Nghe câu nói, này ba người Nguyễn Lão mỗi người một loại cảm xúc. Thái Thượng Lão Quân thì chợt nghĩ đến một chuyện, nếu năm đó, cho là ông cứu vãn được sự tình, liệu chăng sau này còn có một Tôn Ngộ Không? Cái này chả phải ứng với câu “Ác Nhân dẫn tới Thiện Quả” thì là gì? Nếu như tai kiếp năm đó không tàn nhẫn vậy, liệu rằng con đường Ngộ Không sau này đi có đúng như hắn đã đi? Hay là khác biệt rất nhiều? Nếu như Ngộ Không không đi con đường hắn đã đi, liệu rằng Xứ Mộng cùng Địa Cầu đã chịu thêm bao nhiêu tai kiếp thời gian qua?
Đồng dạng, Trương Chân Nhân lại suy nghĩ đến một sự việc khác, kẻ đặt viên gạch đầu tiên cho cuộc Cách mạng năm đó. Nếu như lúc sinh thời, ông giống như hắn, buông bỏ tất cả, tuy rằng có thể đã không có hối hận này, nhưng đồng dạng, phái Võ Đang của ông cũng sẽ không ở đỉnh cao như hôm nay. Tuy danh vọng của bản thân ông không màng, nhưng những phúc đức từ việc phái Võ Đang cường thịnh suốt hơn một nghìn năm qua là không thể phủ nhận. Đó là chưa kể tới, nếu như năm đó, là ông đặt viên gạch đầu tiên, liệu kết quả có giống được như tên Hầu Vương đó? Đồng thời, cứ cho rằng mọi sự sẽ vẫn diễn ra như vậy, liệu không có hành động năm đó, các kiếp sau này của Hầu Vương liệu có được thành tựu như hắn vẫn luôn đạt được hay không? Dễ dàng có được tất cả những gì mình muốn không bao giờ giúp cho một người nhiều như phải luôn phấn đấu vì những gì mình muốn. Có đôi khi, bất hạnh cùng đau khổ chính là cách tốt nhất rèn luyện nên một con người.
Nguyễn Lão thì khác, ông chỉ đơn giản là đang so sánh Lục Hầu Thanh cùng Hầu Ca, cháu nội ông. Tuy nếu có người hỏi ông sẽ tin và giao trọng trách cho ai nếu tràng cảnh trước mắt vừa rồi diễn ra thật sự, Lục Hầu Thanh hay Hầu Ca, có lẽ ông sẽ trả lời là Lục Hầu Thanh. Đây là câu trả lời lô-gíc, Lục Hầu Thanh có kinh nghiệm hơn, nổi danh hơn, tu vi cũng cao xa hơn Hầu Ca nhiều. Đồng thời, Nguyễn Lão coi Lục Hầu Thanh như tiểu bằng hữu, trong khi Hầu Ca chỉ là cháu nội ông, ông vẫn luôn muốn bảo vệ. Thế nhưng, sâu thẳm trong lòng, Nguyễn Lão có một cảm giác không thể giải thích được, đó là Lục Hầu Thanh có lẽ không thể làm được một số việc Hầu Ca sẽ làm. Cảm giác này hoàn toàn vô căn cứ, thế nhưng, ông tin là như vậy.
Nghĩ đến đây, ba người cùng đưa ra câu trả lời của mình. Tuy ngôn từ họ dùng khác nhau, nhưng đại ý thì như nhau. Họ hiểu sự vật sự việc đôi khi không như lòng người mong muốn, và thiên cơ nhiều khi khiến con người sầu khổ. Tuy nhiên, họ hứa sẽ xem xét kỹ càng, và tuyệt đối sẽ không thay đổi quá khứ nếu như tình thế không rơi vào trạng thái bất khả kháng. Đây là câu trả lời thật lòng nhất của ba ông lão. Họ thật sự không có nghĩ ra cách nào nói lời tốt hơn. Họ hối hận, nhưng chung quy đạo của họ vẫn mạnh mẽ hơn hối hận của họ. Đồng thời, qua chuyện này, ba người họ hiểu được, nhiều khi, hối hận chính là điều khiến con người ta tốt hơn. Nhiều khi, hối hận của mỗi người lại chính là cột mốc, khiến họ hiểu và trân trọng cuộc sống cũng như những gì họ có hơn, cũng như khiến họ luôn cố gắng để mai này sẽ luôn làm tốt hơn hôm nay.
