Hầu Ca muốn làm việc này ở một nơi bí mật, yên tĩnh, không ai làm phiền. May mắn thay, nó biết một nơi hoàn hảo như vậy: Động đá nó vẫn tu luyện bấy lâu nay. Thế là, không phí thêm chút thời gian nào, Hầu Ca thoăn thoắt mò tới đó.
Không lâu sau, ở bên trong hang đá, Hầu Ca đang ngồi ngay ngắn, hai mắt nhắm nghiền, hai chân bắt chéo, hai tay để đúng tư thế ngồi thiền y chuẩn ông nội đã dạy nó hồi bé. Sâu trong tâm trí thằng bé, linh hồn nó đã mò lại tới chỗ của Hỏa Hồn Hầu Vô Diện.
Có vẻ như sau khi thức tỉnh, Vô Diện đã trang trí lại “nơi ở” của lão trong tiềm thức của Hầu Ca. Và chủ đề mà lão ta lựa chọn nếu Hầu Ca không nhầm thì là trong miệng núi lửa. Không có chút sáng tạo nào!
Hỏa Hồn Hầu Vô Diện đang nằm trườn một cách lười nhác trên một cái võng móc qua hai mỏm đá. Thấy Hầu Ca tới, lão ta cũng không thèm xuống khỏi võng mà chỉ nheo mắt, cười hỏi:
“Nhóc con nhà ngươi lại tới rồi đó sao? Sao? Nhà ngươi đã đổi ý về chuyện kéo con bé kia về làm người hầu hạ chưa?”
Hầu Ca trực tiếp làm như không nghe thấy Vô Diện nói linh tinh, thay vào đó, nó hỏi lại:
Hầu Ca gãi đầu gãi tai, suy nghĩ một hồi rồi đáp:
“Hay là, cứ bắt đầu từ Bát Sắc Nhãn đi!”
***
Năm 1993.
Nơi đây là một hang động lưng chừng núi. Hang động tuy không đến mức khổng lồ, thế nhưng cũng khá là rộng lớn. Bên trong động có chia các phòng hốc, nội với nhau bằng các hành lang đá dài, hai bên hành lang có gắn đèn đuốc. Ánh sáng mặt trời le lói từ phía trên vách đá chiếu xuống, vẫn đủ sáng cho bên trong động. Còn nếu trời mưa, thì nước mưa sẽ chảy theo tường động thành một mạch nhỏ ra ngoài hang, không mấy ảnh hưởng tới các phòng bên trong. Phía xa xa, còn có thể nghe thấy tiếng suối chảy rì rầm.
Động đá này quả thật không khác với tiên cảnh hay được miêu tả trong thơ ca là mấy, chả trách mà Lục Hầu Thanh đã chọn nó làm động phủ. Bên một cái bàn đá, Lục Hầu Thanh đang ngồi đọc một cuốn sách. Mắt hắn ta dán vào trang sách, thế nhưng tâm trí hắn thì lại đang nghĩ về chuyện khác. Ký ức mới nhất hắn nhớ lại về nàng, một ký ức đẹp mỹ mãn, nhưng vẫn là một ký ức buồn. Hắn còn đang chìm trong suy nghĩ thì một bóng hồng lướt đến từ phía sau lưng, ôm choàng lấy vai hắn. Rồi một đôi môi thơm lên má hắn một ngụm, đoạn một thanh âm thánh thót vang lên bên tai Lục Hầu Thanh:
Kiếp đó, hắn và nàng khởi đầu cũng không suôn sẻ lắm. Nhưng rồi, họ vẫn đến được với nhau. Kiếp đó, hắn thành công cưa đổ nàng ở cả Xứ Mộng lẫn Địa Cầu. Và rồi, họ có những năm đằm thắm. Thế nhưng ông Trời không cho ai tất cả, cũng không lấy đi của ai tất cả bao giờ. Hắn và nàng có được nhau, nhưng nàng kiếp đó tu vi cùng thọ nguyên lại không được cao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT