Trên đỉnh một ngọn tháp trong rừng tháp, Hậu Nghệ đã đứng khoanh tay chờ sẵn. Y mặt mũi khôi ngô, thân mang giáp mỏng màu cam đỏ, chân đi hài đen. Tóc y búi lại, lưng đeo cung và ống tên, trong ống chỉ chứa có chín mũi tên. Phải mãi một lúc lâu sau, từ phía bên Thiên Phủ mới có người chạy ra ứng chiến. Hậu Nghệ đảo mắt nhìn thì thấy đây là một cậu thanh niên diện mạo chừng ngoài hai mươi tuổi. Cậu thanh niên bí ẩn khoác một tấm áo choàng đen, chân đi đất, bên hông lấp ló một con dao bầu.
Đợi cậu thanh niên nhảy lên một đỉnh tháp, Hậu Nghệ liền hướng về phía cậu ta, nói:
“Xưng danh đi, ta xưa nay không đánh với hạng vô danh tiểu tốt!”
Cậu thanh niên từ tốn đáp:
“Tôi chính là hạng vô danh tiểu tốt, tên họ nào có quan trọng?” Đoạn cậu ta giật tấm áo choàng ra, ném sang một đỉnh tháp khác, để lộ một thân mình trần, đóng khố. Cơ thể cậu thanh niên khỏe mạnh, rắn chắc, sau lưng sải rộng ra một đôi cánh màu đen tuyền với hình dáng kỳ lạ, chim không ra chim, dơi chẳng ra dơi. “Nhưng,” cậu thanh niên lại nói tiếp, “nếu cần gọi một cái tên, thì cứ gọi tôi là Vô Danh đi là được.”
Nghe đến đây thì hai bên đấu đài ầm lên tiếng xôn xao, bàn tán. Bên Thiên Đình thì nhiều người cho rằng Thiên Phủ hẳn biết không có ai đánh được Hậu Nghệ, nên cho một tên vô danh tiểu tốt ra, có thua cũng không mất mặt, rồi cố thắng hai trận sau. Thậm chí, Na Tra còn gọi Lôi Chấn Tử, nói đùa với y:
“Ngươi có người hâm mộ bên Thiên Phủ kìa!”
“Xì! Chắc là giả mạo rẻ tiền thôi!”
Na Tra nghe vậy thì vừa cười vừa hô lên:
“Anh Hậu Nghệ, cẩn thận tên này chơi giật sét!”
Bên Thiên Phủ vốn đang nhao nhao đoán thử xuất xứ cậu thanh niên bí ẩn được Tổ Mẫu Âu Cơ chỉ định đích danh này. Nghe được mấy câu nói kháy từ phía Thiên Đình thì cũng nóng mặt. Họ lại càng phân vân không hiểu ý định của hai vợ chồng Lạc Long Quân, cho một thanh niên không ai biết đánh một trận quan trọng như thế này. Thế nhưng khi nhìn lên thì lại thấy Tứ Bất Tử bình chân như vại, Thánh Gióng thậm chí còn đang ngủ khì khì, chả có vẻ gì là quan tâm cả. Phía trên những đám mây cao nhất, Hồng Quân dáng vẻ âm trầm, chẳng ai rõ ông ta đang nghĩ gì, còn phía Lạc Long Quân và Âu Cơ thì hai ông bà chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Đợi tiếng xôn xao lắng xuống, nhà Phật liền gõ mõ ba tiếng, báo hiệu trận đấu bắt đầu.
Hậu Nghệ lập tức rút tên ra nhắm bắn vào tay cậu thanh niên. Đôi cánh sau lưng cậu vỗ nhẹ một cái né thoát mũi tên. Hậu Nghệ lại rút một mũi tên khác ra bắn, Vô Danh lại né. Bỗng Hậu Nghệ mỉm cười, cậu thanh niên vừa cảm thấy không ổn thì đã cảm thấy hai cánh đồng thời nhói lên, cùng hai âm “keng” đồng thanh ngân vang. Ngoảnh lại thì thấy hai mũi tên đang rơi xuống đất.
Đồng thời, hai bên khán giả cũng phải trầm trồ tài cung tiễn của Hậu Nghệ, quả không hổ là kẻ năm xưa đã bắn rơi chín mặt trời. Thì ra, hai mũi tên ban nãy Vô Danh né được vẫn nằm trong kiểm soát của Hậu Nghệ, y đã điều khiển cho chúng vòng lại, nhắm vào hai cánh của cậu thanh niên. Nếu không phải đôi cánh cứng bất thường, mũi tên không xuyên thủng nổi, ngược lại còn bị bật ngược ra, thì hẳn cậu chàng đã bị thu phục. Hậu Nghệ nhíu mày nhìn cậu thanh niên bí ẩn trước mặt. Trước giờ y bách phát bách trúng, chưa bao giờ có ai hay vật gì cản được mũi tên của y. Hậu Nghệ phất tay, thu hồi hai mũi tên vừa rơi xuống. Ống tên của y lại đầy đủ chín mũi tên.
Về phần Vô Danh, cậu lúc ấy vừa thấy kinh ngạc, vừa thấy may mắn. Nếu không phải năm đó cậu làm việc tốt, được báo ơn, thì đã không có được đôi cánh đao thương bất nhập này. Nhưng cũng kinh ngạc, vì đôi cánh này trước nay chưa bao giờ biết đau là gì, vậy mà vừa rồi, bị hai mũi tên của Hậu Nghệ bắn trúng, cậu suýt ngã nhào vì đau đớn.
