Nơi đây là một mảnh thung lũng rộng lớn. Chỉ nhìn qua cũng biết ở đây vừa xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa. Cây đổ, đá vụn, lửa cháy vài nơi xung quanh thung lũng. Trên mặt đất, mặt đá và vài gốc cây trơ trụi có vết máu cùng vài vết móng như móng dã thú. Ở một góc thung lũng, hai bóng người đứng nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất. Kẻ thứ nhất là một người mặt mũi đầy lông lá, sắc mặt dữ tợn như quỷ dạ xoa, y khoác một tấm áo cà sa của Phật môn. Người thứ hai là một ông lão mặc đạo bào, đội mũ bê-rê. Hai thi thể trên mặt đất một thi thể là một con tinh tinh khổng lồ, lông đỏ rực như lửa, nằm sóng soài trên mặt đất. Thi thể thứ hai là một kẻ mặc chiến bào, dáng vẻ vài phần tương tự người mặt mày dữ tợn mặc cà sa đang đứng đây. Thi thể này chết trong tư thế ngồi tựa lưng vào một tảng đá.
“Xác định là cả hai bọn họ đều đã chết?” Người mặc cà sa hỏi.
“Đúng vậy” ông lão thở dài. “Đáng lẽ ta không nên để hắn đi một mình. Đáng lẽ ta nên bắt hắn ở lại.”
“Đừng tự trách mình. Lão có muốn bắt cũng không làm nổi đâu. Tính của hắn hai chúng ta đều biết.” Người mặc cà sa an ủi ông lão. “Cái mà Lão Tôn không hiểu, là tại sao hai kẻ này lại đánh nhau đến lưỡng bại câu thương?”
“Hỏa Hồn Hầu tính tình xảo trá, gian ác, có gì mà không được?” Ông lão giọng đầy bi phẫn.
“Hỏa Hồn Hầu tuy gian ác nhưng không phải kẻ ngốc. Hắn và tiểu Lục tử cũng lại có chút giao tình. Về lý mà nói, hai người bọn họ sẽ không đánh nhau đến mức lưỡng bại câu thương, mà sẽ dừng kịp thời.” Tôn Ngộ Không phân tích. “Được rồi, tạm thời không nói chuyện này, chúng ta lo an táng cho tiểu Lục tử trước.”
Hai người họ mang xác nam tử tựa lưng vào tảng đá đi, đào một nấm mồ rồi chôn xuống. Kế đó lập một bia mộ đề tên “Lục Hầu Thanh.” Xong xuôi, hai người cúi xuống lạy mấy lạy, rồi Ngộ Không lại quay qua bảo Nguyễn Lão:
“Rồi, bây giờ lão đi thông báo cho những người còn lại trong Hội đồng. Ghế của tiểu Lục tử trong Hội đồng cứ để trống chờ kiếp sau của hắn sẵn sàng đi. Chuyện điều tra cái chết của tiểu Lục tử, cứ giao cho Lão Tôn.”
Nguyễn Lão gạt nước mắt, đứng lên. “Được, vậy tạm thời ta sẽ ở núi Võ Đang chờ tin Đại Thánh.”
***
Tháng 8 năm 1994.
Trong phòng khách phái Võ Đang, ba người đang ngồi, hai ông lão mặc đạo bào, một người mặt mày dữ tợn, mặc áo cà sa. Ông lão đầu đội mũ bê-rê lên tiếng hỏi:
“Đại Thánh, không biết có điều tra được gì thêm chăng?”
“Về cái chết của hắn thì vẫn chưa có thêm thông tin gì so với lần trước ta đến đây.” Tôn Ngộ Không thở dài, đoạn nói tiếp, “Thế nhưng ta lại có một việc muốn hỏi lão!”
Trước khi Nguyễn Lão kịp từ chối, Ngộ Không đã nói tiếp, “Ta biết từ chuyện năm đó, trong lòng lão vân luôn có một cái bóng. Thế nhưng trốn tránh mãi không bằng đối mặt. Không có ai là không phạm sai lầm cả, thế nhưng từ bấy đến giờ, lão đã khôn hơn năm đó nhiều rồi. Lại thêm Lục Hồng này tính tình không giống tên đó, Lão Tôn có thể lấy danh dự ra đảm bảo.”
