Tháng 12 năm 2005.

Hầu Ca đang vô cùng thống khổ. Khắp toàn thân của nó nó như lửa thiêu đốt. Từng thớ thịt của nó cảm giác như bị cháy khô, vài chỗ trên cơ thể tại Xứ Mộng, máu đã trào ra, rồi lại nhanh chóng bị đốt nóng đến bốc hơi, thậm chí cơ thể Hầu Ca tại Địa Cầu cũng sốt lên cao, xảy ra co giật.

Ông nội Hầu Ca nhìn cảnh này mà cũng thất kinh, ông thật không ngờ mình dự đoán sai, sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu cường hãn tới mức này. Lúc này ông vô cùng hối hận đã gợi ý cách này với Hầu Ca. Nếu lúc này Hầu Ca có chuyện gì thì ông thật sự không chỉ có lỗi với nó, kiếp trước của nó, toàn bộ bạn vè của nó, mà còn cả gia đình kiếp này của ông, còn lúc này, khoan hãy nghĩ đến tương lai Xứ Mộng, Hầu Ca nếu mất mạng chỗ này, thì chuyện tương lai còn quan trọng sao?

Mới mấy phút trước mọi sự vẫn còn bình thường, thậm chí cả Hầu Ca và ông nội đều nghĩ là chuyện này diễn ra suôn sẻ, thế nhưng đột nhiên, ngay khi sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu chảy xuôi khắp kinh mạch thì nó bặt đầu bạo phát một sức nóng như thiêu như đốt. Khiến ông nội Hầu Ca hoài nghi liệu có phải đây là cái bẫy của Hỏa Hồn Hầu để lại.

Ông đã vội vã kích hoạt trận pháp, sử dụng sức mạnh thủy thuộc tính nơi này cố gắng giảm nhiệt độ xuống, nhưng hiệu quả rất kém, tuy tạm thời giữ được Hầu Ca không bị thiêu đốt đến thi cốt vô tồn nhưng cũng vô pháp giúp đỡ nó giảm được đau đớn. Thực ra nếu bây giờ Hỏa Hồn Hầu đứng trước mặt ông, với cảnh giới của ông, hẳn muốn làm thịt Hỏa Hồn Hầu này cũng không khó. Thế nhưng, chế trụ sức mạnh của nó trên cơ thể của cháu ông lại là vấn đề hoàn toàn khác biệt.

Sức mạnh này quá ư là cuồng bạo, hơn nữa lại đã chảy xuôi khắp kinh mạch của Hầu Ca. Nếu ông cố gắng cưỡng ép chế trụ, thật sự có thể nảy sinh tình huống bạo tạc, dù có giữ được mạng cho Hầu Ca cũng khó tránh được các hậu quả nghiêm trọng khác, khiến Hầu Ca lâm vào cảnh sống không bằng chết. Vậy nên, cuối cùng, ông cũng chỉ có thể giúp nó bấy nhiêu, còn lại đành phó thác cho số phận cùng may mắn của Hầu Ca.

Về phần Hầu Ca, nó không có tâm trạng hay tâm trí đi nghĩ xa vời vậy, lúc này toàn tâm toàn ý nó đang tập trung vào tình trạng không tốt một tí nào của cơ thể nó. Thật sự nó lúc này, ngoài nóng như thiêu như đốt, cũng chỉ còn có nóng như thiêu như đốt.

Thực ra ngay lúc chuyện này bắt đầu, như một fanboy, nó thực có nghĩ đến đoạn “Ngộ Không trong lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân” trong Tây Du Ký. Nhưng đến bây giờ nó cũng không còn tâm trạng mà nghĩ đến cái đoạn kể ấy vì tâm trí toàn bộ đang tập trung cố gắng luyện hóa sức mạnh Hỏa Hồn Hầu. Không phải vì nó còn vọng tưởng có thể hút cạn sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu, mới chút da lông đã khiến nó thống khổ thế này, mơ tưởng hút cạn, há chẳng phải đi đòi ngược đãi?

Đơn giản là nó đang tìm đường sống trong chỗ chết. Cách duy nhất để thoát khỏi sự tra tấn này là cắt đứt sự liên hệ của Hỏa Hồn Hầu với sức mạnh đã dung nhập vào người nó. Mà cách duy nhất làm chuyện đó là hoàn toàn luyện hóa năng lượng này.

Trên lý thuyết thì là như vậy, nhưng chuyện này đâu có dễ dàng, mỗi khi linh khí trong cơ thể Hầu Ca lại gần để luyện hóa, thì nguồn năng lượng này lại như hiểu được ý đồ của Hầu Ca, thiêu đốt mạnh hơn. Cũng may có một nguồn sức mạnh quen thuộc từ bên ngoài liên tục truyền vào, giảm bớt một chút nhiệt độ, giúp Hầu Ca chậm chạp luyện hóa từng chút từng chút sức mạnh.

