Dâng trà xong, Xà Tinh nọ lại lui ra khỏi phòng, xem chừng là chờ lệnh Việt Vương ở gian bên cạnh. Về phần Hầu Ca, sau khi ngắm nghía chán chê các bức tranh, nó mới về chỗ ngồi, đoạn bưng chén trà lên thổi. Tuy Hầu Ca chưa được ông nội nó giáo dục kỹ lưỡng về trà đạo như Lục Hồng, kẻ mà lúc nãy theo phỏng đoán của Hầu Ca, thì suýt nữa đã xung phong pha trà cho mọi người, thế nhưng nó cũng có được ông dạy cho chút ít. Chả thế mà từ khi ông nội nó “mất”, việc pha trà ở nhà đã được giao luôn cho nó. Cũng chả hiểu là vì nó có khiếu thật hay mọi người cố tình cổ động cho nó vui, nhưng trà nó pha luôn được khen ngon, và mỗi lần có khách đến chơi nhà là thằng bé lại bị bắt xuống bếp pha chè.
Sau khi nhấm nháp một chút trà, Lục Hồng vừa mở miệng chưa kịp hỏi thì Việt Vương đã nói:
“Chắc các cháu thắc mắc về quản gia của ta? Không sai, nàng chính là Nguyễn Thị Lộ, nhân vật chính trong oan án Lệ Chi Viên năm nào.”
Lục Hồng và Mỹ Miêu thì gật đầu. Còn Hầu Ca thì ngoảnh lại, hai tay đan vào nhau:
“Lệ Chi Viên? Cái vụ gì gì mà có liên quan đến Nguyễn Trãi ý ạ? Chả phải vụ đó khoa học đã chứng minh là bệnh do muỗi, không liên quan gì đến Nguyễn Trãi hay vợ ông ta sao?”
Nguyễn Lão nghe đến đây thì suýt sặc. Ông ho khan mấy tiếng, đưa tay lên vỗ ngực mấy cái rồi mới đáp:
“Cái này cháu còn trẻ con, chưa cần hiểu.”
Nói xong thì Nguyễn Lão vội đổi chủ đề, đồng thời kéo tay Hầu Ca đưa ra khỏi mật thất:
“Mà phải rồi, trước nay ông vẫn giấu cháu chuyện có Ti-Vi, cũng chỉ vì không muốn cháu lơ là tập luyện. Thế nhưng bây giờ biết rồi, thì có điều kiện gì muốn thương lượng, mau nói đi!”
Hầu Ca tuy vẫn còn tò mò không hiểu tại sao nó vừa nhắc đến Bắc Đẩu thì ông nó đã ho khan, đổi chủ đề. Tất cả cái nó muốn biết chỉ là theo như nó đọc ở đâu đó, thì trong truyền thuyết, Bắc Đẩu có vợ, thế nhưng mấy năm gần đây trên Táo Quân cũng như các tư liệu dân gian không thấy đề cập gì tới. Nên nó muốn hỏi qua chút về chuyện này. Thế nhưng thực ra nó cũng không quá quan tâm về chuyện này, lại thêm chủ đề mà ông nội nó vừa chuyển đúng cái nó quan tâm, thế nên, Hầu Ca cũng gác cái suy nghĩ này sang một bên, đoạn nói:
“Ông, cháu muốn năm giờ mỗi ngày!”
“Hai giờ mỗi ngày.” Ông nội Hầu Ca mặc cả, “Thưởng thêm một giờ mỗi lần tu vi cháu lên một cấp.”
“Ba giờ mỗi ngày. Thưởng thêm hai giờ mỗi cấp cháu tăng lên được. Cộng dồn những hôm cháu bận không xem được.”
Hai ông cháu Hầu Ca bắt tay hoàn thành “giao dịch”. Thế nhưng, Hầu Ca đâu có biết trước, giao dịch này nó khá là lỗ, vì chẳng mấy lâu sau, chả mấy khi nó dành thời gian ở Đạo Quán...
Muốn biết “lời hứa” mà Triệu Việt Vương nhắc đến là gì, cũng như các sự tình tiếp theo mà Hầu Ca đối mặt trước khi giải giao hữu của nó bắt, xin chờ chương sau sẽ rõ.
Đã lo xong Visa. Chương hơi ngắn hơn bình thường vì tác dạo này bận. Quăng tạm lên cho ai theo dõi thì có cái nhá tạm. Bây giờ ta còn té đi học bài đây.
À mà chương này vì "tôn trọng sự trong sáng của Tiếng Việt", nên tên thần thánh nước ngoài ta viết đúng luật gạch nối, đánh vần kiểu tiếng Việt. Nếu ae đọc mà phản đối thì ta có thể xem xét sửa lại trong tương lai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT