Bí thư huyện mới tới, việc sửa đường cũng thống nhất, dự tính một năm rưỡi sau sẽ hoàn thành. Hàn Trác Vũ lại nhận được cả bão giá trị cảm ơn, điểm tích lũy lên đến hơn năm vạn, chẳng mấy chốc là thăng cấp.
Phương pháp chế tạo khuẩn nấm do 9527 cung cấp thành công vô cùng, nấm nhân tạo được các chuyên gia công nhận, hương vị và giá trị dinh dưỡng chẳng khác gì nấm dẻ hoang.
Hoàn Vũ nhanh chóng cử tổ kỹ thuật đến xã Thông Nguyên khảo sát, kết quả lại đáng mừng vô cùng. Hoàn cảnh xã Thông Nguyên được trời ưu ái, sinh thái vẫn còn nguyên vẹn, gần như không hề bị xâm phạm. Trong núi không chỉ có nấm dẻ và hạt dẻ rừng, mà còn có nấm trúc, nấm thông, mộc nhĩ, hồ đào, rất nhiều loại đặc sản miền núi khác. Ngay cả thịt khô, lạp xưởng, đồ muối chua mà bà con tự làm cũng đều sạch và rất ngon, có giá trên thị trường.
Nghe nói ủy ban huyện đang xúc tiến thương mại, kêu gọi nhà đầu tư, bối cảnh của bí thư huyện rất vững chắc, quyền lực lại lớn, Hoàn Vũ không chút chần chờ ký hiệp ước, trở thành doanh nghiệp đầu tiên giành được quyền khai thác bảo địa xã Thông Nguyên này.
Còn chừng mười ngày là tới Tết, Mễ Trạch về tới quê hương mà mình vẫn nhớ mong. Đường về quê vẫn rất khó đi, xuống tàu lại lên ô tô, sau đó nhảy sang xe tải, anh kéo túi hành lý to đùng đi đến cửa thôn Mễ Gia, nhìn căn nhà gỗ cũ kỹ đã ngả màu ở bên kia bờ ruộng. Con anh, bố mẹ anh đang ở đó, vật lộn với cuộc sống nghèo đói này. Mà anh cố gắng làm lụng bên ngoài suốt bảy năm, chẳng những không tích cóp được nhiều cho tương lai, ngay cả vợ cũng bỏ mà đi.
Nghĩ đến việc con sẽ hỏi mẹ đâu, Mễ Trạch hít sâu một hơi, không khí lạnh buốt chui vào phổi khiến phổi đau nhức, như thể đang nhắc nhở anh về hiện thực tàn khốc này.
Sân trước nhà được quét dọn sạch sẽ, trong góc có cái lồng bằng trúc, bên trong là hai con gà. Mễ Trạch do dự đứng ở cửa hồi lâu, nghe thấy tiếng cười trong trẻo của trẻ con ở trong phòng, anh mới cố nở nụ cười đi vào.
Bất ngờ thay, trong phòng có hai đứa trẻ lạ, một người chừng mười bảy mười tám tuổi, một bé mới ba bốn tuổi, da trắng nõn, tóc đen mượt, khác hẳn với trẻ em miền núi gầy còm vàng vọt, hai đứa bé mặc áo lông vàng cùng kiểu, càng tôn lên gương mặt vốn đã xuất chúng kia.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi kia đang cầm một ống giác hơi, sau khi sát trùng, hơ qua lửa thì đặt lên lưng bố anh, động tác rất thành thục. Lò sưởi nhà họ chất đầy than, nhà dường như đã được sửa sang lại, không hề lọt gió lạnh mà ấm áp vô cùng.
Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên ngước mắt lên nhìn, ánh mắt bình lặng mà dịu dàng vô cùng.
Tâm trạng lo lắng của Mễ Trạch bỗng chốc được xoa dịu, buông túi xuống, nở nụ cười rạng rỡ, “Bố, mẹ, Lượng Lượng, con về rồi!”
Mễ Lượng ném củ khoai lang đang gặm dở đi, vui vẻ nhào vào trong lòng bố.
Bà cụ hỏi han ân cần một phen, sau đó vội vàng chạy xuống bếp đun nước nóng cho con trai.