Nó cũng hiểu đây là ông nội nó đang tận lực giúp nó. Nhưng thật sự thì, tốc độ luyện hóa này quá chậm, mà sức chịu đựng của nó thật đã đến cực hạn, dù gì nó cũng chỉ là một Đạo Nhân Thất Tinh, lại còn mới chỉ là một đứa trẻ chưa tròn mười hai tuổi. Nếu tình thế giằng co này tiếp tục diễn ra, không có chuyển biến, hoặc chuyển biến xấu, thì việc nó ngỏm củ tỏi ở đây là không nghi ngờ gì. “Xin lỗi ông! Xin lỗi Đại thánh! Đã phụ sự kỳ vọng của hai người. Xin lỗi cha mẹ, xin lỗi bà! Con cháu bất hiếu, chắc không được gặp lại mọi người nữa rồi!”

Đang lúc Hầu Ca chuẩn bị đọc di chúc cùng tế văn của bản thân, thì đai lưng nó độ nhiên xuất hiện dị biến. Đai lưng nó giật đi giật lại như có vật gì cố gắng thoát ra, rồi cuối cùng, ngọc bài đen xì Hầu Ca mới nhặt ở đáy hòm vũ khí hôm trước bay ra, lơ lửng trước mặt Hầu Ca. Thấy ngọc bài này, ông nội Hầu Ca kinh hỷ thốt lên:

“Trấn Hỏa Ngọc?! Tại sao thứ này lại ở nơi này?!”

***

Ngày 27 tháng 8 năm 2005.

“Con điên này! Sao ta phải nghe ngươi chứ?” thằng Thiên Thử, mà không, chính xác phải gọi là phần linh hồn của thằng Thiên Thử ở tại Xứ Mộng chỉ thẳng vào con Mỹ Miêu, quát. “Anh em đâu, lên cho ta!”

Xung quanh các sạp hàng bị đánh tan tành, rau củ vung vãi khắp nơi. Chả cần nhìn cũng biết đã xảy ra chuyện gì ở đây, con Mỹ Miêu tuy nhớ đến nhiệm vụ, cũng có thuyết phục phần linh hồn của Thiên Thử vài câu, nhưng chủ yếu, nó đã quá tức giận đến mờ mắt mà ra tay ẩu đả với thằng Thiên Thử cùng mấy tên tay sai của nó. Con Mỹ Miêu vụt lên, dễ dàng né hai tên tay sai to con, tiến đến lên gối thằng Thiên Thử một phát, khiến nó tím mặt, ngã xuống. Vì đau mà ngất lịm đi. Linh hồn cũng nương theo một phương mà bay mất. Đến lúc con Mỹ Miêu nhận ra nó đã quá mạnh tay thì đã muộn, nhiệm vụ lần này, đã thất bại.

Cùng lúc đó, tại ở địa phương kia, con Khuyến Nhi cũng đã thất bại. Thằng Lê Vị theo đúng dự đoán, khóc lóc thảm thiết không chịu tin lời nó, khóc đến tỉnh cả dậy tại Địa Cầu. Thật sự thì, con Khuyến Nhi cũng không thật sự bỏ tâm trí vào, nó cảm thấy như nó đang làm một việc vô cùng sai trái. Thằng Hầu Ca ở trong Tụ Hồn tháp cũng thật thảm, khó khăn lắm mới vừa tìm được hai nửa linh hồn của hai đứa Thiên Thử – Lê Vị trôn Mộng Đài, còn chưa kịp ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu nghi thức hạ Đài – vượt tháp thì hai đạo linh hồn này đã lần lượt biến mất vô tăm...

“Thất bại sao?!” Hầu Ca buồn bực kinh hô. Đùa, nó mất bao nhiêu công sức, còn gặp nguy hiểm dưới tay lão già điên kia, vậy mà sắp đến đích thì lại thất bại. Thật là không cam tâm mà! Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, hiện giờ cũng chả còn cách nào khác, Hầu Ca cũng chỉ đành đứng lên hướng cầu thang, tìm đường đi ra khỏi tháp. Nó cần gặp lại chúng bạn để hiểu vấn đề xảy ra ở đâu, để tìm cách khắc phục. Phải! Nhất định là phải tìm được cách, lần sau nhất định sẽ thành công. Hầu Ca không vì bại mà nản, nghĩ bụng.

***

Tháng 12 năm 2005.

