Sau khi trở về từ Thiên Hỷ cung, bọn trẻ đi theo Lục Hồng đến thẳng thư phòng của ông nội Hầu Ca. Thư phòng này bày trí đơn giản, vài cái ghế cho khách ngồi, một cái bàn làm việc, ông nội Hầu Ca đang nồi trên ghế sau bàn làm việc này.
Sau lưng ông treo hai bức họa, một bức núi non, một bức sông nước. Lúc Lục Hồng cùng lũ trẻ đến, ông nội Hầu Ca đang lúi húi đọc đọc viết viết gì đó, thấy chúng đến, ông cũng không ngẩng lên mà chỉ ra hiệu cho chúng ngồi xuống ghế. Khi bọn trẻ đã yên ổn ngồi, ông vẫn không ngẩng lên, mà chỉ hỏi:
“Thành công?”
“Vâng, thưa sư phụ.” Lục Hồng đáp, rồi nhanh chóng thuật lại mọi chuyện đã diễn ra tại Thiên Hỷ cung, mà Lục Hồng nói đầy đủ chi tiết khiến lũ trẻ nhận ra hóa ra tên này vốn đi theo theo dõi chúng từ đầu chí cuối mà chúng không hề hay biết, chứ không phải là chỉ đến giải cứu khi chúng gặp nạn. Lục Hồng nói xong, ông nội Hầu Ca hơi ngẩng lên, gật đầu, bảo:
“Được rồi, ngươi lui ra đi!”
Lục Hồng tuân mệnh lui ra, lúc này ông nội Hầu Ca mới đứng lên khỏi bàn, quay lại phía bọn trẻ, mỉm cười nói:
“Có cần bổ sung thêm gì cho lời kể vừa rồi của Lục Hồng không?” Không thấy ai nói gì, ông cười ha ha, nói tiếp, “Tốt! Tốt lắm! Các ngươi đã qua khảo nghiệm.”
“Khảo nghiệm?” Hầu Ca nghi hoặc nhìn ông nội. Ông nội Hầu Ca không đáp, mà hỏi lại:
“Một người trên núi, một người dưới biển. Vì tranh người yêu, hàng năm đánh lộn”, Hầu Ca đáp ngắn gọn, xúc tích, khiến ông nội nó cũng suýt té ngửa, hai đứa bạn cũng che miệng, cố nhịn cười. Tuy tóm tắt vậy không có sai, nhưng thật sự quá trần trụi. Mới hơn hai năm không gặp, độ của chuối của cháu mình sao đã tăng kinh đến vậy?
“Cũng lâu rồi không phải bản thân hai người họ đánh nhau vì Mị Nương nữa.” Ông nội Hầu Ca cố gắng trấn tĩnh, nói. “Họ đánh nhau hơn mấy trăm năm, rồi sau đó quyết định rằng chỉ vì Mị Nương mà hàng năm đánh nhau không phân thắng bại như vậy thì cũng không đáng. Nhưng chuyện mưa lụt và đắp đê thì vẫn phải tiến hành. Vậy nên, lâu nay, hàng năm hai người họ tổ chức một giải đấu giao hữu.”
Ông nội Hầu Ca đột nhiên dừng nói, đứng tựa bàn nhìn bọn trẻ. Bọn trẻ nhìn thấy sự nghi hoặc và tò mò trong mắt của nhau, cuối cùng Thiên Thử không nhịn được, hỏi:
“Đấu giao hữu? Nghĩa là sao? Dành cho ai?”
“Phải, đấu giao hữu. Trọng tài là ba người Sơn Tinh, Thủy Tinh, và Mị Nương. Giải đấu này dành cho các cấp bậc từ Đạo Nhân đến Đạo Hoàng. Mỗi hạng mục có một trăm xuất, các xuất tham gia này rút thăm xem mình thuộc phe nào, Sơn hay Thủy.