Ông Mễ trên lưng gắn đầy ống giác hơi, không dám động đậy, chỉ đành ra hiệu gọi con trai đến gần để ông nhìn thật kĩ.
“Vợ con không chịu về à?” Vui mừng xong, ông Mễ khó giấu thất vọng hỏi. Con dâu bỏ chạy, chuyện này con trai ông lúc gọi điện về đã nói cho ông bà biết, nhưng cháu trai vẫn không biết. Xã Thông Nguyên nghèo rớt mùng tơi, sao mà giữ được người!
“Dạ.” Mễ Trạch buồn bã gật đầu, thoáng nhìn hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, cố cười chuyển chủ đề, “Bố, hai bé này là…” Hai đứa nhỏ xinh xắn, khí chất xuất chúng, chẳng hợp với căn nhà rách nát âm u này chút nào. Nhưng biểu cảm của hai đứa nhỏ lại rất thoải mái, không hề ghét bỏ. Thiếu niên khẽ gật đầu với anh, sau đó tiếp tục nghịch nghịch ống giác hơi, em của cậu (Chắc là vậy) đang cầm củ khoai nướng ăn ngon lành, khóe miệng và bên má dính đầy vết nhọ, nhìn như bé mèo hoa.
“Đây là Tiểu Vũ, đây là tiểu Sâm, con của Lôi trạm trưởng trạm rada gần đây, đồng thời cũng là đại ân nhân của xã Thông Nguyên chúng ta đấy…” Không đợi ông Mễ nói xong, bà cụ đã bưng chậu nước ấm tới, bảo con trai lau mặt lau tay, rồi liên hồi hỏi con ăn cơm chưa, có đói không.
Mễ Trạch đã quên hỏi vấn đề lúc trước, nhận bát cơm đầy ực từ tay con, ngậm nước mắt nuốt xuống. Dù đi đâu thì bữa cơm gia đình vẫn là ngon nhất.
Đợi Mễ Trạch cất đồ đạc xong xuôi, miễn cưỡng giấu con trai vẫn luôn hỏi sao mẹ chưa về, ống giác hơi trên người ông Mễ cũng đến lúc tháo xuống. Hàn Trác Vũ nhanh chóng tháo hết ống, dùng cồn lau sạch sẽ, bỏ vào hộp, sau đó lấy khăn ra lau miệng đen sì của Lôi Sâm.
“Tiểu Vũ, Tiểu Sâm, đến giờ về rồi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, một ông bác tóc hoa râm, nhưng vẫn rất khỏe mạnh cùng một người đàn ông khí chất rất đặc biệt đi tới, phía sau là vài thanh niên cầm hộp thuốc. Họ là tình nguyện viên mà bệnh viện thành phố cử tới, đến khám bệnh miễn phí cho bà con.
“A, bác sĩ Khúc, bí thư Trần, mọi người đến rồi à, mau vào nhà ngồi đi, sắp đến giờ cơm rồi.” Ông Mễ mặc áo vào, nhiệt tình tiếp đón.
“Không được, huyện bọn cháu quy định không được ăn cơm ở nhà bà con.” Trần Chính Hào khoát tay, nhìn về phía Mễ Trạch, “Đây là con chú à? Cháu thấy cậu ta về sớm nhất đấy, trong lòng nhất định rất nhớ cô chú!”
“Đúng thế, thằng này nó hiếu thuận lắm.” Con trai được bí thư khen ngợi, bà Mễ cười đến híp mắt.
“Cậu đang làm ở đâu vậy? Lấy được tiền lương năm nay chưa?” Trần Chính Hào dịu giọng hỏi thăm.
Mễ Trạch còn không rõ đây là bí thư nào, nhưng thấy đối phương rất thân thiết bình dị, tâm trạng cũng thả lỏng, cười gật đầu, “Lấy được rồi, tôi đang làm ở thành phố S.”
Hai người trò chuyện một lát, mắt thấy trời không còn sớm, Trần Chính Hạo dẫn đoàn người vội vàng chào hỏi ra về. Mễ Trạch tiến ra ngoài cửa, thấy đỉnh núi đối diện còn có không ít người, cầm giá đỡ, máy quay, và rất nhiều dụng cụ mà anh không biết. Khi họ đi ngang qua, bà con nhao nhao chạy ra chào hỏi, ai nấy đều nhiệt tình, cảm kích vô cùng.