Ngay khi ngọc bài màu đen bay ra trước mặt Hầu Ca thì bắt đầu tỏa ra một luồng năng lượng êm dịu màu lam, thẩm thấu vào khắp các vết thương trên người Hầu Ca, bắt đầu chữa trị. Đồng thời, một luồng khí tức xoa dịu trào về khắp các kinh mạch trên người Hầu Ca.

Sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu đang thiêu đốt Hầu Ca khi gặp khí tức này lập tức như đỉa phải vôi, ngoan ngoãn dịu xuống, không còn chút kháng cự. Tình huống này khiến Hầu Ca kinh hỷ không thôi. Tuy nó vẫn chưa hiểu luồng khí tức êm dịu mới mẻ này từ đâu xuất hiện, nhưng có sự trợ giúp của nó, việc hấp thu, luyện hóa sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu đã dễ dàng không còn chút trở ngại.

Thậm chí, Hầu Ca đang suy nghĩ xem có nên hay không hấp thu thêm sức mạnh. Tuy nhiên, ý nghĩ này bị nó lập tức dẹp sang một bên. Khoan hãy nói luồng khí tức êm dịu này duy trì được bao lâu, nếu nó đột nhiên dừng mà mình còn đang tham lam hấp thu thêm sức mạnh, đó chính là đi tìm chết. Hơn nữa, đạo lý làm người cần biết điểm dừng Hầu Ca từ bé đã được ông nội dạy. Nó lúc này đã hấp thu một lượng kha khá năng lượng, luyện hóa hết cũng đủ để nó lên Cửu Tinh đỉnh, thậm chí đột phá lên Đạo Sư, hấp thu nhiều hơn có thể sẽ ảnh hưởng đến thành quả tu luyện về sau. Nếu vậy thật sự được không bù nổi mất.

Nghĩ vậy, Hầu Ca tập trung vào chuyên môn, nương theo sự trợ giúp của nguồn năng lượng êm dịu mới mẻ này luyện hóa sức mạnh Hỏa Hồn Hầu vừa hấp thu.

Do lúc này tình trạng cơ thể đã tốt lên, tâm trí cũng không cần hoàn toàn chú tâm vào luyện hóa sức mạnh, Hầu Ca lại nhớ đến Tây Du Ký. Kể ra cũng buồn cười, Hầu Ca thật sự có thể tính là một fan cuồng của Tôn Ngộ Không.

Trẻ em Châu Á đa phần lớn lên đều xem Tây Du Ký trên truyền hình, nên yêu thích Ngộ Không cũng không phải chuyện lạ. Nhưng mức độ hâm mộ của Hầu Ca thì đúng là hơi quá đà. Hồi nó học lớp một, ngay khi biết chữ, sách truyện mà nó yêu cầu bố mẹ mua cho đọc không phải là mấy truyện tranh như Đô-rê-mon, Conan, hay mấy truyện dành cho trẻ em khác của Nhà xuất bản Kim Đồng như chúng bạn cùng trang lứa.

Truyện đầu tiên và duy nhất nó đòi mua là truyện chữ Tây Du Ký bản dịch tiếng Việt đầy đủ. Nó đọc đi đọc lại truyện đến mấy lần, đến nỗi thuộc thứ tự 81 kiếp nạn của thầy trò Đường Tăng. Thậm chí nó còn học thuộc một số trích đoạn nó yêu thích.

Như trong đoạn đoạn “Tôn Ngộ Không trong lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân”, có kể Ngộ Không cũng bị thiêu nóng vô cùng, nhưng đã khôn lỏi tìm đến quẻ phong trong lò Bắt Quái. Nơi đó tuy vẫn nóng nhưng mát hơn nhiều so với những chỗ khác trong lò Bát Quái. Ít nhất, chỗ quẻ phong đó trong sức chịu đựng của Ngộ Không, chỉ có điều, nơi này gió thổi quá mạnh, đã khiến mắt Ngộ Không đau mà đỏ lên, cuối cùng luyện được mắt lửa ngươi vàng, nhìn xuyên qua được ngụy trang, biến hình của yêu quái.

Nó nhớ lúc đọc đoạn này, nó đã nói đùa với ông nội, “Hóa ra mắt của Đại Thánh là do đau mắt đỏ.” Lúc này, nó đang thắc mắc, không biết liệu nãy giờ nó chịu khổ bị thiêu đốt, có hay chăng cũng được một cái lợi ích bí ẩn gì đó?

Muốn biết sau khi luyện hóa sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu, Hầu Ca sẽ lên cấp độ gì, cũng như trong quá khứ, nhóm Hầu Ca đã làm gì để Hạ Đài – Vượt tháp thành công, xin chờ chương sau sẽ rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play