Dâng trà xong, Xà Tinh nọ lại lui ra khỏi phòng, xem chừng là chờ lệnh Việt Vương ở gian bên cạnh. Về phần Hầu Ca, sau khi ngắm nghía chán chê các bức tranh, nó mới về chỗ ngồi, đoạn bưng chén trà lên thổi. Tuy Hầu Ca chưa được ông nội nó giáo dục kỹ lưỡng về trà đạo như Lục Hồng, kẻ mà lúc nãy theo phỏng đoán của Hầu Ca, thì suýt nữa đã xung phong pha trà cho mọi người, thế nhưng nó cũng có được ông dạy cho chút ít. Chả thế mà từ khi ông nội nó “mất”, việc pha trà ở nhà đã được giao luôn cho nó. Cũng chả hiểu là vì nó có khiếu thật hay mọi người cố tình cổ động cho nó vui, nhưng trà nó pha luôn được khen ngon, và mỗi lần có khách đến chơi nhà là thằng bé lại bị bắt xuống bếp pha chè.

Sau khi nhấm nháp một chút trà, Lục Hồng vừa mở miệng chưa kịp hỏi thì Việt Vương đã nói:

“Chắc các cháu thắc mắc về quản gia của ta? Không sai, nàng chính là Nguyễn Thị Lộ, nhân vật chính trong oan án Lệ Chi Viên năm nào.”

Lục Hồng và Mỹ Miêu thì gật đầu. Còn Hầu Ca thì ngoảnh lại, hai tay đan vào nhau:

“Lệ Chi Viên? Cái vụ gì gì mà có liên quan đến Nguyễn Trãi ý ạ? Chả phải vụ đó khoa học đã chứng minh là bệnh do muỗi, không liên quan gì đến Nguyễn Trãi hay vợ ông ta sao?”

“Đại Vương, thằng bé thẳng tính, ăn nói có chút thiếu lễ phép,” Lục Hồng bắt đầu nói thì Việt Vương cắt ngang:

“Không sao, tính cách kiếp nào của ‘hắn’ chả như vậy?”

“Ngài quen kiếp trước của cháu?” Hầu Ca đột nhiên hỏi.

“Phải, ta quen một vài kiếp trước của cháu. Còn về phần oan án Lệ Chi Viên, thực ra truyền thuyết cũng không sai, mà khoa học cũng vẫn đúng. Chuyện năm đó cụ thể sự tình thế nào có lẽ chỉ có người trong cuộc mới nắm chắc. Thế nhưng Lê Thái Tông năm đó cũng đúng là có chút ý tứ với Thị Lộ. Mà Thị Lộ thì, như các cháu thấy, đúng là Xà Tinh. Thế nhưng chuyện tình cảm của Thị Lộ và Ức Trai năm đó cũng không phải là bịa đặt, nàng cũng không hẳn là báo oán Ức Trai nên mới hại vua. Theo như ta đoán, có lẽ là một vụ ngộ sát...”

“Khoan, ‘đoán’?” Hầu Ca cắt lời Việt Vương, “Ngài không biết chắc sao?”

Lục Hồng cau mày, lo lắng Việt Vương sẽ nổi giận vì bị ngắt lời, nhưng ngài chỉ mỉm cười rồi nói tiếp:

“Kiếp nào của cháu cũng thiếu kiên nhẫn nhỉ? Phải, ‘đoán’. Sau vụ đó, Thị Lộ hối hận, buồn rầu vì đã gây đến cái chết cho Ức Trai, thế nên lẩn trốn đến đầm lầy này, vừa hay gặp ta năm đó còn đang sống ở đây một mình. Nàng quyết định theo làm ‘quản gia’ cho ta, ta thu nhận nàng cho có bầu có bạn. Bản thân ta đánh giá nàng là người thành tâm. Vậy nên ta cũng tôn trọng chuyện riêng tư của nàng, không gặng hỏi.”