Sau khi rút thăm thì tiến hành đấu. Năm quán quân cuối cùng sẽ được tiến vào Sơn Vực hoặc Thủy Trì, tùy theo phe phái rút thăm được, hai nơi này đều là nơi có linh khí Thiên Địa thuần khiết, rất tốt cho tu luyện. Những kẻ còn lại được xếp vào năm thứ hạng đầu trong mỗi hạng mục cũng được ban tặng Sơn Linh Châu và Thánh Thủy Tinh, tuy không quá trân quý, nhưng cũng là hai bảo vật có tác dụng không nhỏ đối với đề cao thực lực.
Vậy nên các thế lực trên Xứ Mộng hàng năm đều viết thư xin vài xuất tham dự. Nhiều năm nay, Đạo Quán của ta mặc dù hai phe Sơn – Thủy đều có lời mời nhưng không có tham gia. Tuy nhiên, năm nay, vì có các ngươi mà ta đã chấp nhận.”
“Chấp nhận? Vậy là khảo nghiệm vừa rồi mà ông nói là muốn thử xem chúng cháu đã sẵn sàng cho giải đấu này hay chưa?” Hầu Ca chợt ngộ ra. “Tại sao cần như vậy? Trong đám Đạo Nhân bình thường thì có mấy ai đánh nổi nhóm bọn cháu chứ?”
Nghe lời đầy ngạo khí này thì ông nội Hầu Ca hơi cau mày, nhưng không nói gì, đoạn rút ra bốn phong thư màu vàng và một phong thư màu cam. Ông đưa hai phong màu vàng cho hai đứa Thiên Thử, Khuyến Nhi, rồi lại giao Khuyến Nhi bảo chuyển nốt hai phong thư màu vàng cho Mỹ Miêu và Lê Vị.
Đoạn quay sang Hầu Ca. “Bọn chúng thì ta không lo, vì đúng là Đạo Nhân thông thường dù có đạt đến Cửu Tinh đỉnh phong cũng không quá nguy hiểm đối với các ngươi. Nhất là Mỹ Miêu thật ra có khả năng chiếm quán quân hạng mục Đạo Nhân năm nay. Nhưng cháu thì khác.” Nói đoạn đưa phong thư màu cam cho Hầu Ca, nhìn Hầu Ca đang ngạc nhiên, cuối cùng ông mới giải thích:
“Năm nay hai người Sơn – Thủy phát cho đạo quán chúng ta bốn xuất Đạo Nhân, một xuất Đạo Sư.”
“Đạo Sư?!” Hầu Ca nhìn phong thư trong tay mình màu bất đồng với bốn phong còn lại, cảm giác như vừa nãy tự tay tát vào mồm mình. Đúng là Đạo Nhân thì hắn không ngán ai cả, nhưng chỉ một tên Đạo Sư Nhị Tinh đã làm hắn đánh đến thoát lực tí nữa không nhặt nổi cái mạng về, bây giờ còn vào đấu với Đạo Sư toàn Xứ Mộng, ai biết có bao nhiêu tên bát tinh, cửu tinh, hay thậm chí đỉnh phong chứ? Không phải bảo hắn đi để bị ngược đãi sao?
Hầu Ca nhăn nhó nhìn ông nội, “Ông à, nãy là cháu sai, cháu không nên kiêu ngạo như vậy, thật sự cháu còn rất yếu, sao có thể đấu lại với Đạo Sư cơ chứ?”
Ông nội Hầu Ca thấy biểu hiện này của Hầu Ca thì tủm tỉm, cười như không cười, nói:
“Ta có bảo cháu phải đi đánh ngay hôm nay sao? Mùa lũ là tận tháng bảy âm lịch kia, tính theo thời gian của Địa cầu thì còn trên dưới tám tháng, thời gian tại nơi này thì là tầm trên dưới một năm đi. Từ giờ đến đó, chia đều thời gian ra, các giải đấu lần lượt từ thấp đến cao diễn ra. Tính theo thời gian Địa cầu thì Đạo Nhân đánh đầu tiên, hai tuần nữa khai mạc, Đạo Sư hai tháng sau mới đấu, Đại Đạo Sư ba tháng rưỡi sau, Đạo Vương năm tháng, Đạo Hoàng đến sáu tháng rưỡi sau mới đấu. Đánh xong, còn công bố kết quả, phát phần thưởng, cho quán quân vào tu luyện. Xong xuôi đâu đó, rồi hai người Sơn Tinh, Thủy Tinh mới đi chuẩn bị cho mùa lũ.