Nhưng Hậu Nghệ cũng không vì thế mà nản. Y có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nên lại lập tức tấn công tiếp. Lần này, y sải chân chạy nhảy trên các đỉnh tháp, tay liên tục bắn ra tám mũi tên. Các mũi tên này sau khi rời cung thì lại phân thân ra thành nhiều mũi tên, uốn lượn quanh thân Vô Danh, né tránh đôi cánh cứng cáp của cậu, mà thay vào đó, nhằm vào các bộ vị yếu hại trên người cậu thanh niên.
Vô Danh thấy vậy thì nhanh nhưng không hoảng mà ứng phó. Hai cánh cậu vẫy vẫy, gạt một số mũi tên văng ra, số còn lại thì cậu dùng con dao bầu bên hông chặt đứt. Các mũi tên bị cánh cậu thanh niên gạt ra nhanh chóng bay vòng rồi lại hướng về phía cậu. Hậu Nghệ cũng đồng thời bắn ra thêm nhiều mũi tên nữa. Phía trên rừng tháp, một rừng tên đuổi bắt, bủa vây cậu thanh niên bí ẩn.
Sau một hồi tránh, gạt, chém tên, Vô Danh cũng bắt đầu quen dần, thay vì chỉ gạt tên ra ngoài, cậu đã bắt đầu gạt các mũi tên của Hậu Nghệ cắm sâu vào thân các tòa tháp Phật. Cứ mỗi lần một mũi tên gốc của họ Hậu cắm vào tháp Phật thì các mũi tên phân thân của nó lại biến mất, nhờ đó mà giảm phần nào lượng mũi tên truy đuổi cậu. Đồng thời, bị đuổi nãy giờ, cậu chàng cũng có chút cáu, nên cũng bắt đầu nghĩ đến phản công.
Lại gạt một mũi tên ra, Vô Danh thừa đà vẫy cánh một cái, hàng loạt chiếc lông sắc, cứng như dao bắn về phía Hậu Nghệ. Tuy số lông này không thể bị điều khiển như các mũi tên của họ Hậu, nhưng về độ sắc và tính công kích thì cũng không thể xem thường.
Vậy là, nhất thời, trên đỉnh rừng tháp, một cuộc đấu cân tài cân sức diễn ra. Một bên giáp cam đỏ rực một vùng trời, một bên thân trần đóng khố, cánh đen phủ bóng rợp một góc rừng tháp Phật. Một bên có Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn là bảo bối Đế Khốc ban, bên kia lại sở hữu dao thần, cùng đôi cánh kỳ bí không rõ nguồn gốc. Một bên tựa chừng như thợ săn bắn chim ưng, bắn đông bắn tây, bên kia lại như diều hâu săn mồi, liệng lên liệng xuống. Hai bên cứ kẻ đánh người đỡ, những mũi tên vàng rực cùng những chiếc lông đen xám bay đi bay lại trên không...
Cứ như vậy một hồi lâu mà không phân thắng bại. Tám mũi tên Hậu Nghệ bắn ra đã hơn nửa bị cắm vào tháp Phật. Hậu Nghệ liền ngưng bắn tên. Y cầm ngang Chấn Thiên Cung, xoay ngang ngay giữa thân cung, kéo ra, tức thì thân cung bật ra hai lưỡi đao, cả cây cung cũng liền biến thành một thanh lưỡng đầu đại đao. Hậu Nghệ múa lưỡng đầu đao, lao vào đấu cận chiến với Vô Danh.
Thấy động thái của Hậu Nghệ, cậu thanh niên cũng không hề chậm trễ, đôi cánh cậu thu lại sau lưng, hai chân chạm xuống đỉnh tháp, tay múa dao thần lên chuẩn bị tiếp chiêu của họ Hậu. Song đầu đao có lợi thế về độ dài, song lại nặng và vướng víu hơn con dao bầu. Thành ra ai thắng ai bại vẫn còn tùy vào khả năng của hai người Hậu Nghệ, Vô Danh.
Hậu Nghệ quét ngang song đầu đao từ trái qua phải, Vô Danh vội cúi nghiêng mình né. Đồng thời, cậu chàng cũng tranh thủ chém một nhát dao tới bên sườn y. Vừa chém trượt, Hậu Nghệ đã theo bản năng bật lùi ra sau một bước, vừa kịp né thoát nhát dao chém tới trong gang tấc. Cùng lúc, tay y giật mạnh, chém đầu đao chéo xuống hướng huyệt Nhân Nghênh ở cổ.
Đánh một lúc lâu như vậy mà vẫn không phân thắng bại, cả hai người Hậu Nghệ và Vô Danh đều đã thấm mệt. Hậu Nghệ nghiến răng quyết định dùng tới bí chiêu. Chiêu này của y, vốn chỉ xài trong lúc cực kỳ khẩn cấp, và cũng chỉ dùng với những đối thủ cực kỳ xứng tầm. Lúc này, Hậu Nghệ chuẩn bị xuất ra chiêu này thể hiện rõ hai điều:
Thứ nhất, tình thế của y lúc này thực cấp bách. Y cần giành chiến thắng này cho Thiên Đình, nhằm giữ thể diện cho Thiên Đình, cũng như tăng sĩ khí cho hai trận sau.