Đi hết thôn trang, bước vào đường núi quanh co, tiếng keng keng của hệ thống mới dần biến mất. Hàn Trác Vũ nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đầu mình đau đớn vô cùng. Hóa ra nhiều giá trị cảm ơn cũng là một gánh nặng.
“Kí chủ, cậu không hiểu rồi, đây là gánh nặng ngọt ngào!” 9527 cười ha hả nói.
“Bố mẹ, họ là ai vậy.” Về nhà, Mễ Trạch vừa bỏ thêm than, vừa tò mò hỏi.
“Tiểu Vũ, Tiểu Sâm là con trai Lôi trạm trưởng, thân phận cụ thể là gì thì bố cũng không biết, hay đi đến thôn với bác sĩ Khúc để khám bệnh miễn phí cho mọi người. Bệnh thấp khớp của bố với mẹ con lâu lắm rồi không tái phát đều là nhờ họ cả. Bác sĩ Khúc là quân y của trạm rada, nghe mấy người kia nói, ông ấy là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất cả nước đấy!” Ông Mễ giơ ngón tay cái.
“Vậy bí thư Trần thì sao?”
“Bí thư Trần là bí thư huyện mới.” Bà Mễ tiếp lời.
“Ơ, trước đây là bí thư Kim mà?” Mễ Trạch kinh ngạc vô cùng. Một năm không về mà xã Thông Nguyên dường như đã thay đổi rất nhiều.
“Bí thư Kim bị chủ tịch Mã ép đi rồi, sau đó chủ tịch Mã bị kỷ luật vì tội tham ô, bắt giam rồi đấy. Ông ta ăn chặn ngân sách xóa đói giảm nghèo của quốc gia, đến mấy trăm vạn đấy, nghe nói có khả năng sẽ bị phán tử hình.” Ông Mễ hừ lạnh.
“Hay lắm!” Mễ Trạch nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lại bình tĩnh hơn đôi chút, nói với con trai còn ngây thơ ngồi cạnh, “Mai con dẫn mọi người lên trấn mua đồ tết, mua quần áo với chăn mới. Năm nay con được thưởng hơn 2000 đồng tiền thưởng Tết đấy.”
“Không cần mua đâu, Tiểu Vũ quyên tặng rất nhiều đồ dùng cho mùa đông, sau đó tin tức truyền ra, nhân dân cả nước lại quyên góp rất nhiều thứ. Trong nhà giờ cái gì cũng có, con sang đây mà xem!” Bà mễ cười ha hả mở cửa phòng bên cạnh.
“Tin gì vậy?” Từ khi vợ bỏ đi, Mễ Trạch chỉ tập trung vào làm, không quan tâm những việc khác, hơn nữa phòng trọ anh thuê làm gì có tivi, bởi vậy nên không cập nhật tình hình gì cả.
“Con không biết à? Phóng viên của CCTV đến phỏng vấn trường tiểu học xã Thông Nguyên…” Bà Mễ kể khái quát lại, sau đó chỉ là từng bao than, gạo và mì, dầu ăn, cảm kích nói, “Đây toàn là Tiểu Vũ quyên tặng đấy, à, cả cặp sách, sách giáo khoa, quần áo của con con, chăn bông, tất cả đều là Tiểu Vũ tặng. Thằng bé còn quyên tặng một số tiền lớn cho huyện sửa đường nữa, con à, sau này về không cần phải đổi xe nữa đâu, xuống tàu rồi đi ô tô ba tiếng là về đến nhà. Người tốt, đúng là người tốt!”
“Sao bố mẹ không nói sớm, vừa rồi con còn chưa kịp cảm ơn người ta.” Nhìn áo bông mới tinh con trai mặc, sắc mặt khỏe mạnh hồng hào của bố mẹ, Mễ Trạch mắt đỏ bừng. Cuộc sống bên ngoài quá tàn khốc, vậy nên sự dịu dàng ấm áp lúc này lại càng trân quý. Vì hạnh phúc của hàng nghìn hàng vạn người mà dâng hiến tất thảy của mình, người như vậy phải có một trái tim lương thiện mà nhiệt tình đến mức nào chứ?
Buồn bã, mệt mỏi, thất vọng lúc trước… Tất cả đều đang dần biến mất rồi.
“Tết bố mẹ định tặng mười cân bánh dày cho Tiểu Vũ, con giã gạo kĩ vào.” Bà Mễ dặn dò.
“Được ạ.” Mễ Trạch dùng sức gật đầu. Người miền núi không tiền không thế, cũng chỉ có ít đồ mang tặng được. Đợi sau này mình có điều kiện, nhất định phải hồi báo gấp bội!
Cùng lúc đó, 200 điểm giá trị cảm ơn được đưa tới thiếu niên cách đó không xa.
“Đúng rồi, con ơi, đây có ít tư liệu, con xem qua đi. Huyện quyết định khai thác rừng, cổ vũ mọi người trồng hạt dẻ và nấm, đây là nghề rất ổn định đấy con. Bí thư Trần bảo chúng ta suy nghĩ kĩ, nếu đồng ý thì qua Tết lên huyện kí hợp đồng.” Ông Mễ lấy một xấp tư liệu ra.
“Lại khai thác? Chẳng chịu để cho người ta yên!” Mễ Trạch cười nhạo. Trước đây huyện cũng đã từng khai thác rừng mấy lần, lần đầu bảo mọi người trồng hoa dã quỳ, trồng xong lại không bán được, lỗ không ít tiền; Lần khác bảo mọi người trồng dưa vàng, vậy mà người cấp giống thu tiền xong, đưa hạt giống toàn hạt sứt sẹo, dưa chưa chín đã rụng cuống, lại lỗ một khoản tiền khác; một lần bảo mọi người trồng dưa hấu, ủy ban huyện yêu cầu mọi người đến một nhà máy phân hóa học để mua thuốc tăng trưởng, dưa hấu còn nằm trong đất đã nứt hết ra, không thu được vốn ban đầu.
Xóa đói giảm nghèo cái gì chứ, xóa đói giảm nghèo vài chục năm, xã Thông Nguyên nghèo lại càng nghèo!
“Con à, lần này không giống trước đây đâu!” Ông Mễ vội vàng giải thích, “Lần này trồng nấm dẻ, không cần chúng ta bỏ tiền, khuẩn nấm đều do công ty Hoàn Vũ cung cấp, còn cử người đến dạy chúng ta cách trồng, phân bón các thứ họ cũng cung cấp miễn phí, sang năm thu được tiền lời mới bắt đầu thu phí, hơn nữa là tự nguyện, không ép mọi người phải tham gia. Con không tin huyện, cũng phải tin tưởng Tiểu Vũ chứ, công ty này là của thằng bé, hạng mục này cũng là thằng bé làm, con thử một năm đi, không được thì thôi, cũng đâu thiệt gì!”
Nhớ tới ánh mắt trong trẻo của thiếu niên cùng khí chất hiền hòa kia, Mễ Trạch bất giác tin tưởng, cầm lấy tư liệu đọc kỹ càng, càng đọc lại càng tin, càng đọc lại càng kích động. Anh biết rõ giá của nấm dẻ trên thành phố, một cân phải bán được ít nhất 60 đồng, nếu hạng mục này triển khai thành công, xã Thông Nguyên chắc chắn sẽ thay da đổi thịt!
“Bố ơi, huyện mình ai cũng có thể tham gia à?” Mễ Trạch run run hỏi.
“Nào có, xã Thông Nguyên chúng ta là nơi thí điểm, chúng ta thành công thì mới triển khai toàn huyện. Con có dám thử không?” Ông Mễ chờ mong.
“Thử, sao lại không thử? Ngày mai con lên huyện ký hợp đồng luôn. Việc trên thành phố S cũng bỏ, không quay lại nữa.
Rất nhiều năm sau, khi đã xây được nhà cửa khang trang, mua được ô tô, cho con đi học đại học trọng điểm, anh không ngừng cảm thấy may mắn lúc trước mình không chùn bước. Mà thiếu niên mười bảy mười tám tuổi năm đó đã sớm trưởng thành, trở thành một người khiến vạn người kính trọng, dùng hai tay mình thay đổi cuộc sống của biết bao người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT