Họa Thủy lúc này đang lồm cồm bò dậy, khóe miệng nàng có một dòng máu chảy xuống, hiển nhiên thụ thương cũng không phải là nhẹ. Nếu không phải trước khi bị đánh văng đi, nàng đã kịp nhổ ra một cây tiêu độc nhằm hướng Mỹ Miêu, thì hẳn là nàng đã hoàn toàn bại mà không làm gì được Mỹ Miêu, cũng đồng dạng không nuốt được cục tức ở trong lòng. Mà cũng chính là vào lúc đó, mạng che mặt của nàng đã rơi ra.

Lúc nàng ngã xuống, thấy Nguyễn Lão lao tới, thật sự nàng rất hoảng. Thực lực Nguyễn Lão này nàng có thể cảm nhận không kém gì Hoàng Tiễn Lão Tổ, thậm chí còn phải mạnh mẽ hơn. Cường giả này muốn mạng nàng, nàng có thể sống sao? Tuy nói rằng Phàm nhân ở tại Xứ Mộng được Tụ Hồn tháp bảo vệ, thế nhưng nếu nói mấy lão quái vật này không có bất kỳ thủ đoạn nào lách qua sự vảo vệ này, nàng tin mới là lạ. Thế nhưng, khi Nguyễn Lão tới gần, nàng không hề cảm nhận được sát ý, thẳng tới lúc này, nàng vừa lúc bắt tới mạng che mặt của mình được Nguyễn Lão ném tới, thật sự vẫn hoàn toàn mờ mịt không hiểu vì sao.

Khán giả trên khán đài nhìn thấy cảnh này thì cũng đều mờ mịt không khác gì Họa Thủy. Chả lẽ Nguyễn Lão thật sự chỉ chạy qua đó để nhặt hộ một tấm khăn che mặt? Việc này cũng thật quá vô lý đi? Một số kẻ thông minh và biết ân oán giữa Cực Lạc Cốc cùng Lạc Hồng Đạo Quán thì suy đoán chắc hẳn Nguyễn Lão đúng là định ra tay với Họa Thủy, chỉ là trên đường đã tính đến đường lui trong trường hợp hạ thủ thất bại mà thôi.

Thế nhưng, trong mắt Hoàng Tiễn cùng Thủy Tinh lại thoáng lóe lên một tia hiểu ra. Thì ra trên đường đến chỗ Mỹ Miêu, Nguyễn Lão chợt nhận ra mạng che mặt của Họa Thủy đã rơi ra. Ý nghĩ của ông chuyển thật nhanh, lập tức vội vã đổi hướng. Tuy ông không cách nào bảo vệ được Hầu Ca khỏi tai ách sau này, cũng không nỡ lòng ra tay hạ sát Họa Thủy, thế nhưng ngăn không cho Hầu Ca biết mặt Họa Thủy lúc này thì ông hoàn toàn làm được.

Hoàng Tiễn quay qua, gật đầu với Họa Thủy còn đang ngơ ngác nhìn lão. Lúc này, nàng mới yên tâm đeo lại mạng che mặt vào. Mà nàng vừa mới đeo xong thì một thanh âm gấp gáp vang lên:

“Ông! Mỹ Miêu bị trúng độc châm!” Giọng Hầu Ca vang lên cùng lúc với nó xuất hiện tại bên cạnh Nguyễn Lão. Nguyễn Lão nghe thấy vậy thì vội vã xoay người, chắn giữa tầm nhìn của Hầu Ca và Họa Thủy:

“Được rồi, ta cùng cháu ra xem thương thế của Mỹ Miêu.” Nói đoạn, ông đặt tay lên vai Hầu Ca, chuẩn bị dẫn nó đi.

“Khoan đã!” Giọng của Thủy Tinh vang lên, “Mấy người các ngươi phá hư quy củ của giải giao hữu mà cứ như thế định bỏ đi sao?”

Nguyễn Lão nghe vậy thì lập tức quay lại đối mặt với Thủy Tinh, đồng thời tay ông gạt Hầu Ca ra sau lưng mình, trực tiếp che giữa nó và Thủy Tinh, đoạn nói:

“Đại nhân, lúc nãy là cháu nội ta sai, chúng ta cũng đã tạ lỗi. Còn vừa rồi, thắng thua cũng đã phân. Cháu ta chỉ là vì lo lắng cho bạn bè mới tiến lên, xét thấy cũng không có thật sự vi phạm quy củ gì. Còn chuyện ta qua đây, ta cũng đã giải thích, hẳn Đại Nhân cũng đã rõ vì sao. Vậy nên, theo ta thấy, chúng ta đâu có phá hư quy củ nào?”