Vậy nên, cháu còn hai tháng thời gian địa cầu, hay tầm hơn ba tháng một chút thời gian tại Xứ Mộng, để nâng thực lực lên Đạo Sư, chắc tầm ngũ tinh gì đó với bản lĩnh của cháu là đấu ngang tay với Bát Tinh, Cửu Tinh thông thường rồi đi?”
Hầu Ca trắng mắt, chỉ có hai, ba tháng đòi từ Đạo Nhân Thất Tinh lên Đạo Sư tầm ngũ tinh, coi cháu là thần đồng tu luyện chắc? Mà tuy nói là mình có khả năng chiến đấu vượt cấp, nhưng cả Xứ Mộng này đâu ít thế lực, cũng không ít các thế lực Nhị giới nhân khác, chả lẽ lại không có đến một tên biến thái cũng có khả năng chiến đấu vượt cấp chắc? Nghĩ đoạn, Hầu Ca nói, “Như vậy có hơi vội quá không? Cháu nghĩ hay là để Mỹ Miêu đi, tốc độ tu luyện của Mỹ Miêu dù gì cũng nhanh hơn cháu mà!”
Nghe Hầu Ca nói vậy, ông nội nó cười thầm trong bụng, “Hừ, ngươi mạnh miệng thế, nhưng nếu ta giao xuất này cho Mỹ Miêu thật, ngươi không sống chết đòi tranh bằng được ta mới lạ, từ bao giờ ngươi chịu dành phần khó cho người khác?” Nghĩ đoạn, ông mở miệng:
“Cũng được thôi, hay là ta giao xuất này cho Mỹ Miêu vậy. Kỳ thực, ta và Đại Thánh có bàn bạc rồi mới khảo nghiệm các cháu như vậy, vốn cháu vượt qua khảo nghiệm nên mới được giao trọng trách, nhưng cháu tự thấy không dám thì ta nghe theo ý cháu vậy” Nói đoạn, ông giơ tay ra như định thu hồi lại phong thư.
Hầu Ca thấy vậy lại nhanh tay giấu phong thư đi, nhanh nhảu nói, “Ài, cháu vẫn nghĩ mình kém cỏi, nhưng ông và Đại Thánh đã có khảo nghiệm, hẳn là có huyền cơ trong đó. Thôi, cháu cứ tin một lần và cố gắng hết sức vậy.”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thì Hầu Ca đang chửi bới không thôi, nó biết nó đã lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Trận đấu khó khăn này, nếu có vấn đề gì hậu quả khó nói. Tuy chỉ là đấu giao hữu nhưng đao kiếm vô tình, lại thêm nếu như không may gặp phải thế lực nào có thù hận với Đạo quán của ông nội mình, chả lẽ họ còn không ra tay trả thù?
Mà để bọn bạn ở Đạo Nhân nó mới yên tâm, chứ bất kỳ chúng bạn nào phải đánh ở Đạo Sư nó cũng không yên tâm. Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Hầu Ca nghi hoặc hỏi:
“Khảo nghiệm của ông là ai trong chúng cháu có thể đối kháng với Đạo Sư thì người đó nhận thiệp này sao?”
Ông nội Hầu Ca nhìn Hầu Ca một hồi, trầm mặc định nói rồi thôi một hồi lâu rồi cuối cùng mới mở miệng:
Ông nội Hầu Ca nhìn Hầu Ca, tủm tỉm: “Dựa vào khả năng và tốc độ thật sự của cháu, nếu không có bọn họ cùng đi, cháu chả lẽ còn ở lại chịu trận, bộc lộ thực lực, đánh nhau với Thiên Quang? Ta nghĩ hẳn là Thiên Quang bộc lộ khí tức thì cháu đã thoát thân xong xuôi, trốn gần về đến đây rồi đi?
