viêm trên lưng hắn. Rồi kéo xuống một lớp vải mỏng màu đen che ở trước mắt. Ngọn núi này khắp nơi là một mảnh trắng xóa, nhìn lâu rất dễ bị quáng tuyết*.

Chuẩn bị thỏa đáng, Mặc Thanh không chút do dự hướng về năm ngọn núi còn lại leo lên, nếu nhìn thật kỹ sẽ thấy ngón tay và bàn tay của hắn đã hiện đầy những vết thương nhỏ.

Vách núi dựng đứng, khắp nơi đều là nham thạch sắc bén và những gai nhọn mọc đầy trên thân nó, cho dù võ công Mặc Thanh có cao cường tới đâu, vẫn có chút khó lòng phòng bị. Nhưng hắn không hề để tâm đến những vết thương đó, chỉ một lòng một dạ muốn cứu tỉnh Viêm nhi của hắn.

Khi bầu trời tối đen hắn rốt cuộc cũng leo tới phía dưới ngọn núi thứ chín. Chỉ cần leo lên, tiến vào Thần mộ thì có thể làm cho Viêm nhi sống lại, tim của hắn bắt đầu nhảy lên mãnh liệt.

“Viêm nhi, chúng ta lập tức sẽ tới nơi”. Khóe môi Mặc Thanh câu lên, giọng nói cũng có vẻ thả lỏng rất nhiều.

Hắn cõng Mặc Viêm, đề khí một cái nhảy vụt lên phía trước, sau đó một tay bám vào vách đá nhô ra, mượn chút lực, lại nhảy lên mấy trượng, đầu ngón chân lại điểm nhẹ trên vách đá, tiếp tục nhảy về phía trước. Đằng trước không có chỗ để mượn lực, hắn liền vươn tay, bám vào một khe hở hẹp, ổn định thân thể của mình.

Nhẹ nhàng lấy hơi, sau đó lại đề khí leo lên phía trước. Hắn cứ như vậy làm từng chút từng chút một, không do dự, hướng về phía ngọn núi cao nhất mà đi lên. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, vô luận thế nào, hắn cũng phải cứu được Viêm nhi.

Ngay lúc gần leo tới đỉnh núi cao nhất, không khí chung quanh tựa hồ ngưng kết lại. Mặc Thanh trong nháy mắt liền phát hiện không thích hợp, giây tiếp theo, hắn liền nhận thấy được từ bốn phương tám hướng có mấy đạo kiếm phong đồng thời hướng về phía hắn, hắn điểm nhẹ chân, sau đó thuận thế dời về phía bên cạnh một khoảng.

Tại nơi hắn vừa mới đứng, đã bị chém ba vết rạch thật sâu. Hắn căn bản không kịp lấy hơi, mấy đạo kiếm phong giống vừa rồi lại hướng hắn chém tới, Mặc Thanh cõng Mặc Viêm trên lưng, vốn đã kiệt sức, hiện tại lại bị mấy đạo kiếm phong quỷ dị này công kích, trong lúc nhất thời có chút chật vật. Hắn vẫn ở trên vách núi thẳng đứng trơn tuột, lại có thể tránh né xung quanh, có thể thấy công lực của hắn đã cao tới mức không thể tưởng tượng được.

Tuy rằng Mặc Thanh một bên né tránh, nhưng vẫn không quên tiếp tục leo về phía trước. Mắt thấy sẽ đến đỉnh, cho dù thế nào hắn cũng không bỏ giữa chừng, cắn răng một cái, cố lấy sức liền leo về trước một đoạn. Đỉnh núi chỉ còn cách không tới một trượng, thế nhưng kiếm phong chợt xuất hiện nhiều hơn, trên dưới trái phải, hầu như đến từ mọi phương hướng.

Mặc Thanh cắn răng, một tay nắm lấy mỏm đá, sau đó lật người lại đem thân thể của mình ra phía ngoài, vận khởi toàn bộ chân khí, thế nhưng vẫn bị mấy đạo kiếm phong để lại vài vết thương lớn.

Tiên huyết trong nháy mắt từ miệng vết thương ồ ạt trào ra, từ từ thấm ướt y phục của hắn.

Mặc Thanh quay về phía sau kiểm tra liền nhẹ nhàng thở ra, may mắn Viêm nhi không có bị thương. Thế nhưng giây kế tiếp làm cho hắn vô luận thế nào cũng không cười nổi, thiên tàm ti mềm dẻo, bất luận là binh khí gì cũng không chặt đứt nổi, nhưng cũng không tránh khỏi đạo kiếm phong này, thiên tàm ti vốn đang buộc thật chặt, đột nhiên bị đứt rời.

Thân thể Mặc Viêm không có gì chống đỡ cứ như vậy rơi xuống phía dưới, Mặc Thanh hoàn toàn không để ý tới mình, hắn cũng vội vàng nhảy xuống theo, ôm chặt thân thể Mặc Viêm, sau đó dùng tay phải bám vào trên vách đá giảm tốc độ. Thử vài lần, cuối cùng cũng dừng lại trên một mỏm đá.

Tay phải của Mặc Thanh đã sớm huyết nhục mơ hồ (máu me bê bết), nhưng hắn cũng không chú ý, ngược lại cuối đầu cẩn thận kiểm tra thân thể Mặc Viêm, phát hiện trên người y không có vết thương nào, trái tim đang nhảy loạn của hắn mới bình ổn lại như cũ.

Tay trái ôm thân thể Mặc Viêm vào lòng mình, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán y một cái.

“Viêm nhi, không cần sợ, có phụ thân ở đây”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play