Thủy Tinh nghe lời này thì giận tím mặt. Đúng là xét ra thì tất cả đều chỉ là hiểu lầm, thế nhưng rõ ràng là trận đấu chưa được tuyên bố kết thúc, cả mấy người các lão đã lao hết cả ra, khiến bản thân hắn cũng phải lao ra ngăn cản. Thế mà bây giờ, định phủi tay bỏ đi? Nào có dễ vậy? Thế nhưng, Thủy Tinh hắn còn chưa kịp phát tác thì ở phía trên một lầu cao, một thoại âm tràn ngập khí thế đế vương vang lên:

“Được rồi, Nguyễn Lão nói không sai. Vừa rồi anh bạn trẻ này cũng chỉ là lo lắng cho bạn bè nên mới có chút nóng vội. Vừa rồi hẳn mọi người cũng đã thấy rõ ai ngã trước, ai ngã sau. Cứ như vậy tuyên bố kết quả đi sao? Rồi mọi chuyện coi như kết thúc ở đây.”

Nghe thấy thanh âm này, Nguyễn Lão thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Tiễn thở dài chán nản, còn Thủy Tinh đang tức giận mặt lại càng giật giật. Thế nhưng hắn hiểu rõ vị kia đã lên tiếng thì chuyện này sợ rằng thật sự không thể làm sao khác ngoài kết thúc như vậy. Thủy Tinh hít một hơi dài, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi hướng phía đài cao ôm quyền. Sau đó tuyên bố:

“Trận Bán kết đầu tiên, Mỹ Miêu của Lạc Hồng Đạo Quán thắng!”

Tuyên bố xong Thủy Tinh quắc mắt đảo qua Hoàng Tiễn đang dẫn theo Họa Thủy đi, lại lườm qua Nguyễn Lão cùng Hầu Ca đang đi nhanh về hướng Mỹ Miêu đang nằm sõng soài, rồi mới hừ lạnh một tiếng, phi thân trở lại phòng giám khảo.

***

Đầu tháng 11 năm 2005.

“Rầm!” Một gậy của Ngộ Không bổ xuống chỗ vài giây trước hai tên Ma Thần còn đứng. Thấy hai tên này vẫn kịp chạy trốn, Ngộ Không tức giận vụt vỡ nát một mảnh tường đã sụp xuống. Căn phòng Ngộ Không đang đứng lúc này là một đống đổ nát. Hiển nhiên, cuộc chiến xảy ra ở đây kinh khủng đến nỗi Tổ Đỉnh không kịp tự sửa chữa. Trong trận chiến, Ngộ Không đã kịp đánh một trong hai tên Ma Thần đến sống chết không rõ, nếu không phải tên còn lại nhanh tay xách cổ tên đó bỏ chạy, thì gậy vừa rồi của Ngộ Không đã thành công.

Ngộ Không vừa thu Gậy Như Ý lại, đang chuẩn bị dắt vào mang tai thì một cánh cửa mở ra trước mắt hắn. Rồi từ trong cánh cửa, hai người Nguyễn Lão cùng Trương Chân Nhân ngã nhoài ra đất. Hơi giật mình, Ngộ Không co một chân lên, đồng thời, hai cánh tay co lên trước mặt, tay phải gãi gãi mu bàn tay trái, đoạn chỉ vào hai ông lão, hỏi:

“Ế, hai lão già, lấy được vật các ngươi cần chưa? Mà Lão Quân đâu?”

Không đợi hai ông lão trả lời, Ngộ Không đã cảm giác được có kẻ đang đuổi tới, lập tức Gậy Như Ý lại biến dài ra, vụt vào khoảng không sau lưng hai người.

“Thụp! Phốc!” một tên Ma Thần béo lùn bị đánh trúng văng đi như diều đứt dây, thẳng đến lúc đập vào tường mới phun ra một ngụm máu. Tên này lồm cồm bò dậy, ánh mắt oán độc nhìn Ngộ Không. Nếu không phải tự dưng ra đây lại bị ngăn cản, hẳn hắn đã đắc thủ cướp được quyển trục. Lão già giữ quyển trục kia đã bị trúng độc không nhẹ, chả mấy nữa sẽ ngất đi, lão Bán Thánh đi bên cạnh hắn vốn không nhìn ở trong mắt. Thế nhưng sắp đạt thành quả thì lại bị cản đường.