Mà cũng thật may hai đứa chúng quá sốc với thực lực của cháu, quên cả chạy trốn, chứ nếu không chắc hẳn hai đứa vừa thoát, cháu cũng sẽ cho Thiên Quang hít khói đi? Rồi tới nơi này buông một câu vô trách nhiệm, ‘nhiệm vụ thất bại rồi, cháu về nghỉ trước’ đi? Tất nhiên, làm kinh động đến Thiên Hỷ Tinh thì cũng ngoài dự liệu của ta, cũng may mà Đại Thánh cẩn thận, đã lệnh cho Lục Hồng đi theo bảo vệ.”
Nghe câu này thì Hầu Ca nghẹn lời, tím mặt, không tìm được lời nào để phản bác. Hóa ra bọn bạn nó được phái đi chỉ là để làm con tin, ép nó phải đánh nghiêm túc mà không chơi bài chuồn như mọi khi...
***
Ngày 24 tháng 8 tháng 2005.
Nghe Hầu Ca nói, hai đứa còn lại cũng chợt nhận ra mấu chốt, ba cặp mắt hoảng loạn hướng về ông nội Hầu Ca. Ông nội Hầu Ca liếc nhìn bọn trẻ, rồi không nhanh không chậm nói:
“Thế các cháu nghĩ ta bảo các cháu cần tu luyện để làm gì? Một Nhị giới nhân, nếu đến tính mạng mình cũng không giữ nổi thì bao nhiêu kiếp tu luyện chả phải là phí phạm sao?” Nhìn bọn trẻ vẫn còn sợ hãi, ông dịu giọng. “Tuy lý thuyết thì là như vậy, nhưng có ta và Lục Hồng, chả lẽ lại còn không bảo vệ được các cháu đến lúc các cháu đủ khả năng tự vệ, sinh tồn tại Xứ Mộng sao?”
Ông nội Hầu Ca tiến lại, đặt tay trái lên vai Hầu Ca, truyền một luồng khí tức trấn an vào người Hầu Ca, đoạn, tay phải ông cũng phát ra một luồng khí tức trấn an truyền qua không khí vào hai đứa trẻ còn lại. Hầu Ca lúc này thấy ấm lòng, và cũng nhớ lại lúc sinh thời ông cũng hay nói đến “truyền năng lượng” lúc nó ốm đau, lúc đó nó chỉ nghĩ là lời đùa vui của mọi người trong nhà, nhưng giờ, nó đang thắc mắc liệu có phải ông nội nó thật sự đạt đến mức như ghi chép trong cuốn sổ, có thể sử dụng một ít sức mạnh tại Địa Cầu.
Càng nghĩ nó càng thấy có khả năng này, vì như Lục Hồng nói, ông nó đã có thể miễn cưỡng tính là một trong những tồn tại cao nhất tại Xứ Mộng. Mình đúng là trúng số độc đắc mà! Ông nội Hầu Ca tất nhiên không biết Hầu Ca đang nghĩ gì, chỉ là ông thấy bọn trẻ đã bình tĩnh lại, thì mới nhẹ nhàng nói tiếp:
“Khoan đã,” Hầu Ca áy náy, “ông nói nguy hiểm, là nguy hiểm ra sao? Hay là thôi đi, tránh cho bọn họ gặp nguy hiểm.” Hầu Ca nghĩ thầm, Thiên Thử với Lê Vị đều là bạn thân của nó, nếu hai đứa không sao thì nó cũng muốn hai đứa cùng đến Xứ Mộng này nhiều hơn, nhưng nếu nguy hiểm đến tính mạng chúng, thì nó sẽ áy náy không thôi, vậy chi bằng rút lui đi, bảo đảm an toàn cho chúng. Ông nội Hầu Ca nhìn cháu nội kiếp này của mình hồi lâu, rồi chợt nói:
“Thực ra ông nói nguy hiểm, là nguy hiểm cho người tiến vào tháp từ bên ngoài tìm kiếm linh hồn của họ. Linh hồn của bọn họ, hạ đài – vượt tháp, tuy phiền phức thì nhiều, nhưng nếu thất bại thì không có một tia nguy hiểm, chỉ là thời điểm ngộ ra ‘đạo’ bị chậm trễ lại thôi. Ngược lại, người nào trong ba người các cháu tiến vào tháp, nếu thành công giúp linh hồn trong tháp của họ trở ra thì không sao.