Cả ba người đám Lục Hồng đều cùng ồ lên một tiếng. Việt Vương lại hỏi:

“À mà phải rồi, ba người các cháu đến đầm lầy của ta có việc gì không vậy? Không phải là chỉ vì lánh nạn ba kẻ ồn ào kia thôi đấy chứ?” Ngừng một chút, Việt Vương đột nhiên quay sang Hầu Ca, ánh mắt có chút chờ mong, “Hay là cuối cùng kiếp này cháu đã định đến thực hiện lời hứa năm đó?”

“Lời hứa gì ạ?”

“Dạ không, chúng cháu cần...”

Hầu Ca và Lục Hồng cùng lúc nói. Tới đây, hai đứa liếc mắt nhìn nhau, rồi Hầu Ca cũng biết việc gì quan trọng, đành dìm cái tò mò của bản thân xuống, nhường lời cho Lục Hồng. Lục Hồng gật đầu với Hầu Ca rồi tiếp tục bẩm với Việt Vương:

“Lần này chúng cháu tới đây vốn không biết đây là đầm lầy của Đại Vương. Chúng cháu tới là vì cần hạt sen trăm tuổi để điều chế giải dược cho sư phụ. Kính mong Đại Vương thành toàn, ban cho hạt sen ạ!”

“Ồ, vậy sao?” Việt Vương hỏi, hơi thoáng có chút thất vọng. Thế nhưng ông rất nhanh hồi phục, đoạn nói tiếp, “Đương nhiên là không có vấn đề gì. Ta sẽ bảo Thị Lộ chuẩn bị. Lúc nào các cháu rời đi sẽ có. Còn bây giờ, chắc các cháu cũng đã mệt rồi. Cũng nên nghỉ ngơi một chút, cho linh hồn về ghé thăm Địa Cầu chứ?”

Việt Vương nhắc bọn trẻ mới nhớ ra, cũng sắp đến giờ phải dậy đi học thêm ở Địa Cầu rồi. Hai đứa Hầu Ca và Mỹ Miêu vội vã khách sáo vài câu rồi xin lui đi nghỉ. Việt Vương nhờ Thị Lộ dẫn chúng tới phòng nghỉ, còn bản thân ngài và Lục Hồng còn ngồi bàn tiếp vài chuyện tại phòng khách.

***

Cuối tháng 1 năm 2006.

Nghe ông nội nói Táo Quân lột tả Thiên Đình khá thực tế, Hầu Ca không giấu được vẻ ngạc nhiên. Nguyễn Lão cười mỉm một lúc trước vẻ mặt ngạc nhiên của cháu nội mình rồi mới nói tiếp:

“Cũng không rõ là trí tưởng tượng của dân gian nơi Địa Cầu ảnh hưởng tới hành vi ứng xử của Nhị giới nhân nơi Xứ Mộng, hay là hành vi ứng xử của Nhị giới nhân nơi Xứ Mộng thay đổi, ảnh hưởng tới linh hồn Phàm nhân lui tới nơi đây, khiến cho trí tưởng tượng của Phàm nhân về ‘thần thánh’ thay đổi. Thế nhưng, mỗi một sự thay đổi trong tạo hình và tưởng tượng của Địa Cầu đều tương ứng với sự chuyển biến thực tế của Xứ Mộng. Thậm chí, mấy năm gần đây, diện mạo của mấy vị ‘thần thánh’ mà cháu nói cũng đang dần biến thành hao hao với mấy diễn viên hay đóng họ trên Táo Quân rồi.” Liếc mắt nhìn Hầu Ca, rồi Nguyễn Lão lại tiếp, “Mà cháu nhớ cái câu ‘Giê-su-ma, Thánh A-la, Thần Dớt ơi!’ vừa nãy không?”

Hầu Ca gật đầu, Nguyễn Lão nói tiếp:

“Năm vừa qua Ngọc Hoàng réo câu đó khá nhiều. Lý do thì không phải như trong Táo Quân. Mà là do Cao tầng các Quốc gia tại Xứ Mộng có mấy lần họp mặt thương nghị. Mà ba vị này lại thường xuyên đến muốn. Ngọc Hoàng của chúng ta nóng ruột nên mới réo tên, giục họ. Bị réo tên thì chả thần thánh nào thích cả, nãy cháu cũng nghe thấy sấm rền hồi âm của Dớt rồi đó. Cũng chính vì vậy mà lúc nghe câu đó ông mới giật mình trong chốc lát.”