“Khoan đã,” suy nghĩ của tên Ma Thần này chợt chuyển, “Đây chả phải là căn phòng hai tên kia canh giữ sao?” Nghĩ tới đây, tên Ma Thần béo lùn cảm giác được một trận lạnh sống lưng. Thực lực một tên bất kỳ trong hai tên Ma Thần canh giữ ở đây cũng đủ để xử đẹp hắn, vậy mà Ngộ Không này đang ở đây, mà hai tên kia không thấy đâu, vậy chỉ có một cách giải thích: Hai tên kia đều đã bị đuổi đi hoặc giết bởi tên trước mắt này.

Tuy hắn cũng đã sớm biết hung danh của Ngộ Không, thế nhưng xưa nay hắn vẫn không có suy nghĩ quá nhiều. Dù gì đối thủ của Ngộ Không này xưa nay vẫn không có tên nào cấp Đạo Thánh, mà mấy tên bọn hắn đều so sánh được với Đạo Thánh. Thế nhưng hiện thực trước mắt cho hắn hiểu rõ, nếu có Đại ca cùng Nhị ca của hắn ở đây thì còn may ra, còn chỉ mình hắn, nếu không chạy thoát thân, sẽ phải để mạng lại.

Nghĩ vậy, tên này lập tức không ngại thiêu đốt máu huyết, thi triển thủ đoạn lẩn trốn. Thế nhưng, Ngộ Không vừa để thoát hai tên Ma Thần kia, tâm trạng cực kỳ không tốt, há có thể lại để tên này trốn đi? Lại thêm ba tên Ma Thần này vừa mới không lâu trước chạy trốn khi bị Ngộ Không cùng Dương Tiễn tấn công bên ngoài Tổ Đỉnh, tên này lại vừa thụ thương khi trúng một gậy của Ngộ Không mới rồi, hắn chưa kịp chạy, thì đã bị Ngộ Không đập cho một gậy, chết không kịp ngáp.

Tên Ma Thần này vừa ngã xuống, thì lập tức hai tên Ma Thần đang đấu với Thái Thượng Lão Quân cùng phun ra hai ngụm máu. Chả là ba tên huynh đệ này thân như ruột thịt, lại có cảm ứng giữa ba kẻ bọn chúng. Vừa rồi, cả hai tên đang đối chiến với Thái Thượng Lão Quân thì đều cảm thấy như bị xé gan xé thịt, ngay lập tức hiểu chuyện gì.

“Tam đệ!” Cả hai tên đồng thanh rống lên, nước mắt chảy ròng.

“Ta liều chết với ngươi!” Tên Ma Thần to con gào lên, chuẩn bị lao vào Thái Thượng Lão Quân thì tên còn lại giữ hắn lại, hắn toan giẫy ra thì tên kia nói:

“Nhị đệ! Mau lui! Chúng ta đã bị thương không nhẹ, không phải đối thủ của hắn. Nếu cứu binh của hắn đến, cả hai chúng ta chỉ còn nước chết, sao báo được thù cho Tam đệ?”

Nghe nói vậy tên Lão Nhị này mới nguôi xuống, chỉ nhìn hằm hằm Lão Quân chốc lát rồi cả hai tên Ma Thần cùng thi triển thủ đoạn bỏ trốn. Lão Quân thất vậy thì cũng không ra tay ngăn cản. Kỳ thực, ông cũng không còn dư sức. Thực sự cũng đã rất nhiều năm rồi ông chưa phải đánh một trận ác liệt như vừa rồi. Thấy hai tên Ma Thần bỏ đi, ông thở phào nhẹ nhõm, thu hồi Nhất khí hóa Tam Thanh, rồi vội vàng ngồi xuống điều hòa khí tức đang nhộn nhạo khắp người.

Sau một hồi lâu, Lão Quân mới đứng lên, rồi vội vã đuổi theo hướng Nguyễn Lão cùng Trương Chân Nhân đã đi. Qua biểu hiện của hai tên vừa đánh với ông, hẳn là còn một tên thứ ba và hắn đuổi theo hai người Nguyễn Lão, đồng thời, đã bị giết. Thế nhưng, điều mà ông đang vô cùng lo lắng là để giết được tên thứ ba kia, liệu hai người họ có phải trả giá lớn gì hay không?

Muốn biết độc Nguyễn Lão trúng làm sao giải, cũng như liệu Mỹ Miêu có bị nguy hiểm đến tính mạng hay không, xin chờ chương sau sẽ rõ.

Tuần vừa qua ta thi ba môn, hai môn còn đang cầu phúc, còn một môn chắc trượt cmnr. Tuần sau còn thi một môn nữa nên tốc độ ta ra chương sẽ tiếp tục chậm chứ chưa khôi phục như bình thường đc đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play