Thậm chí cảm ngộ về ‘đạo’ cũng được đề thăng, về sau đến lúc chính mình hạ đài – vượt tháp cũng dễ dàng hơn nhiều. Nhưng nếu thất bại, hậu quả thật ra khó lường. Tuy mạng thì ông có thể giúp giữ lại, nhưng nhẹ thì thụ thương, ốm đau. Nặng thì có thể giảm tu vi sau này.”
Nghe câu này, Hầu Ca ngược lại lại thấy nhẹ nhõm. Nếu không nguy hiểm gì cho hai đứa kia vậy là tốt rồi. Nghĩ đoạn, nó nhanh mồm tranh trước, “Vậy để cháu lo phần việc tiến vào tháp đi!”
“Không được!” Mỹ Miêu và Khuyến Nhi nghe thấy Hầu Ca lại tranh phần việc nguy hiểm thì hoảng hốt.
“Yên tâm đi, anh phúc lớn mạng lớn, từ bé đến giờ chỉ gặp may, không có xui xẻo bao giờ, lần này nhất định sẽ thành công thôi. Hơn nữa, nãy giờ là ông anh nói dọa mọi người thôi, phải không ông?” Hầu Ca quay sang ông nội, nháy nháy mắt ra hiệu.
Ông nội Hầu Ca thấy hành động này thì thở dài trong lòng, thực ra từ lúc nói cho Hầu Ca biết vị trí nguy hiểm nhất, ông đã đoán chắc nó sẽ là người xung phong nhận vị trí này, điểm này là một trong những điểm mà không có kiếp nào của “hắn” thay đổi cả, luôn luôn nhận phần khó về mình. Đơn giản vì “hắn” thà thua thiệt chứ quyết không bao giờ để bằng hữu bị tổn thương. Nếu có hại cho bản thân thì “hắn” thậm chí không buồn nghĩ đến đã làm, nhưng nếu có hại cho bằng hữu thì “hắn” sẽ đắn đo đến nửa ngày cũng không quyết được, kể cả khi bằng hữu “hắn” đã chấp nhận.
Năm đó, cũng vì vậy mà “hắn” với ông đã từng cãi nhau đến nảy lửa về phương hướng kế hoạch, dẫn đến “hắn” tự mình lén bỏ đi, rồi chết một cách bí ẩn. Run rủi thế nào lại đầu thai làm cháu nội ông kiếp này. Vậy nên kiếp này, tình cảm ông dành cho đứa cháu này rất đặc biệt, ngoài tình cảm ruột thịt, còn có tình bằng hữu và chút hối hận mà ông luôn ôm trong lòng vì sự việc năm đó.
Đó cũng là lý do ông luôn muốn giúp hắn tránh nguy hiểm. Nhưng ông cũng hiểu yêu cầu nhiệm vụ trước mắt, biết điều nên làm, lại còn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt Hầu Ca. Nghĩ đoạn, ông mở miệng:
“Thật sự nhiệm vụ này, vẫn phải giao cho Hầu Ca là tốt nhất!” Thấy Khuyến Nhi và Mỹ Miêu chuẩn bị tiếp tục phản đối, ông nói tiếp, “nó là cháu nội ta, ta đương nhiên sẽ có chừng mực, không để nó gặp chuyện gì!”
Nghe vậy, lại nhìn dáng vẻ cười đắc thắng của Hầu Ca, hai đứa Mỹ Miêu, Khuyến Nhi cũng hiểu không thể tranh cãi thêm với hai ông cháu nhà này. Đành nuốt lời định nói xuống.