Hầu Ca tròn mắt, há miệng:

“Lại có chuyện này sao ạ? Thế ông ơi, thế chuyện Bắc Đẩu...”

Nguyễn Lão nghe đến đây thì suýt sặc. Ông ho khan mấy tiếng, đưa tay lên vỗ ngực mấy cái rồi mới đáp:

“Cái này cháu còn trẻ con, chưa cần hiểu.”

Nói xong thì Nguyễn Lão vội đổi chủ đề, đồng thời kéo tay Hầu Ca đưa ra khỏi mật thất:

“Mà phải rồi, trước nay ông vẫn giấu cháu chuyện có Ti-Vi, cũng chỉ vì không muốn cháu lơ là tập luyện. Thế nhưng bây giờ biết rồi, thì có điều kiện gì muốn thương lượng, mau nói đi!”

Hầu Ca tuy vẫn còn tò mò không hiểu tại sao nó vừa nhắc đến Bắc Đẩu thì ông nó đã ho khan, đổi chủ đề. Tất cả cái nó muốn biết chỉ là theo như nó đọc ở đâu đó, thì trong truyền thuyết, Bắc Đẩu có vợ, thế nhưng mấy năm gần đây trên Táo Quân cũng như các tư liệu dân gian không thấy đề cập gì tới. Nên nó muốn hỏi qua chút về chuyện này. Thế nhưng thực ra nó cũng không quá quan tâm về chuyện này, lại thêm chủ đề mà ông nội nó vừa chuyển đúng cái nó quan tâm, thế nên, Hầu Ca cũng gác cái suy nghĩ này sang một bên, đoạn nói:

“Ông, cháu muốn năm giờ mỗi ngày!”

“Hai giờ mỗi ngày.” Ông nội Hầu Ca mặc cả, “Thưởng thêm một giờ mỗi lần tu vi cháu lên một cấp.”

“Ba giờ mỗi ngày. Thưởng thêm hai giờ mỗi cấp cháu tăng lên được. Cộng dồn những hôm cháu bận không xem được.”

“Ba giờ mỗi ngày. Thưởng thêm một giờ mỗi cấp cháu tăng. Thưởng cho thứ bảy, Chủ Nhật có thể xem thoải mái. Không cộng dồn, vì cháu đã được nhiều thời gian rồi.”

Ông nội Hầu Ca nói và đưa tay ra trước mặt Hầu Ca.

“Cháu đồng...” Hầu Ca toan nói, tay nó cũng đã đưa ra chuẩn bị bắt tay với ông nội. Nhưng đột nhiên lại ngừng lại, nghĩ một lúc, nó mới nói, “Khoan đã, có thể thưởng thêm khi cháu hoàn thành tốt nhiệm vụ không?”

Nguyễn Lão đắn đo một lúc, rồi đáp:

“Cũng được. Thưởng thêm thời gian tùy vào độ khó dễ của nhiệm vụ. Đồng ý chứ?”

“Cháu đồng ý!”

Hai ông cháu Hầu Ca bắt tay hoàn thành “giao dịch”. Thế nhưng, Hầu Ca đâu có biết trước, giao dịch này nó khá là lỗ, vì chẳng mấy lâu sau, chả mấy khi nó dành thời gian ở Đạo Quán...

Muốn biết “lời hứa” mà Triệu Việt Vương nhắc đến là gì, cũng như các sự tình tiếp theo mà Hầu Ca đối mặt trước khi giải giao hữu của nó bắt, xin chờ chương sau sẽ rõ.

Đã lo xong Visa. Chương hơi ngắn hơn bình thường vì tác dạo này bận. Quăng tạm lên cho ai theo dõi thì có cái nhá tạm. Bây giờ ta còn té đi học bài đây.

À mà chương này vì "tôn trọng sự trong sáng của Tiếng Việt", nên tên thần thánh nước ngoài ta viết đúng luật gạch nối, đánh vần kiểu tiếng Việt. Nếu ae đọc mà phản đối thì ta có thể xem xét sửa lại trong tương lai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play