Dường như hài lòng với câu trả lời của ba người, ảo cảnh quanh họ từ từ biến mất. Ba người họ cảm thấy nhẹ bẫng, rồi cùng xuất hiện trong một căn phòng rộng.
Căn phòng này là một phòng tròn, xung quanh không có bất kỳ một cửa nào đi ra hay vào. Quanh phòng có mười hai cái cột nhà, trên mỗi cái cột đều gắn đèn dầu thắp sáng. Ở chính giữa phòng là một bệ đá. Phía trên bệ đá một quyển trục đang bay lơ lửng. Không cần ai bảo ai, cả ba người họ đều hiểu đây chính là cấm thuật “Quay ngược thời gian”.
***
Đầu tháng 1 năm 2006.
Bọn trẻ đều đã yên ổn trong chỗ ngồi. Thậm chí, trong thời gian chờ, bọn chúng đã kịp nhờ Lục Hồng mua chút đồ ăn để nhâm nhi trong lúc xem đánh nhau. Trận đấu cũng sắp bắt đầu. Hầu Ca còn đang thấp thỏm vì ông nội nó đi đâu vẫn chưa thấy đến, đang định đứng lên đi tìm thì Nguyễn Lão không biết tự bao giờ đã xuất hiện bên cạnh bọn trẻ.
Nguyễn Lão cũng không có giải thích gì là ông đã đi đâu, chỉ đơn giản ngồi xuống ghế bên cạnh Hầu Ca, vỗ vỗ vai nó mấy cái. Hầu Ca còn đang định hỏi chuyện ông thì một giọng tuyên bố sang sảng vang lên khắp đấu đài:
Dứt lời thì hai người đã nhanh chóng phi thân lên đài. Một bên là Mỹ Miêu, gương mặt quen thuộc làm toàn bộ người của Lạc Hồng Đạo Quán cuồng nhiệt cổ vũ. Bên còn lại, là một nữ sát thủ mặc đồ tím, mang khăn che mặt. Hầu Ca vốn chán ghét người của Cực Lạc Cốc cực độ, ánh mắt đang đầy căm hận quay sang, đến khi nhìn thấy nàng thì bỗng trong lòng xuất hiện một cảm giác khó tả. Mà ở bên cạnh, Nguyễn Lão khi nhìn thấy nàng thì mặt cũng biến sắc, miệng lẩm bẩm:
“Là nàng sao?! Không tốt!”
Muốn biết trận đấu giữa Mỹ Miêu cùng Họa Thủy diễn biến ra sao, cũng như sau khi đạt được Cấm thuật tại Tổ Đỉnh, nhóm ba người Nguyễn Lão liệu có gặp rắc rối gì không, xin chờ chương sau sẽ rõ.
Chương này dài hơn bình thường nên có thể xem nó là chương đặc biệt. Tuần này ra ba chương thay vì hai như mọi khi không phải vì ta rảnh rỗi, mà vì có hai nguyên do chính:
1. Là ta sắp đến thời kỳ thi cử nên thời gian trước mắt tốc đọ ra chương mới sẽ giảm, thậm chí có thể tạm dừng độ một hai tuần. Cũng trùng hợp là sắp Tết rồi nên mn cứ hiểu là ta nghỉ Tết đi (mặc dù ta chả những k được nghỉ mà còn phải cắm đầu vào học).
2. Là vì ta muốn căn kịp cho cho nhân vật Họa Thủy chính thức debut ngay sau nửa đêm ngày ta đăng chương này. Vì đây là sinh nhật cái đứa mà ta dựa trên để xây dựng nhân vật này. Ta với nàng ấy tính ra bây giờ cũng chả có liên quan gì nữa rồi, mà chắc nàng cũng chả đọc truyện này đâu. Cơ mà chung quy thì ta thấy việc này đáng làm, và ta vẫn luôn làm những gì mình cho là đúng và đáng làm, mặc kệ người đời nghĩ và nói gì.
Nói túm cạp quần lại là tuần này cho các đạo hữu truyện dài hơn bình thường vì tương lai gần tốc độ ra chương sẽ hơi giảm. Chúc các đạo hữu ăn Tết vui vẻ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT