Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi cuối tháng 8/2005, Hầu Ca sau khi nói chuyện rất lâu với mẹ nó đã hiểu được gốc rễ của vấn đề. Còn bốn tháng sau, trong khi Hầu Ca còn đang chìm sâu trong tu luyện, thì giải giao hữu cấp bậc Đạo Nhân mà chúng bạn của Hầu Ca đang tham gia đã bắt đầu căng go, ác liệt. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Tháng 12 năm 2005.
Phía sau núi nơi Đạo Quán của ông nội Hầu Ca, một mảnh hồ yên tĩnh. Từ khi Trấn Hỏa Ngọc xuất thủ tương trợ tới nay đã gần ba tuần trôi qua. Trong thời gian này, Hầu Ca đã luyện hóa gần như toàn bộ năng lượng hấp thu được từ Hỏa Hồn Hầu. Tất nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc Hầu Ca tại Địa Cầu đã hôn mê hơn một tuần nay.
Ông nội Hầu Ca hiểu việc này sẽ khiến gia đình mình tại Địa Cầu lo lắng tới như thế nào, nhưng Hầu Ca đang là lúc tu luyện mấu chốt, linh hồn lại chưa cường đại đến mức có thể hoàn toàn tự do đi lại giữa hai thế giới, nên cũng chả còn cách nào khác. Ông chỉ đang nghĩ sau này cần chuẩn bị tốt hơn, cùng với có lẻ phải kiếm thêm cho Hầu Ca vài bộ bí thuật tiểu xảo, giúp nó qua mặt người tại Địa Cầu. Nghĩ vậy cũng khiến ông lắc đầu cười khổ, thằng cháu này, đến một phần phong phạm của kẻ đó năm nào cũng không có, chỉ giỏi luyện mấy cái bí thuật lừa người.
Tu vi của Hầu Ca đang là Đạo Nhân Thất Tinh, loáng cái đột phá lên Thất Tinh đỉnh phong, cũng không dừng lại, trực tiếp đề thăng lên Bát Tinh, rồi Bát Tinh đỉnh, lại tiếp tục không ngừng lên tiếp Cửu Tinh, mãi đến khi chạm Cửu Tinh đỉnh mới có dấu hiệu chậm lại.
Lúc này Hầu Ca đã tiến thẳng đến Đạo Nhân Cửu Tinh đỉnh phong, mơ hồ chạm tới bình chướng thăng cấp Đạo Sư, nhưng không hiểu lý do gì lại không thể lên tiếp. Trong tiềm thức, Hầu Ca biết rõ năng lượng của Hỏa Hồn Hầu cùng với linh khí thiên địa nơi đây đủ để cho phép nó đề thăng lên Đạo Sư, vì lý do gì lại không thể vượt qua bình chướng?
***
Ngày 29 tháng 8 năm 2005.
Hôm đó đã là thứ hai, tròn một tuần kể từ khi bọn trẻ khám phá ra Xứ Mộng, ít nhất là tính theo thời gian của Địa Cầu. Nửa ngày hôm qua, Hầu Ca đã dành cho việc đả thông tinh thần cho Khuyến Nhi, đổ nó hiểu được việc giúp Lê Vị “buông bỏ” giấc mộng kia không phải là sai trái. Tuy con Khuyến Nhi vẫn còn hơi băn khoăn, nhưng nó cũng đã hiểu được phần nào ý của Hầu Ca.
Đúng là thằng Lê Vị vẫn còn một gia đình hạnh phúc khác nếu như nó chịu buông bỏ giấc mộng ấy. Hay dù có không cần buông bỏ, chỉ cần không quá đắm chìm vào đó mà quên đi những gì nó vẫn đang có. Tuy con Khuyến Nhi không hoàn toàn tin rằng chúng có thể thật sự thân như một gia đình, tất nhiên là ngoại trừ nó và Hầu Ca, vì hai đứa có thể tính là gia đình thân thiết. Nhưng nhìn vẻ mặt kiên định cùng giọng điệu đầy sự tin tưởng khi hứa hẹn rằng tất cả bọn chúng sẽ thân nhau như vậy, nó cũng không nỡ phản bác.
Hôm nay, Hầu Ca quyết định đả thông tư tưởng cho con Mỹ Miêu về chuyện của thằng Thiên Thử. Nó đã mất nửa ngày còn lại hôm qua để xin xỏ bà nội nó cho đến nhà bạn chơi, nếu thất bại, thì thật có lỗi với bản thân!
Vậy nên, sáng thứ hai hôm đó, bố mẹ Hầu Ca tròn mắt như thể mặt trời mọc đằng tây khi mà đứa con suốt ngày đòi ngủ thêm, suốt cấp một phải vật lộn kéo dậy đẩy đi học mỗi sáng mà lần nào cũng suýt muộn giờ, lại dậy sớm.
Hầu Ca thì lại không cho là vậy, nó thấy vô cùng oan ức! Đâu phải nó không muốn dậy sớm? Chỉ là nó mới nghĩ đến bài giảng ở lớp mà đã thấy díp mắt lại, ngủ một giấc ngon lành.
Đấy, như vậy đâu phải lỗi của nó? Nếu thầy cô giảng bài hấp dẫn như ông nội nó, nó ngày nào cũng sẽ dậy sớm đi học ngay! Thằng Hầu Ca dậy, ăn uống xong xuôi, tám giờ sáng đã ra khỏi nhà. Nó biết nếu nó gọi mời con Mỹ Miêu đến nhà, kiểu gì con Mỹ Miêu cũng sẽ viện lý do không đến, mà nếu nó đến muộn hơn, con Mỹ Miêu có thể hoàn toàn tìm cách tránh mặt nó. Vậy, cách tốt nhất là đến từ sáng sớm, lúc con Mỹ Miêu chưa kịp ra khỏi nhà.
Chỉ mất tầm mười phút đi bộ, thằng Hầu Ca đã tới nhà con Mỹ Miêu. Nó bấm chuông gọi cửa một hồi cuối cùng con Mỹ Miêu cũng chịu ra mở cửa. Bố mẹ Mỹ Miêu đã đi làm từ trước, nó đang ở nhà trông em trai. Khi thằng Hầu Ca nhớ ra con Mỹ Miêu còn có em trai thì nó lập tức tự rủa mình ngu, sao có thể quên đi điều này?!
Đáng lẽ, điều nó cần làm là mua chuộc em trai con Mỹ Miêu, đảm bảo con Mỹ Miêu không đi đâu được, như vậy nó đã có thể ngủ thêm hồi sáng nay mà vẫn không phải lo con Mỹ Miêu trốn mất. Nhưng chuyện đã rồi, nó cũng đành dẹp suy nghĩ này sang một bên, ngồi xuống, bắt đầu nói:
“Nhiệm vụ cậu thất bại... có liên quan đến việc Thiên Thử từng bắt nạt bọn mình phải không?”
“Tớ không muốn nói...” Nghe nửa đầu câu của Hầu Ca, con Mỹ Miêu định lên tiếng đổi chủ đề, nhưng nửa câu sau khiến nó ngạc nhiên há hốc mồm, nửa câu định nói cũng bay đâu mất. Mấy phút im lặng, rồi nó hỏi, “Sao cậu biết?”