Ngưng mấy giây, nhìn thấy Nguyễn Lão đã hơi có chút phân vân, Ngộ Không lại bổ sung, “Nếu lão không chịu nể mặt Lão Tôn, thì cũng phải nể mặt tiểu Lục tử hắn. Lục Hồng này là cháu tiểu Lục tử, đâu phải tên năm xưa có thể so sánh? Thêm nữa, nếu đúng là tiểu Lục tử đầu thai làm cháu nội lão, thì lão cũng nên kiến lập một thế lực, chuẩn bị cho tương lai khi hắn thức tỉnh tại Xứ Mộng. Có thêm Lục Hồng làm bạn, giúp đỡ lão vẫn hơn là lão thui thủi một mình, phải không?”
“Lục Hồng, con đi theo ta cũng dần nên tránh sát sinh đi. Kẻ mạnh hơn người không phải ở giết được bao nhiêu mạng, mà là cứu được bao nhiêu sinh linh. Giết chóc dễ lắm, nhưng đủ lòng từ bi tha thứ, cảm hóa vạn vật mới khó. Chúng ta giết một ác nhân, trên đời có thể bớt đi một ác nhân. Thế nhưng nếu chúng ta cảm hóa được một ác nhân, trên đời không những bớt đi một ác nhân, mà còn thêm một người tốt, như thế có phải tốt hơn không? Được rồi, con đi giải quyết mấy việc này đi. Ta sẽ lên núi lập Đạo Quán.”
Lục Hồng tuân mệnh đi làm việc. Với thực lực Đại Đạo Sư của hắn, các loại Ma thú quanh núi cũng như các toán cướp quanh vùng đều không gây được trở ngại gì cho hắn. Tuy hắn có thể giết sạch, thế nhưng, nghe theo lời thầy, hắn chỉ đánh đuổi đi rồi thôi. Sau khi càn quét sơ bộ nửa ngày trời, hắn trở lại tìm Nguyễn Lão. Mà trong lúc Lục Hồng thì lo càn quét quanh vùng thì Nguyễn Lão cũng bắt tay vào xây dựng Đạo Quán. Với thực lực Đạo Thánh sơ kỳ của ông, chuyện điều khiển các loại nguyên tố để xây nên vài kiến trúc nhỏ, đơn sơ là hoàn toàn không vấn đề gì. Trước hết ông xây tạm vài kiến trúc quan trọng như phòng nghỉ, nhà ăn, nhà bếp, nhà vệ sinh. Xong xuôi các kiến trúc để có thể ở tạm mấy ngày, ông dừng lại.
Hai thầy trò Nguyễn Lão ở trên núi liền mấy hôm. Cứ sáng ra thì Lục Hồng đi càn quét quanh vùng, trừ hại giúp dân, còn Nguyễn Lão thì lại xây dựng thêm Đạo Quán. Đến chiều thì Nguyễn Lão dạy Lục Hồng luyện đan. Tối đến hai thầy trò ai về phòng nấy ngủ. Sáng hôm sau lại tiếp tục lịch trình như vậy. Được độ gần một tháng trời, thì Đạo Quán đã mở ra tương đối rộng rãi, có phòng luyện đan, phòng nghị sự, phòng khách, thư phòng, thư viện, nhà kho, sân tập,.v.v... Mà nhân dân quanh vùng gần như cũng không còn bị Ma thú hay trộm cướp quấy nhiễu nữa.
“Lục Hồng, con đem một nửa số đan dược chúng ta vừa luyện được trong tháng vừa qua xuống núi bán. Giá cả như ta ghi trong này.” Nói đoạn, ông đưa Lục Hồng một tờ giấy. Lục Hồng xem qua thì ngạc nhiên hỏi lại:
“Sư phụ, giá cả này... e là...” Hắn ấp úng mãi rồi mới nói tiếp được, “rẻ quá! Nguyên tiền mua nguyên liệu luyện đan đã xấp xỉ giá cả này rồi, nếu chúng ta chỉ bán giá này e rằng lỗ vốn.”
“Lục Hồng,” Nguyễn Lão ôn tồn giải thích, “Ta dạy con tiết kiệm, là để chúng ta không bao giờ đói khát. Thế nhưng tiết kiệm không có nghĩa là hà tiện. Chúng ta còn đủ dùng, thừa thì nên giúp dân xung quanh. Nếu chúng ta cho không, họ sẽ cho là chúng ta muốn lừa họ. Hoặc dù họ có không nghĩ chúng ta lừa họ, họ cũng sẽ nghĩ chúng ta coi thường họ, muốn bố thí. Ta bảo con bán cho dân làng xung quanh, là thể hiện tôn trọng với họ, chứ không phải để chúng ta làm giàu từ tiền của họ. Con hiểu không?”